Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chữ “Hưu” như một cái tát trời giáng giáng xuống đầu Lâm Khả Nhi cùng Lâm Sinh. Hai người đứng trơ như tượng. Một chữ “Hưu” ( Bỏ ) khiến cả đại sảnh im lặng. Đến cả Vũ Tôn, Vũ Thiếu Dương cũng ngốc trệ. Bởi vì chính họ cũng không biết Trương Nhược Tích sẽ làm như vậy.
Kì thực, Trương Nhược Tích làm vậy chủ yếu là muốn trút giận thay Vũ Thiếu Dương cùng Vũ Tôn. Nhi tử của họ đường đường là một Võ Hoàng, sau này bị đồn đã từng bị kẻ khác từ bỏ sẽ không có gì hay ho. Hơn nữa, thái độ của Lâm gia, Khương Uy khiến nàng ngứa mắt. Vô Cực Môn tuy lớn nhưng có Vũ Tôn, Xích Huyết Hoàng ở đây thì bọn chúng chẳng là cái thứ gì.
Lâm Khả Nhi sau một hồi im lặng, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt ứa ra. Việc chồng đuổi vợ thường chỉ xảy ra nếu người Vợ gây ra tội lỗi tày trời. Đó sẽ là vết nhơ gắn suốt đời người phụ nữ đó không thể gột sạch. Dù nàng có là Vô Cực môn Chưởng giáo thì cũng không thể. Đây tuyệt đối là xem thường, trắng trợn xem thường, sỉ nhục nàng, Lâm gia cũng như Vô Cực môn. Vũ gia, các ngươi tốt lắm a. Dám “Hưu” ta. Vậy các ngươi đi chết hết đi thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thôi.
“Khương trưởng lão. Ngươi nhìn thấy gì không? Vũ gia đây là muốn chống lại Vô Cực môn chúng ta. Ngươi còn không mau ra tay tru diệt bọn chúng đi để cho kẻ khác biết hậu quả khi dám không xem Vô Cực môn là gì. Ta muốn tất cả những người trong đại sảnh ngày hôm nay phải chết, toàn bộ phải chết. Hay ngươi muốn ta chuyển lời tới sư phụ ta rằng chút việc cỏn con này ngươi làm cũng không nổi?”
Lâm Khả Nhi nhìn Khương Uy gào lên, đôi mắt nàng nhìn Trương Nhược Tích cùng chữ “Hưu” đang tung bay trên tay ngày càng băng lãnh hơn. Vì tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm sống gần như không có nên nàng chỉ biết tức giận mà không hề nghĩ đến thực lực của Trương Nhược Tích.
Khương Uy lúc này đang toát mồ hôi lạnh. Bà cô nãi nãi a, ngươi muốn ta chết thì cứ nói ra cần gì phải làm thế này. Người ta thực lực mạnh mẽ gấp nhiều lần ta, ngươi bảo ta ra tay thế nào a? Ta không muốn chắc. Ngươi không thấy ta đang run Làm thế nào ta cũng khó sống. Rút cục ta phải làm sao đây a?
“Ngươi làm vậy là muốn đối nghịch với toàn bộ Vô Cực môn?” . Hết cách, hắn phải lôi môn phái ra làm chỗ dựa.
“Ta bất kể ngươi là Vô Cực môn hay cho dù là Nam Thiên Học Viện, Thiên Long Môn , Nhạc Dương Môn đối với ta cũng như nhau. Kẻ nào dám xem thường phu quân, nhi tử của ta, muốn tổn thương họ thì ta sẽ bất chấp tất cả.” Trương Nhược Tích lạnh lùng đáp.
Chết tiệt. Thì ra đây là thiếu phu nhân của Vũ gia. Con mụ này điên thật rồi. Trước kia từng bị phế bỏ có thể khôi phục lại hơn nữa chỉ có hơn hai mươi lăm năm đã đạt tới trên cả Võ Vương. Tốc độ tăng tiến biến thái khủng bố. Không lẽ có chút thực lực đã xem thường tam đại môn phái, nhất đại học viện? Mụ ta không sợ chuyện năm xưa lặp lại sao??? Hay mọi chuyện liên quan đến phu thê bọn họ là do Nam Thiên Học Viện thêu dệt ra? Nếu vậy Nam Thiên Học Viện có mục đích gì đây? Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Khương Uy nhưng hắn không giải thích được.
Thấy Khương Uy chần chừ không ra tay, Lâm Khả Nhi thực sự nổi giận. Nàng vì có thể chất tuyệt đỉnh hiếm có mà vô tình gặp được sư phụ thu nhận, ai ai trong môn phái cũng nịnh bợ, tán dương nàng kể cả các trưởng lão. Bây giờ mới rời môn phái vài ngày đã bị người khác bắt nạt, sỉ nhục nhưng chỉ một tên Trưởng lão nội môn cũng không chịu nghe lời nàng.
“Khương Uy trưởng lão. Lời ta nói ngươi không nghe được phải không? Vũ gia xem thường Vô Cực môn chúng ta, sỉ nhục ta cũng là sỉ nhục Vô Cực môn. Ta lấy danh nghĩa thiếu chủ ra lệnh cho ngươi ngay lập tức tru diệt toàn bộ người của Vũ gia ở nơi này. Nếu không trở về môn phái đừng trách ta khách khí với ngươi.”
Lâm Sinh biến sắc mặt. Hắn cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đang diễn ra thì nghe Lâm Khả Nhi đòi giết toàn bộ Vũ gia. Nữ nhi a, ngươi có óc không vậy? Ngươi muốn chết sớm à? Ngươi không thấy Khương Uy trưởng lão đang run như cầy sấy kia sao?
Hắn định mở miệng quát mắng nhi nữ thì “Bốp” . Một cái tát trời giáng vang lên trên mặt Lâm Khả Nhi. Người ra tay là Trương Nhược Tích.
“Câm miệng. Ngươi nghĩ ta không dám đụng đến ngươi sao? Một con nhãi ranh miệng còn hôi sữa chỉ biết cậy vào quyền lực để chèn ép người khác. Vũ gia ta dám đuổi ngươi khỏi cửa nghĩa là đã không sợ Vô Cực môn các ngươi. Ngươi có tin ta cắt lưỡi, rạch mặt ngươi ngay tại đây không?”
“Ngươi, ngươi... Mụ già thối tha, ngươi dám tát ta? Ngươi đợi đấy, sư phụ ta sẽ hành hạ ngươi, bán ngươi vào kĩ viện cho tất cả nam tử trong thiên hạ hành hạ ngươi đến chết.” Lâm Khả Nhi một tay bưng má, miệng cố gắng gào thét. Từ nhỏ tới giờ nàng được cưng chiều như hoa, không ngờ có người hôm nay dám tát mặt nàng.
Vũ Tôn cùng Vũ Thiếu Dương nhìn nhau cười khổ. Không ngờ mẫu thân ( phu nhân ) họ khi nổi giận lại đáng sợ đến thế a. Tuy nhiên trong lòng hai người lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Trương Nhược Tích nổi nóng cũng vì hai người.
“Bốp, bốp, bốp ...” Lại một loạt tiếng vang lên. Trương Nhược Tích hai tay liên tục hoạt động tát thẳng mặt Lâm Khả Nhi. Máu mũi, máu miệng của nàng ta trào ra chứng tỏ Trương Nhược Tích không hề nhẹ tay chút nào. Lâm Khả Nhi bị đánh lăn lộn dưới sàn, khuôn mặt sưng vù đã lâm vào trạng thái bất tỉnh.
“Dừng tay. Ngươi dám ra tay với thiếu chủ khác gì khiêu khích Vô Cực môn chúng ta. Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể chống lại toàn bộ Vô Cực môn hay sao? Chưởng môn nhân chúng ta là Võ Thánh, Thái thượng trưởng lão là Võ Đế. Ngươi nghĩ ngươi làm như vậy họ sẽ để yên cho ngươi cùng thân nhân của ngươi sao?” Khương Uy tiếp tục hăm dọa.
Hắn lúc này đang thực sự khiếp sợ rồi. Trương Nhược Tích không kiêng nể ra tay với Lâm Khả Nhi đồng nghĩ với việc nàng ta thực sự không hề sợ Vô Cực môn trả thù. Phụ tử Vũ Thiếu Dương – Vũ Tôn không kẻ nào thèm can ngăn nàng mà còn ngồi xem kịch vui. Chuyến này về hắn phải bàn giao sao với Chưởng giáo đại nhân a. Tuyệt đối sẽ bị trừng trị nặng nề. Tự nhiên hắn đi chuốc nợ vào thân làm gì không biết. Chết tiệt. Vũ gia này ăn gì mà người của bọn họ dám to gan như vậy.
“Khả Nhi.” Lâm Sinh sợ hãi gọi với. Chuyện này đã vượt quá mọi dự đoán của hắn trước khi đến đây. Hắn nghĩ việc này sẽ giải quyết đơn giản, nhanh gọn do có Vô Cực môn ở đây nhưng không ngờ lại đến mức này.
“Trương phu nhân, làm gì cũng nên có chừng mực để còn tạo đường lui cho mình. Tự tạo nghiệt không thể sống a.” Hắn mặc kệ mọi thứ, nhìn Trương Nhược Tích gằn giọng. Nếu Khả Nhi có chuyện gì mọi thứ của Lâm gia hiện giờ sẽ mất hết, thậm chí còn bị Vô Cực môn Chưởng giáo trừng phạt lúc tức giận. Không, chuyện này tuyệt không thể xảy ra được.
Trương Nhược Tích nhếch miệng cười mỉa mai, giơ cánh tay phải ra về phía ba người bọn Lâm Sinh. Lập tức nguyên lực trong phạm vi vài dặm điên cuồng đổ về phía nàng. Ngũ sắc quang ảnh tượng trưng cho ngũ đại nguyên tố cơ bản của Ma pháp, tiêu chí của một ma pháp sư cao cấp xuất hiện quay quanh cơ thể nàng. Nguyên khí hội tụ lại thành hình một đôi cánh có năm màu lấp lánh sau lưng nâng Trương Nhược Tích lên. Uy áp phô thiên cái địa của Võ Thánh từ cơ thể nàng hoàn toàn phóng thích. Nàng lần thứ hai hiển lộ tu vi thực sự trước mặt người khác.
Từ từ bay lên cao, theo độ cao cánh tay của nàng cũng bị lăng không nhấc lên là ba người đám Khương Uy. Khuôn mặt Khương Uy cùng Lâm Sinh lúc này biểu tình trở nên kinh khủng như gặp một chuyện vô cùng khủng khiếp.
“ Nguyên khí vi cánh, Võ... Võ ... Thánh. Ngươi là Võ Thánh.” Khương Uy khiếp sợ thốt lên.
“ Ta nói rồi, bất kể kẻ nào dám đe dọa chúng ta đều phải lãnh hậu quả. Hậu quả của các ngươi là cái chết. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết ta có dám giết các ngươi hay không.” Trương Nhược Tích như biến thành một con người khác, lạnh lùng, quyết tuyệt nói. Sau đó, bàn tay nàng từ từ siết chặt lại. Khương Uy lẫn Lâm Sinh ôm cổ quằn quại giãy giụa trên không trung.
Đám người Trưởng Lão Vũ gia lúc này đã lâm vào ngốc trệ, bởi vì những gì đang diễn ra đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
--
Có một số đạo hữu hỏi nhiều vấn đề, ta không trả lời hết được. Mong các đạo hữu thông cảm. Dần dần, những bí ẩn về Vũ Tôn sẽ được hé lộ đầy đủ :)
Cảm ơn tất cả các chư vị đạo hữu đã ủng hộ. Ai yêu quí thì xin bấm like truyện ,vote 10 điểm hoặc đề cử bằng bạc. Ta xin chân thành cảm ơn.