Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-" Nghi nhi ta cảm thấy hai người này có gì đó không bình thường , để họ bên cạnh nàng ta tuyệt không an tâm , vì vậy ta muốn đưa họ đến phủ đệ của ta để dễ dàng điều tra ": Ngạo Quân thì thầm vào tai Tuyết Nghi , mặt nàng đỏ bừng lên , nhịp tim trong cơ thể đột nhiên tăng lên làm nàng quay mặt đi vì thẹn thùng .
- Sau một hồi tranh luận nàng đành phải đưa hai người đó về Bạch vương phủ của Lý Ngạo Quân .
- Tối đó tại Thủy Vân Các nàng trằn trọc không ngủ được ,nằm trên giường là một nữ tử mặc bộ trung y màu trắng đang không ngừng lăn qua lăn lại , nàng tìm đủ mọi cách để tự dỗ dành bản thân chìm vào giấc ngủ nhưng đều không được .
* Bạch Vương Phủ .
* ba ngày sau .
- Lý Ngạo Quân đang cùng hai huynh muội
Lâm gia đang ngồi thưởng trà , Tuyết Nghi bước vào cất tiếng .
-" Lâm huynh xem ra thương tích của huynh đã phục hồi rồi ta chúc mừng huynh ": Tuyết Nghi mỉm cười đôi mắt dịu dàng nhìn Bạch Sinh , thấy nàng nhìn Bạch Sinh dịu dàng làm Ngạo Quân cảm thấy ghen tị với Bạch Sinh ,không khí trong phòng trở nên căng thẳng , Lâm Vân Tường đành lên tiếng phá vỡ .
-" Lưu tiểu thư , ta thay mặt ca ca ta cảm ơn cô nương cùng vương gia vì đã cho huynh muội ta có nơi ẩn thân . Thật không biết ta phải làm gì để trả ơn cho hai vị ": Vân Tường lên tiếng giọng điệu mềm mại ,Tuyết Nghi dịu dàng trả lời .
-" Lâm tiểu thư đừng nói vậy , chúng ta đều là con dân của Mạc Vân Quốc giúp đỡ nhau là chuyện nên làm , nhưng có điều ta không hiểu gia đình cô là có hay không đã đắc tội với người nào để họ thuê sát thủ giết các người ": Tuyết Nghi trả lời giọng điệu trầm thấp mang ý vị nghi hoặc , Lâm Bạch Sinh vội vàng lảng tránh .
-" chuyện này ta không rõ , trước nay gia phụ chưa từng gây thù chuốc oán với ai cho nên ....... ": Vân Tường mềm mỏng trả lời , đôi tay hơi chột dạ mà rung chỉ diễn ra trong dây lát , mọi thái độ của họ đều bị Tuyết Nghi thu vào mắt , cảm giác chuyện này không bình thường nàng nói .
-" à đột nhiên ta nhớ ta còn có việc phải làm nên xin phép cáo từ ": Tuyết Nghi mỉm cười rời đi , Ngạo Quân nhìn theo bóng dáng mảnh mai của nàng lưu luyến không rời .
- Sau khi nàng đi Vân Tường nhếch môi cười lạnh nhưng không để lộ , ả ta quay sang Ngạo Quân mặt tràn đầy vẻ tự trách .
-" vương gia hình như Lưu tiểu thư không thích sự có mặt của huynh muội ta thì phải , ta chỉ sợ nếu vì huynh muội ta mà tình cảm của ngài và nàng ấy không êm đềm thì ta thật áy náy ": đôi mắt Vân Tường hơi nhìn xuống đất giọng điệu hơi áy náy , Ngạo Quân thấy nàng ta nói về Tuyết Nghi như vậy chỉ hận không thể giết nàng ta , giọng lạnh lùng lên tiếng .
-" Lâm cô nương không cần lo nàng ấy trước nay đều tín nhiệm ta , hơn nữa ta trước nay chỉ yêu một mình nàng cho nên tình cảm của ta dành cho nàng sẽ không vì vậy mà bị lung lay đâu , cô đừng lo lắng quá": .
* Nguyệt Linh Cung .
- Tuyết Nghi một lần nữa tìm đến Nguyệt Linh Cung , lúc này Sở Thiên đang cùng mọi người bàn bạc , nàng đột ngột đẩy cửa đi vào làm họ giật mình tưởng gặp quỷ , Tâm Như lên tiếng .
-" cung chủ ..... không đúng nàng đã chết rồi , nói ngươi là ai sao có thể tiến vào thánh địa của bọn ta ": giọng điệu băng lãnh muốn giết người , Tuyết Nghi mỉm cười không nói gì nàng chỉ nhìn Tuyết Kỳ , Như Tuyết , Thu Nhi cùng Sở Thiên , cuối cùng Sở Hoàng tức giận lên tiếng .
-" ta không cần biết ngươi là ai nhưng dám dịch dung thành Tuyết Nghi muội muội thì bọn ta tuyệt không tha ": nói rồi chàng cùng mọi người liên thủ đánh Tuyết Nghi , nàng chỉ nhếch môi cười rồi cũng tiếp chiêu với họ .
- sau một hồi đánh nhau nàng cảm thấy chán nản vì thủ hạ của mình vẫn chưa nhận ra được nàng , nên nàng dùng phép thuật triệu hồi một con tiểu Tuyết Hồ đánh thay mình , mục đích giúp họ có thể nhận ra được nàng là ai , khi thấy tiểu Tuyết Hồ xuất hiện Sở Thiên liền nhớ lại lần đầu tiên khi chàng giao đấu với nàng , nàng cũng triệu hồi một con Tuyết Hồ hơn nữa con Tuyết Hồ đó cũng kiêu ngạo và ma mãnh y như hiện tại , cố gắng tỉnh táo chàng lên tiếng .
-" Nghi nhi là muội sao , nhưng không phải muội đã chết rồi ư ": nghe Sở Thiên gọi tên nàng mọi người cũng dừng tay , tiểu Tuyết Hồ cũng chạy đến bên nàng , nàng mỉm cười hạnh phúc rồi nhào vô lòng Sở Thiên dịu dàng nói .
-" cuối cùng huynh củng nhớ ra muội , ta tưởng huynh đã quên ta rồi ": đôi tay ôm chặt lấy Sở Thiên nói , lúc này trong lòng họ cũng vui mừng không kém Tâm Như kéo tay nàng gặng hỏi.
-" Nghi nhi không phải muội đã .... nhưng là chuyện gì ": mọi người khó hiểu nhìn Tuyết Nghi , sau đó nàng kể cho họ nghe về mọi thứ , ban đầu họ rất bất ngờ sau lại chuyển sang ngạc nhiên cuối cùng là mừng rỡ , Tuyết Kỳ lên tiếng .
- " Tuyết Nghi muội thật sự trở lại khiến chúng ta cảm thấy rất vui , nhưng sao trước đó muội không chịu trở về ": đôi tay run rẩy vì hạnh phúc , nàng ôm lấy Tuyết Nghi khóc nức nở , Tuyết Nghi vỗ về dịu dàng nói .
-" thật ra muội rất muốn gặp lại mọi người , nhưng từ lúc trở về muội gặp rất nhiều chuyện , cho nên không có thời gian đến đây gặp mọi người được , muội xin lỗi ": gương mặt đợm buồn , nhưng đôi mắt lay động linh hoạt trong thoáng chốc ,không ai nhìn thấy .
-" Nghi nhi muội gặp phải chuyện gì , có thể nói cho chúng ta hay không ": Sở Hòang ôn nhu nhìn nàng đôi mắt thâm tình giọng mang ý vị quan tâm lo lắng .
-" thật ra chuyện cũng không có gì , chỉ là từ khi ta cứu được hai huynh muội Lâm gia khỏang ba ngày trước ở cây cầu Uyên Ương kia , ta luôn cảm giác có điều gì đó sắp diễn ra , nhưng ta không biết đó là chuyện gì ": nàng cúi xuống ôm lấy Tuyết Hồ xoa đầu sủng nịnh , giọng điệu uể oải lên tiếng .