Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-" Tiểu thư, đến giờ lên đường rồi ạ!"- Linh Du chạy vào hối thúc, cô ra xe lâu như vậy mà chưa thấy Thiên Ngư ra.
Tạm biệt!
Thiên Ngư đặt xuống bàn một bông hoa cẩm chướng, thoáng hiện lên vẻ đau xót rồi quay mặt bước ra cửa.
Đỗ phủ, lão gia phu nhân thiếu gia cùng toàn thể gia nhân đều ra tiễn Thiên Ngư, mọi người ai cũng buồn khi Thiên Ngư rời khỏi.
-" Lão gia phu nhân, cảm ơn tất cả mọi người đã chăm sóc Thiên Ngư suốt thời gian qua"- Thiên Ngư cúi đầu cảm ơn.
-" Con sẽ nhớ nơi này lắm"- Thiên Ngư mỉm cười nhìn mọi người.
Đỗ phu nhân liền ôm chầm lấy Thiên Ngư, mắt đẫm lệ.
-" Con nhớ thường xuyên viết thư cho ta nhé, ta rất muốn có một đứa con gái ngoan như con, hic, ta thật sự không nỡ xa con!"
-" Phu nhân, người đừng buồn"- Thiên Ngư vội an ủi, phu nhân thật tốt với ta mà, người thật giống mẹ của ta, a ta nhớ mẹ ta quá, mẹ ơi huhu..
Thiếu Doãn đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn Thiên Ngư đầu lạnh lùng, miệng bất giác nói nhỏ: -" Đồ ngốc!", tại sao muội phải gượng cười chứ, muội sợ mọi người thấy muội yếu đuối phải không?! Thật ngốc mà!
-" Đoàn tiểu thư.."- Thiếu Vũ và Thiếu Dương bước đến, e dè gọi tên Thiên Ngư
Thiên Ngư thấy hai người họ liền có chút bất ngờ
-" Chuyện hôm trước hôm trước chúng tôi thật có lỗi, mong tiểu thư tha thứ cho.."- cả hai đông thanh cúi đầu nhận lỗi.
-" Chuyện gì hả?"- Đỗ phu nhân liền phồng má trợn mắt nhìn hai người bọn họ và đặc biệt thành công làm họ sợ.
-"Dạ, không có gì"- hai người bọn họ liền cùng nhau lắc đầu, lắc tay lắc chân lia lịa.
-" Các huynh ấy chỉ đùa chút thôi ạ, phải không các huynh..!"- Thiên Ngư nhìn hai người bọn họ rồi nheo mắt cười hì hì.
Nghe Thiên Ngư nói vậy cả hai thở phào, gật gật đầu liên tục, mừng rở như như bắt được vàng:-" phải đó, phải đó.."
-" Thiên Ngư tỷ"- Thiếu Kỳ chạy lại kéo áo Thiên Ngư, cầm một đoá hoa nhỏ đưa cho cô: -" tặng tỷ nè, đệ biết tỷ thích hoa lắm nè"- rồi nhìn cô thẹn thùng cười.
-" Thiếu Kỳ, cảm ơn đệ"- Thiên Ngư mỉm cười đón nhận món quà đáng yêu của cậu bé, tên tiểu quỷ này thật biết lấy lòng người mà.
-" hứ, thật đáng ghét"- Thiếu Kỳ liền xụ mặt xuống trông hai cái má phúng phính ửng hồng của cậu thì vô cùng đáng yêu:-" Nếu không vì đệ nhỏ tuổi, đệ nhất định sẽ cưới tỷ làm thê tử"- cậu chu mỏ lên nói
Tên tiểu quỷ, lại lộ bản chất rồi đây này!
Thiên Ngư liền ngổi chồm hổm xuống, nhéo má của Thiếu Kỳ cười tươi:-" Yên tâm đệ nhất định sẽ tìm được một cô nương tốt mà, đừng nản lòng"- Thiên Ngư liền khích lệ cậu bé.
Cũng đến lúc phải đi thật rồi,
Thiên Ngư đứng dậy: -" thôi, Thiên Ngư xin cáo từ, mọi ngừơi bảo trọng"
-" Thượng lộ bình an"
-" Cận thận nhé"
-" Tạm biệt"
Thiên Ngư vừa vén tấm màn kiệu lên thì ngừng lại, quay lại mặt nhìn Thiếu Doãn
Huynh không nói lời nào với muội sao?! Thiếu Doãn...
Vẫn là thái độ im lặng bất cần ấy, tạm biệt huynh, tạm biệt những rung động đầu đời..
Thiên Ngư quay mặt lại, khum người xuống
chui vào kiệu.
-" KHOAN ĐÃ"- một nam nhân nào đó hét lên
Là huynh ấy!
Thiên Ngư ngừng lại nhìn ra phía sau, đúng là huynh ấy, huynh ấy đang chạy đến chỗ mình?!
Cô đâu biết từ lúc cô bước ra cổng, ánh mắt của Thiếu Doãn không ngừng dõi theo cô, nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô mà lòng đau như cắt, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đắm, mím môi đau lòng.
-" Thiên Ngư"- Thiếu Doãn nhẹ nhàng gọi tên cô, mạnh bạo kéo cô ra khỏi kiệu, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, huynh không thể để cô đi như vậy được, huynh ấy yêu cô, huynh ấy không thể lừa dối bản thân được nữa..
Thiếu Doãn?!
Thiên Ngư bắt ngờ với hành động của Thiếu Doãn, nhưng rồi cũng mỉm cười, nhắm mắt lại tận hưởng vị ngọt ngào của đôi môi huynh ấy..
Cô yêu huynh ấy!
Toàn thể Đỗ phủ, ai nấy đều mắt chữ o mồm chữ a nhìn hai người đang ôm hôn nhau trước phủ, thật quá lộ liễu, quá bất ngờ, quá kinh ngạc. Sao một thiếu gia lạnh lùng cao ngạo như Thiếu Doãn lại hành động bạo dạng đầy ngọt ngào như vậy chứ?! Chuyện này còn khó tin hơn bảo mặt trời mọc đằng Tây nha?!
-" Này bà..chuyện này là sao? Bọn trẻ thân nhau khi nào vậy?!"- lão gia nhìn tới nhìn lui chỉ trỏ, đứa con trai thật luôn làm cho ông bất ngờ mà..
Đỗ phu nhân cười tít cả mắt, ôm mặt đầu đáng yêu: -" Thiếp cũng không rõ, nhưng như vậy thì tốt quá rồi..."
Linh Du: ngượng ngùng che mặt lại, a một nụ hôn ngọt ngào.
Thiếu Vũ, Thiếu Dương, Thiếu Kỳ: huynh...sao huynh dám*khóc ròng*
Cả hai hôn nhau quên cả trời đất, đến khi không còn hô hấp được nữa mới tiếc nuối rời môi nhau.
Thiếu Doãn nhìn sâu vào mắt Thiên Ngư, đưa tay lên lao giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, động tác vô cùng ôn nhu: -" Đừng khóc nữa"
Nhận thấy sự quan tâm của Thiếu Doãn, cô càng thêm đau lòng ôm chằm lấy huynh ấy, vùi mặt vào lòng ngực huynh mà khóc to:
-" Thiếu Doãn, muội yêu huynh, muội yêu huynh,..nhưng muội không hiểu! Thật sự không hiểu..tại sao huynh lại bắt muội đau khổ như vậy? Huynh sẽ thành thân với Lý tiểu thư đó là sự thật không thể chối cải, vậy nên muội chỉ còn cách quên huynh..và chúc huynh được được hạnh phúc, nhưng muội không muốn !!"
-" Thiên Ngư"- Thiếu Doãn siết chặc Thiên Ngư vào người mình, nghe những lời cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, lòng huynh đâu khôn siết, là thân nam nhi lại để người con gái mình yêu đau khổ như vậy, huynh thật quá vô dụng mà!"
-" Huynh khônh cần muội chúc phúc, cũng không cho phép muội quên huynh, muội thật ngốc, muội không biết huynh ghét những lời chúc phúc ấy đến nhường nào sao?! Bởi vì đời này kiếp này người huynh muốn lấy chỉ có mình muội thôi! Thiên Ngư, hãy cho huynh thời gian huynh sẽ đến đón muội trở lại nơi này!"- Thiếu Doãn khẽ nói vào tai Thiên Ngư sau đó đưa tay vào trong túi áo lấy ra một mảnh giấy đưa cho cô.
Thiên Ngư ngẩng đầu lên nhìn Thiếu Doãn bằng ánh mắt khó hiểu, lưu luyến mà rời khỏi tay Thiếu Doãn bước lên xe.
Muôi đợi huynh nhất định sẽ đợi huynh đến mang muội đi!
Nhìn kiệu của Thiên Ngư từ từ rời đi, mà trong lòng Thiếu Doãn đầy ắp tâm sự.
Cha và Lý tể tướng chắc chắn sẽ không hài lòng về chuyện này, nhưng huynh sẽ cố gắng thu sếp để không phải luyên luỵ tới muội, hãy đợi huynh nhé! Nhất định huynh sẽ đến đón muội!
-" Sư huynh đáng ghét! Sao huynh có thể làm như thế! Sao lại dành Thiên Ngư tỷ tỷ của đệ chứ?!"- Thiếu Kỳ chạy đến trước mặt Thiếu Doãn khóc um sùm.
Tên tiểu quỷ! Thiếu Doãn khẽ toát mồ hôi
-" Huynh ăn gian! Đáng ghét!!"- Thiếu Dương và Thiếu Vũ cũng chạy đến tức tối đồng thanh.
-" Sao các đệ không bằng lòng à?"- Thiếu Doãn bất đắc dĩ lên tiếng.
Mình có ăn gian sao?!
-" TẤT NHIÊN"- cả ba ấm ức hét lớn.
-" Phu nhân, bọn trẻ bị sao vậy?"- lão gia thấy cả bốn vị thiếu gia nhốn nháo thì khó hiểu, bọn họ đều thích Thiên Ngư à?!
-" Thiếp cũng không biết"- Đỗ phu nhân lắc đầu khó hiểu.
Tử Yên đứng bên cạnh lão gia và phu nhân lặng lẽ rơi nước mắt, cô đã thua thật rồi?! Lý Tử Yên là người con gái tốt, thông minh, dịu dàng, cô gặp Thiếu Doãn lần đầu đã đem lòng yêu mến, lúc được kết duyên cùng huynh ấy trong lòng vui sướng khôn nguôi. Đối với cô huynh ấy luôn rất dịu dàng, tuy nhiên đó không phải là con người thật của huynh ấy, huynh ấy đối tốt với cô chỉ vì phép lịch sự. Cô biết là huynh có tình ý với Thiên Ngư, nhưng cô vẫn im lặng, cô muốn tự mình cảm hoá huynh, từ từ huynh sẽ chú ý tới cô, nhưng cô thật sự đã sai, trong tình yêu không có chuyện từ từ chiếm lấy tình yêu mà là phải ra sức giành giật, cô xót xa nhận ra mình thật ngốc nghếch! Tuy nhiên cô lại không thẹn với bản thân, thà mình chịu đau khổ để người mình yêu được hạnh phúc, còn hơn cả ba cùng đau khổ, như vậy cô đã hạnh phúc rồi?! Phải, trong tình yêu người ta dễ dàng trở nên nhỏ nhen ích kỷ, cũng dễ dàng trở thành một người cao thượng, mà cô chính là người như! Vì cô tin chắc chắn cô vẫn có thể tìm được một người thật lòng vì cô mà hy sinh, yêu thương cô suốt đời.
********
'lộc cộc, lộc cộc'
-" Tiểu thư, trong giấy viết gì vậy?"- Linh Du thấy Thiên Ngư thẩn thờ ngồi nhìn mảnh giấy được Thiếu Doãn cuộn lại cẩn thận đưa cho cô lúc nảy thì hồi hộp.
Thiên Ngư cũng hồi hộp không kém, run rẩy mở mảnh giấy ra
Ơ, Thiên Ngư vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy nội dung bước thư chỉ vọn vẻn hai chữ.
[XIN LỖI] được viết trịnh trọng, còn ký tên Đỗ Thiếu Doãn. Khiến Thiên Ngư xúc động đến nước mắt không ngừng rơi xuống.
-" Tiểu thư, tính tình của Đỗ công tử thật lạ! Đâu cần phải miễn cưỡng như vậy"- Linh Du nhìn thấy nội dung trong mảnh giấy, mắt liền giật giật hoảng sợ còn hơn gặp cọp, Doãn công tử thật xứng đôi với tiểu thư, cả hai chỉ giỏi doạ người mà thôi, xem ra sau này cô khó mà sống yên ổn rồi,.
Thiên Ngư nhìn hai chữ xin lỗi, nước mắt cứ tuôn ra không kiềm chế được mà đau lòng..
Thiếu Doãn, một người kiêu ngạo như huynh ấy, phải hạ mình viết lời xin lỗi cho ta..
Thiên Ngư ôm mặt..
Mình đang lo lắng cho bệnh tình của cha..
Hay là mình buồn vì phải rời xa Thiếu Doãn..
Mình không hiểu thật sự không hiểu!
- Tố Ngư"