Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Thử thách? Ta nghe nói đâu cần thử thách gì a.” Một thiếu niên tò mò hỏi.
“Đúng vậy, trước kia thì không cần thử thách gì, nhưng lần này đích thân Viện Trưởng quyết định kể từ lần chiêu sinh này trở đi, Nam Thiên Học Viện chỉ tuyển tinh anh, không tuyển số lượng. Nếu ai cảm thấy không công bằng thì có thể rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Trưởng Lão, thử thách là gì ngài mau nói đi.” Nam Phương Long hiếu kì hỏi. Hắn dù có nội tôn là Trưởng Lão nhưng không hề hay biết chuyện này.
Tần Trưởng Lão nhìn các Trưởng Lão khác khẽ gật đầu. Sau đó, lần lượt tất cả các Trưởng Lão lấy ra từ không gian giới chỉ của mình một chiếc thùng lớn, bên trên có rất nhiều lệnh bài hình tròn, bên trên ghi hai chữ Nam Thiên. Hắn ra lệnh cho các học viên kiểm tra phát cho những thiếu niên, thiếu nữ tham gia chiêu sinh mỗi người một chiếc. Khi đã phát đủ, hắn nói:
“ Các ngươi có nhìn thấy cánh rừng ngay đằng sau Đấu Trường này chứ? Muốn tiến vào Nam Thiên Học Viện thì bắt buộc phải đi qua cánh rừng đó. Hiện tại, một nửa bên kia cánh rừng sẽ có một khóa học viên cũ của học viện mới gia nhập ba năm trước, tức là hơn các ngươi một khóa đang chờ đợi. Lệnh bài này của các ngươi bên trong chứa năm trăm điểm tích lũy cống hiến một cái. Sau này khi gia nhập học viện các ngươi sẽ cần rất nhiều điểm đó để làm nhiều việc. Các cựu học viên kia sẽ làm mọi cách cướp lệnh bài của các ngươi để chiếm lấy điểm tích lũy bên trong.
Nhiệm vụ hay còn gọi là thử thách của các ngươi là tìm cách thoát khỏi khu rừng đó mà vẫn giữ được lệnh bài trong tay. Kẻ nào bước chân ra khỏi khu rừng sẽ xem như vượt qua với điều kiện có ít nhất một lệnh bài trở lên. Tại sao lại nói là ít nhất? Đó là các ngươi có thể cướp đoạt của những người cùng tham dự chiêu sinh với các ngươi. Chỉ cần không ra tay tàn độc hoặc giết hại họ là được. Nếu kẻ nào cố tình ra tay không có chừng mực sẽ bị hủy bỏ tư cách, thậm chí phế bỏ tu vi. Kẻ nào bị cướp đoạt có thể tìm cách cướp lệnh bài của người khác, thậm chí là cựu sinh cũng không sao. Tất cả đã hiểu rồi chứ.”
“Cái gì? Bắt chúng ta chiến đấu với cựu sinh sao? Chuyện này quả thực chẳng khác gì đuổi chúng ta đi cho xong.” Một thiếu niên tức giận nói.
“Đúng vậy, không công bằng nha. Bọn chúng rõ ràng hơn hẳn chúng ta ba năm a, như vậy làm sao đấu lại?”
“Phản đối. Học viện không muốn nhận chúng ta thì nói ngay từ ban đầu đi còn bày ra trò này. Những kẻ tu vi thấp mới luyện khí cảnh như chúng ta làm sao chống đỡ được.”
“Đúng vậy, phản đối, phản đối.” Rất nhiều thiếu niên hét lớn.
“Trật tự.” Hạ Trưởng Lão dùng nguyên lực áp chế ồn ào, lớn tiếng nói:
“Tất nhiên chúng ta biết như vậy là thiệt thòi cho các ngươi, đã xin Viện Trưởng rút lại nhưng ngài không đồng ý. Cuối cùng tranh cãi mãi ngài mới quyết định không để những cựu sinh khá trở lên tham dự mà chỉ có những kẻ tầm thường nhất mà thôi. Đương nhiên, dù sao bọn chúng cũng hơn các ngươi ba năm, tuy nhiên các ngươi cũng có thể lập nhóm mà phản kháng. Tuy rằng tu vi yếu hơn, nhưng các ngươi chưa nghe câu Kiến Đông Cắn Chết Voi sao? Kẻ nào cảm thấy không muốn tham gia có thể lập tức rời khỏi đây, không có ai ngăn cản các ngươi cả.”
Đám thiếu niên nhìn nhau. Quả thực bọn chúng đang phải lựa chọn một lựa chọn khó khăn. Vất vả lắm mới tới được đây, trải qua trắc thí. Cứ ngỡ vậy là xong không ngờ lại nảy ra cái trò thử thách này. Thà như đối thủ đều là tân sinh với nhau, không ngờ lại là cựu sinh. Muốn an toàn thoát ra quả thực khó như lên trời a. Nhưng không lẽ lại quay trở về cũng không được. Đắn đo mãi nhưng không có kẻ nào bước chân ra.
“Nếu các ngươi đã không rời khỏi, vậy là chấp nhận tham gia thử thách. Hãy chuẩn bị đi, các ngươi có 1 canh giờ nghỉ ngơi, sau đó sẽ tiến nhập vào rừng. Sau khi các ngươi toàn bị vào trong rừng thì nhóm cựu sinh kia mới được phép tiến vào. Để an toàn, ta khuyên các ngươi hãy tạo nhóm với nhau, luân phiên canh chừng từ nhiều hướng. Hơn nữa sẽ dễ dàng bọc lót, hỗ trợ nhau. Khả năng các ngươi vượt qua được cũng cao hơn nhiều.” Mộc Trưởng Lão chân thành khuyên nhủ.
“Đúng thế. Nhưng các ngươi cũng nên đề phòng các nhóm tân sinh khác. Bọn chúng nếu bị cướp đoạt lệnh bài sẽ tìm cách cướp của kẻ khác. Vì vậy các ngươi không được chủ quan, lơ là. Luôn trong tình trạng cảnh giác mới giúp các ngươi an toàn. Cố gắng lên, nếu vượt qua thử thách này, các ngươi sẽ nhận được phần thưởng rất có giá trị.” Tần Trưởng Lão động viên.
Đám thiếu niên méo mặt nhìn nhau. Đến nước này rồi bọn chúng đâu còn lựa chọn nào khác. Ôm bao hi vọng tới đây, không kẻ nào muốn bỏ dở. Không kịp nghỉ ngơi, ngay lập tức cả đám lao vào tìm người tạo nhóm.
Vũ Tôn cùng Chan cũng nhìn nhau cười khổ. Quả thực là nhiều chuyện a. Dù chỉ là Cựu sinh tầm thường nhưng tuyệt đối thực lực ít nhất cũng ngang ngửa Vũ Tôn, thậm chí hơn là chuyện thường. Muốn vượt qua không dễ a. Chan ngán ngẩm thở dài:
“ Ta mới Luyện khí tầng 7, quả thực cơ hội gần như bằng không a. Không nghĩ tới đen đủi như vậy. Nam Thiên Học Viện năm nay lại nhiều chiêu trò làm khó dễ tân sinh quá.”
“Ta và ngươi cùng nhóm, chúng ta tìm thêm đồng bạn thì khả năng vượt qua sẽ cao hơn nhiều.” Vũ Tôn mỉm cười không chút lo lắng nói.
“Ngươi muốn cùng nhóm với ta? Ta thực lực thuộc dạng thấp nhất nơi này, chỉ làm vướng chân, vướng ta mọi người mà thôi. Hơn nữa, kẻ nào lại muốn cùng nhóm với ta chứ.” Chan mặt vẫn ngán ngẩm nói.
“Ít ra có ta đây mà. Ta và ngươi là bằng hữu, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi bằng hữu của mình.” Vũ Tôn vỗ vai Chan, giọng hắn kiên định.
“Cảm ơn ngươi, Vũ Tôn. Ngươi là huynh đệ tốt của ta.” Chan cảm động, giọng hắn có vẻ hơi lạc đi.
“Ơn với huệ gì. Mau đi tìm thêm thành viên vào nhóm đi, hai người thì khó mà vượt qua được đấy.” Vũ Tôn giục.
“Ừ. Hi vọng chúng ta sẽ bình yên tiến vào học viện.”
Chan và Vũ Tôn chia nhau ra xung quanh tìm thêm người vào nhóm. Tuy nhiên không có kẻ nào chấp nhận, thậm chí ngay khi vừa thấy Vũ Tôn cùng Chan có những tên liền bỏ đi nơi khác. Vũ Tôn nghi hoặc không thôi, mãi một lúc sau hắn mới được một tên thiếu niên tầm tuổi hắn, hơi thấp và gầy nói nhỏ:
“Nam Phương Long sai người đi khắp nơi tuyên bố kẻ nào gia nhập nhóm của ngươi cùng tên cao gầy kia thì sau khi tiến vào học viện chắc chắn kẻ đó sẽ bị hắn làm cho sống không bằng chết. Ta vô tình nghe được. Hơn nữa ta chỉ có tu vi luyện khí tầng 7, khả năng hoàn thành thử thách gần như là không có nên ta không sợ. Không biết ngươi có thể cho ta là một thành viên được không?” Tên thiếu niên ánh mắt cầu mong nhìn Vũ Tôn.
“Được chứ, thêm một người thêm một phần sức lực. Hoan nghênh ngươi gia nhập đội ngũ của chúng ta.” Vũ Tôn gật đầu trả lời nhưng trong đầu hắn nghi hoặc không ngớt. Không hiểu tại sao Nam Phương Long lại có thành kiến với hắn mà phải làm như vậy. Quay mặt nhìn Nam Phương Long, Vũ Tôn thấy ánh mắt hắn nhìn mình đầy vẻ trêu tức và khinh bỉ.
“Chết tiệt, ta còn chưa kịp nói gì thì bọn chúng đã chạy ta như chạy giặc.” Chan trở lại tức giận nói.
“Không cần phải tìm nữa đâu. Nam Phương Long kia không cho ai gia nhập nhóm của chúng ta nếu không tiến vào học viện sẽ sống không bằng chết với hắn. À, đây là thành viên mới của nhóm. Ngươi tên gì nhỉ, ta chưa kịp biết a. Ta là Vũ Tôn, còn đây là Dương Khai nhưng cứ gọi hắn là Chan cũng được.” Vũ Tôn giải thích cho Chan, sau đó chỉ tay sang tên thiếu niên đứng cạnh.
“ Xin chào Vũ Tôn, xin chào Chan. Ta là Trần Tuấn Dương, mọi người thường gọi ta là Dương. Các ngươi gọi ta như vậy cũng được.” Thiếu niên kia mỉm cười tự giới thiệu.
Up chương hơi muộn, mọi người thông cảm a. Mong nhận được nhiều ý kiến đóng góp về Vũ Tôn hơn nữa. Ta muốn tất cả những ai yêu thích Vũ Tôn đều là tác giả của truyện, để Vũ Tôn là một tác phẩm không thể nào quên, là đứa con tinh thần để mọi người nhớ đến khi vui, buồn. Mong đề cử a. Chúc mọi người ngủ ngon nhé. Đa tạ [email protected] đã đề cử thật mạnh tay .