Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Vương Tuyết Nghi
  3. Chương 32 : Anh hùng không cứu được mỹ nhân​
Trước /50 Sau

[Dịch]Vương Tuyết Nghi

Chương 32 : Anh hùng không cứu được mỹ nhân​

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vương Tuyết Nghi cảnh giác nhìn nam tử trước mặt. Hắn một thân hắc bào đen tuyền, đường viền màu bạc tinh tế, tà áo theo làn gió quỷ dị mà phất phơ. Mái tóc đen xám khác thường, dài tới thắt lưng, từng loạn từng loạn tung bay, hai bên mai tùy tiện buộc phía sau, toát ra vẻ phong tình khó tả.

Cánh mũi cao thẳng, môi bạc khẽ nhếch, làn da trắng trơn bóng không tì vết, ngũ quan hài hòa, từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều vô cùng hoàn mỹ. Đặc biệt, giữa mi tâm lại có một ấn kí màu đỏ hình thù kì lạ, lại càng khiến cho hắn yêu mị đến cực điểm.

Một đôi mắt phượng hẹp dài màu bạc quỷ dị, nhìn qua thật xinh đẹp, nhưng lại giống như vô cùng sắc bén, chỉ cần nhìn vào, liền giống như bị hút vào vòng xoáy sâu thẳm, âm u đến đáng sợ, cảm giác như không thể thoát ra.

Hắn đứng đó, bóng đêm làm nền, hắn giống như trung tâm của vạn vật, cả người toát ra một loại hơi thở khủng bố, khiến người ta tự sinh ra cảm giác sợ hãi đến xương tủy, một loại cảm giác của vương giả.

Càng giống hơn chính là… hơi thở của ác quỷ.

Huyết ma vương.

Vương Tuyết Nghi lúc này giống như bừng tỉnh đại ngộ trừng lớn mắt.

Trong lòng nàng giống như có một vật gì đó nặng nề rơi xuống, cả người cơ hồ muốn ngã về phía sau.

Huyết ma vương, hắn chính là Huyết ma vương, hắn là Huyết ma vương.

Trong đầu nàng không ngừng vang lên ba chữ này, nàng bất giác mở miệng.

“Ngươi…Huyết ma vương?” Chưa từng gặp qua hắn, nhưng nàng giống như có thể khẳng định, chính là hắn.

Nam tử khóe môi khẽ nhếch, ý cười trong mắt hiện rõ.

“Nhớ ta sao?”

Vương Tuyết Nghi nhíu chặt mày, cảnh giác nhìn hắn.

“Ngươi muốn gì?”

Nghe vậy, môi bạc nhếch càng cao, đôi mắt cũng híp lại nhìn thẳng vào mắt nàng, bước chân chậm rãi di chuyển, tiến về phía trước, bình thản nói ra một câu.

“Muốn ngươi.” Huyết ma vương nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ kia, mang theo ý cười trực tiếp nói thẳng.

Vương Tuyết Nghi ngớ ra, sau đó phát hiện hắn khi dễ mình, nàng tức giận đến run người.

“Con mẹ nó! Muốn cái ông cố tổ nhà ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, cách xa nữ vương một chút, nếu không, ta cắn chết ngươi.”

A Bóng ở một bên tức giận đến nhe nanh trợn vuốt, mặc kệ thương thế nghiêm trọng, nó nhảy đến phía trước che chắn cho Vương Tuyết Nghi. Cho dù tình cảnh trước mắt không tốt, nó vẫn là không nhịn được mà tức giận, nó không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ nữ vương.

Huyết ma vương dừng bước, ánh mắt khinh thường chuyển đến trên người A Bóng.

Bàn tay khẽ chuyển, một luồng uy áp phóng ra, trực tiếp đem A Bóng đánh bay qua một bên, biến trở lại làm một cái cục bông hình cầu trắng tinh, trong miệng nhỏ nhắn chảy ra máu tươi, đôi mắt tròn màu vàng dễ thương lúc này lại tràn ngập oán giận không cam lòng, cuối cùng ngất đi, chỉ kịp để lại lời nói nhỏ không còn hơi sức.

“Nữ vương…mau chạy!”

“A Bóng!” Vương Tuyết Nghi kêu lên thất thanh, nước mắt nàng không tự chủ chảy dài, nhào tới ôm lấy cục bông nhỏ, đôi mắt ác liệt ngước lên nhìn Huyết ma vương.

Đối lại với ánh mắt của nàng, chính là một đôi thủy mâu tàn nhẫn thị huyết, băng lãnh đến cực điểm.

Vương Tuyết Nghi từ từ đứng lên, trong tay nắm chặt mấy quả bom khói.

Đột nhiên, nàng ném thật nhanh bom khói về phía Huyết ma vương.

Huyết ma vương nhìn mấy quả màu đen bay tới, khinh thường đưa tay bắt lấy một quả đang bay tới trước mặt hắn.

Hừ! Muốn ám sát ta sao?

Nhưng mà ngay lúc hắn bắt lấy, quả đen trong tay lại bất ngờ nổ tung, tản ra làn khói trắng mù mịt, mùi khói khó chịu trực tiếp không khách khí chui vào mắt mũi miệng của hắn.

Huyết ma vương nhất thời kinh ngạc, nhanh chóng nhảy một vòng tránh thoát đám khói, ánh mắt tràn đầy lửa giận tìm kiếm khắp nơi.

Hừ lạnh một tiếng, hắn lập tức đuổi theo.

Bên trong một rừng cây, Vương Tuyết Nghi ôm A Bóng liều mạng mà chạy, trong lòng lại lo lắng cho A Bóng.

“Nữ vương…!” Tiếng gọi khẽ phát ra từ cục bông tròn trong lòng nàng, tiếng gọi vô lực rất nhỏ, nhưng Vương Tuyết Nghi lại nghe thấy, nàng kinh hỷ cúi đầu tươi cười.

“A Bóng! Ngươi tỉnh!”

“Nữ vương…mau đem ta vào nhẫn giới, Huyết ma vương chính là…theo hơi thở của ta tìm được người.”

“Ta biết rồi.” Dứt lời, nàng nhanh chóng đưa A Bóng vào nhẫn giới

Sau đó, nàng giống như phát hiện ra cái gì, liền đứng lại.

Đúng rồi nhẫn giới, nàng có thể vào đó trốn hắn ta mà.

Sau đó, không nghĩ ngợi nhiều, nàng liền lần nữa dùng ý thức mở ra nhẫn giới, chuẩn bị tiến vào.

Nhưng mà, cổ tay lại bị ai đó giữ chặt, khiến cho nàng hốt hoảng quay đầu lại. Nhìn gương mặt yêu nghiệt gần ngay trước mặt nàng, không phải Huyết ma vương thì là ai!

“Muốn trốn?” Hắn lãnh khốc nhìn nàng, lạnh lùng nắm tay nàng siết chặt, khiến cho nàng đau đến trợn mắt.

Đau đớn từ cổ tay truyền đến, cảm giác như xương muốn vỡ vụn, Vương Tuyết Nghi cắn môi dưới chịu đựng.

Huyết ma vương nhìn bầu trời đã muốn sáng, ánh mắt toát ra âm trầm. Hắn nhanh chóng vác nàng lên vai, xoay người bay lên, thoắt một cái biến thành ánh sáng màu đỏ biến mất giữa màn đêm.

Lúc này, mặt trời đã lên, ánh nắng bắt đầu xua tan bóng đêm mờ ảo.

Mà Huyết ma vương lúc này còn đang vác thiếu nữ tuyệt mỹ bay giữa không trung, lại có biến động.

Chỉ thấy hắn nhíu chặt mày, ánh mắt không cam lòng nhìn thiếu nữ trên vai.

Không được, không phải lúc này.

Đau đớn trong cơ thể làm hắn khó chịu, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.

Vương Tuyết Nghi bị vác trên vai, nàng nhắm chặt mắt lại. Bởi vì, tốc độ của hắn nhanh đến kinh khủng, nàng có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, cảm giác giống như lưỡi dao lướt qua da thịt.

Sau, nàng chỉ nghe hắn rống lên một tiếng, tiếng rống đầy tức giận cùng không cam lòng.

Gió ngừng lại rồi.

Thân thể của nàng sao lại nhẹ đến thế này? Giống như là đang rơi.

Cái gì?

Mở lớn mắt ra, không nhìn thấy bóng dáng Huyết ma vương đâu nữa, Vương Tuyết Nghi lại nhìn đến mình.

“A A A…” Nhất thời, tiếng hét thất thanh vang vọng cả bầu trời.

Nàng…quả thật là đang rơi. Hơn nữa là rơi từ trên trời xuống.

Xong rồi xong rồi! Rớt xuống nhất định tan xương nát thịt!

Bên dưới, sâu trong rừng cây, một thiếu niên hắc y đang đứng phủi quần áo, bụi bặm từ trên người hắn bay ra mù mịt.

Mái tóc hỗn loạn, mặt mày lem luốc, nếu nhìn kĩ, liền phát hiện hắn có một dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mắt phượng màu tím xinh đẹp, chỉ là…vết bớt đỏ trên mặt lại làm giảm đi vài phần vẻ tuấn mỹ.

“Lại nữa rồi! Ta sao lại ngủ dưới đất đây? Bệnh mộng du càng ngày càng nặng rồi. Haizzz…!”

Hắn vừa phủi bụi trên cơ thể vừa lầm bầm làu bàu, bên tai lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét, càng ngày càng lớn.

Hắn đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy người nào, lại ngước lên nhìn bầu trời, hắn đưa tay che ánh nắng chói chang, híp mắt lại, nhìn vật thể nho nhỏ kì lạ đang rơi xuống.

Vật rơi xuống càng ngày càng rõ, lại là hình dáng con người nha!

“Á A A…”

Người kia tiếng hét lại êm tai như vậy!

Là nữ tử, đang rơi từ trên trời xuống, trên đầu hắn, càng ngày càng gần…rơi xuống chỗ hắn đang đứng.

Cái gì?

Thiếu niên mắt tím nhất thời hốt hoảng, tay chân luống cuống, cuối cùng hắn đưa tay ra chuẩn bị hứng lấy người kia.

“BỊCH”

Bụi đất bay mù mịt, che kín cả hai thân ảnh nằm dưới đất.

Vương Tuyết Nghi nhắm mắt ho sặc sụa, tay xua đi bụi đất ngột ngạt xung quanh. Nàng tưởng chừng bị tan xương nát thịt rồi, vẫn còn sống sao?

“Ay da! Đau chết ta rồi! Ai ô cái lưng già của ta!”

Thiếu niên mắt tím sững sờ nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt không tự chủ được mở lớn, kinh diễm đến cực điểm.

Đôi mắt nhắm lại cong cong đến mê người, hàng mi dài rung rinh, mũi cao nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng không ngừng mấp mấy ai oán, khuôn mặt tinh tế sắc xảo, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, hai má nàng vì đau mà có chút ửng hồng… Hắn cảm thấy, hô hấp giống như bị đình chỉ.

Một gương mặt đang nhăn nhó…lại vẫn xinh đẹp đến khó thở.

Bụi bặm đã tan đi gần hết, Vương Tuyết Nghi lúc mày hé mắt nhìn ra. Đập vào mắt nàng lại là dung nhan yêu nghiệt của nam tử, gần trong gang tất, vết bớt đỏ bên má cũng không che dấu nổi dung nhan trước mặt. Tóc đen của hắn phủ xuống, cùng suối tóc mềm mượt của nàng hòa quyện…

Nhất thời…khiến cho nàng ngẩn người.

Lại nhìn đến tư thế của hai người, nàng nằm bên dưới người hắn, cả thân thể hắn áp sát trên người nàng, nhìn thế nào cũng là vô cùng mập mờ.

Ý thức được tình huống này, Vương Tuyết Nghi liền trừng lớn mắt, sau đó, hét đến đinh tai nhức óc.

“Sắc lang mau buông ta ra! Đồ chết tiệt ngươi có buông không? Đi chết đi còn không mau đứng lên, ngươi bị điếc sao còn không đứng lên!...”

Vương Tuyết Nghi phẫn nộ la hét, càng hét càng tăng âm lượng càng cao, hai tay không ngừng đánh vào người hắn, ra sức đẩy hắn ra, nhưng hắn căn bản là không có chút nhúc nhích nào.

Mặt của hắn bị nàng đánh tới đánh lui, tóc rối hỗn loạn trông vô cùng thê thảm.

“Cô nương nằm lên hai tay của ta, cô nói ta làm sao rút ra đây?”

Thiếu niên mắt tím khó khăn lắm mới tránh thoát bạch cốt trảo của nàng, tìm cơ hội hét lên thật lớn.

Lúc nàng rơi xuống, hắn đưa tay đỡ được nàng ôm lấy. Nhưng mà một người rơi từ trên cao như vậy, sức nặng rơi xuống không phải nặng bình thường a. Cho nên, nàng trực tiếp kéo theo hắn ngã xuống, mới có tình huống như thế này. Hắn là bị oan nha!

Nghe thấy hắn nói, Vương Tuyết Nghi liền dừng lại, nhìn thấy hai tay của hắn quả thật bị nàng đè dưới đất.

Nàng liền bất đắc dĩ nhấc người lên, nhưng mà…hắn đang nằm trên người nàng, rất nặng đấy!

Nàng càng cố nhấc thì thân thể lại càng áp sát vào người hắn, hai người liền không hẹn mà cùng đỏ mặt.

Vương Tuyết Nghi dở khóc dở cười, cảm xúc phức tạp, trong lòng vừa thẹn vừa giận.

Kiềm nén phẫn nộ trong lòng, nàng trừng mắt nhìn hắn, nói.

“Ngươi…cùng ta lăn sang một bên, ngươi lập tức rút tay ra cho ta.”

Chỉ thấy hắn ánh mắt vô tội trịnh trọng gật đầu một cái. Sau đó, động một cái, nàng nghiêng người sang trái thì hắn lại nghiêng sang phải, hai lực tương phản lại khiến nàng cùng hắn áp sát kéo trở về.

“Đồ khốn ngươi làm gì đó…!” Vương Tuyết Nghi gần như dùng hết sức lực nhắm mắt rống to một cái, hắn chiếm tiện nghi của nàng thật quá đáng mà.

“Cô không có nói nghiêng sang nên nào! Ta làm sao đoán được cô nghiêng sang trái chứ?” Thiếu niên mắt tím bị nàng hét đến muốn nổ tung cái màng nhĩ, giọng điệu như con mèo nhỏ cùng nàng hét lớn.

“Ngươi lăn sang trái cho ta!” Vương Tuyết Nghi lại càng uất ức rống to.

“Được rồi bên trái.”

Cuối cùng, hai người thành công tách khỏi nhau. Ai nấy đứng một bên phủi bụi trên quần áo.

Vương Tuyết Nghi phủi xong, trừng mắt hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói.

“Ngươi lại cứu ta một mạng, sau này báo đáp.” Lần trước là hắn kéo tay nàng chạy khỏi huyết ma thú, lần này lại đỡ được nàng từ trên không. Nhưng mà lần này hắn… Hừ!

Nói rồi nàng cất bước nhanh chóng rời đi.

Hắn tuy là cứu nàng, nhưng lại khi dễ nàng. Không cần biết là cố ý hay vô tình, hắn chính là đã khi dễ nàng. Chết tiệt, nàng lại bị chiếm tiện nghi như vậy...ay da lỗ nặng a!

Thiếu niên mắt tím nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, ngẩn ngơ ra một lúc. Không phải hắn háo sắc a, mà là nàng quả thật quá mức xinh đẹp, đẹp đến điên đảo nhân tâm...

Một hồi lâu không thấy nàng nữa, hắn mới giật mình chạy theo.

“Cô nương, ở đây nguy hiểm, đợi ta a!”

Hắn mỗi lần mộng du, khi thức dậy đều sẽ ở trong rừng này. Nhưng kì quái là, trước đây hắn đều tỉnh dậy ở bên trong một sơn động, sáng nay tỉnh dậy lại nằm ở trên mặt đất?

Trong rừng này, hắn lại thường xuyên gặp huyết ma thú. Cô nương kia đi một mình rất nguy hiểm.

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Copyright © 2022 - MTruyện.net