Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi được hưởng cái người ta gọi là ‘bữa cơm trưa thân tình’ mỗ chính thái tiểu hoàng đế dường như sợ người ta không biết hắn và mỗ mỹ nam có gian tình mà cố ý gọi một vị cung nữ tỷ tỷ xnh đẹp đến đưa tiểu Vũ, tiểu Hắc và tiểu Bạch đi trước.
Ba người bọn họ cũng rất biết điều đi theo vị cung nữ kia đến một cung điện khác. Tiểu Vũ và Tiểu Hắc vẻ mặt mê mang không hiểu, Tiểu Bạch thì hất hất mái tóc trên trán, đôi mắt củ cũng nữ tỷ tỷ cũng nhanh chóng nổi lên hai trái tim to bự làm cho Tiểu Bạch hết sức đắc ý, hếch mặt lên với Tiểu Vũ, Tiểu Hắc, dãng vẻ kia như thể đang nói: ‘Nhìn đi! Vẫn là ta lợi hại nhất đúng không?’
“Mỹ nhân… nơi này là….”
Vị cung nữ tỷ tỷ bị mê hoặc đến không biết trời đất là gì, vội vàng nhiệt tình giải thích: “Nơi này trước kia vốn là lãnh cung nơi Tam vương gia ở, hiện tại thân phận của Tam vương gia không còn như trước, bệ hạ không những hạ chỉ ban thưởng vương phủ ở ngoài cung, ngoài ra còn cho người thường xuyên dọn dẹp nơi này để Tam vương gia nghỉ ngơi mỗi khi ngài ấy tiến cung bồi bệ hạ”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe thấy vậy cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu nhưng Tiểu Vũ lại nhướn mày buột miệng nói: “Tiểu chính thái hắn. . . . .á không. . . . . . Hậu cung của bệ hạ có hơn ba nghìn mỹ nữ. . . . . sao hắn còn cần Tam vương gia đến bồi hắn?”
Cung nữ tỷ tỷ cười hì hì nói: “Có thể là bệ hạ thích ỷ lại vào Tam vương gia. Lúc bệ hạ sinh ra, Tam vương gia đã theo mẫu phi đi vào lãnh cung nên bệ hạ đối với Tam vương gia không thân thiết lắm. Là vua một nước có rất nhiều việc phải xử lý. Trong tất cả các vương gia lại không có một ai có thể chia sẻ gánh nặng cùng bệ hạ. Trùng hợp là trong kgoangr thời gian này, Tam vương gia đột nhiên xuất hiện giúp bệ hạ giải quyết một vấn đề phiền toái. Lục này bệ hạ mới biết đến sự tồn tại của ngài ấy, hơn nữa còn rất trọng dụng. Lại nói tiếp Tam vương gia rất lợi hại. . . . !
Ỷ lại??.... Ngay lập tức trong lòng Tiểu Vũ vang lên một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt. . . . . !****! Chính thái tiểu hoàng đế không phải đang giả heo ăn thịt hổ đấy chứ?? Hậu cung ba nghìn mỹ nữ cũng không bằng một nụ cười của Tam vương gia?. . . . .
Lại nói tiếp, lần đầu tiên nàng gặp mỹ nam là ở tiểu quan quán. . . . Chẳng lẽ. . . . mỹ nam thật sự bị đoạn tụ?? Lại còn có quan hệ mờ ám với chính thái tiểu hoàng đế?. . . . .
Tiểu Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy. Càng muốn tâm tình càng thêm nặng nề. Nam nhân mà nàng – Nguyệt Tiểu Vũ nhìn trúng tất nhiên sẽ được đông đảo mọi người yêu thích. Người mà nàng đã chọn nếu không đuổi được tới tay quyết sẽ không bỏ qua. Con đường phía trước rất gập ghềnh, còn nhiều bất công, trong lòng nàng đã sớm hiểu ra. Và đang đợi các tiểu yêu tinh đến khiêu khích chính mình. Thế nhưng. . . . .
Nàng thật không ngờ tình địch của mình lại là nam nhân. . . . Lại còn là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng. . . .
Ách, không đúng. . . . Chính thái tiểu hoàng đế và mỹ nam là huynh đệ thân thiết. Có điều. . . . hình như là vì là huynh đệ thân thiết nên mới dễ dàng trở thành ‘quan hệ phức tạp’?
. . . . . . . . .
Tiểu Vũ lúc thì phiền não gãi gãi đầu, lúc thì cúi đầu xuống suy nghĩ, lúc thì ánh mắt lóe lên tia sáng hung ác, lúc thì không biết nói gì ngẩng mặt nhìn trời .
Tiểu Hắc mê mang nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Tiểu Bạch nói: "Ca! Nàng đang làm gì vậy ?"
Mỗ Bạch lạnh nhạt nhún nhún vai tùy tiện nói, "Không có việc gì, chỉ là đến giờ động kinh mà thôi. Không cần để ý đến nàng, lúc sau sẽ bình thường trở lại!" Vừa nói, hắn nhìn về phía mỗ cung nữ nào đó, nhếch mép lên khách khí nói: "Cảm ơn đã dẫn đường!"
Khuôn mặt của cung nữ tỷ tỷ đỏ lên ."Không, không cần khách khí . Phải . . ."
Hai người bèn nhìn nhau cười, một người thì nhìn chằm chằm vào đối phương, một ngời thì nhịn không được xấu hổ cúi đầu .
Tiểu Hắc sợ bị vầng ánh sáng màu hồng này làm cho mắt nhanh chóng bị mù, nhanh chóng lui lại đi tới bên người Tiểu Vũ. Đưa tay qua nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng, "Tiểu Vũ! Chúng ta đi vào trước đi!"
Mỗ Vũ lấy lại tinh thần, lăng lăng gật đầu . Lập tức lơ đãng thoáng nhìn về phía hai người bị ánh sáng màu hồng vây quanh. Cả người không khỏi run run một cái, vỗ vỗ vai của tiểu Hắc cảm thán nói: "Ai . . . Ca ca của ngươi thật là một truyền thuyết!"
Mỗ Hắc sờ mũi một cái mỉm cười, "Kỳ thực . . . Ta cũng cảm thấy như vậy,....."