Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
***
“Ôi, ôi,” Yennefer thở dài, duỗi mình trên giường và gác chân lên người witcher. “Ôi, trời ơi. Đã lâu lắm rồi em không yêu ai theo cách này...rất lâu rồi.”
Geralt gỡ ngón tay ra khỏi mái tóc của cô, nhưng không đáp lại. Đầu tiên, bởi vì anh sợ sự khiêu khích tiềm ẩn trong câu nói của cô. Thứ hai, bởi vì anh không muốn lời lẽ xóa mất hương vị của cô trên môi anh.
“Đã rất lâu rồi em không yêu một người đàn ông mà dám thú nhận tình yêu với em, và người mà em cũng yêu lại,” cô thì thầm sau một lúc, sau khi đã nhận ra rằng witcher sẽ không bị mắc mưu. “Em đã gần như quên mất cảm giác đó như thế nào rồi. Ôi trời, ôi trời.”
Cô ưỡn người ra thêm nữa, duỗi tay và bám lấy cái gối, và hình ảnh khuôn ngực của cô đắm trong ánh trăng làm anh rùng mình. Anh ôm cô và họ nằm đó, trong yên lặng và khung cảnh tĩnh mịch.
Từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng ve sầu râm ran, cũng như những tiếng cười đùa vọng lại ở phía xa, ám chỉ rằng buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, mặc dù đã khuya rồi.
“Geralt?”
“Gì hả Yen?”
“Kể cho em nghe đi.”
“Về cuộc nói chuyện với Vilgefortz? Bây giờ sao? Anh sẽ kể cho em vào sáng mai.”
“Bây giờ đi, làm ơn.”
Anh nhìn vào cái tủ kê trong góc phòng. Sách chồng trên đó, sổ ghi chép và những vật dụng khác bị bỏ lại bởi một học viên đang tạm thời bị đuổi ra Loxia. Phía trên những quyển sách là một con búp bê tròn trịa mặc một cái váy xếp, nhàu nhĩ vì bị ôm quá nhiều. Cô bé đã bỏ lại con búp bê, anh nghĩ thầm trong đầu, để không bị chọc cười trong ký túc xá ở Loxia. Cô bé bỏ lại con búp bê yêu thích của mình. Và giờ có lẽ cô bé không thể ngủ được vì thiếu nó.
Đôi mắt làm từ cúc áo của con búp bê nhìn lại anh. Anh quay mặt đi.
Khi Yennefer giới thiệu Geralt với Giáo Phái, anh đã quan sát các pháp sư ưu tú rất kỹ. Hen Gedymdeith chỉ nhìn anh với một ánh mắt chán nản – rõ ràng là buổi tiệc đã làm ông già thấy mệt. Artaud Terranova hơi cúi chào với một nụ cười khó hiểu, chuyển ánh nhìn từ anh sang Yennefer, nhưng nhanh chóng quay đi dưới sự hiện diện của những người khác. Đôi mắt xanh thẳm của Francesca Findabair nghiêm nghị và lạnh lùng. Bông Cúc của Thung Lũng mỉm cười khi họ được giới thiệu với nhau. Nụ cười của cô, dù đẹp đến vậy, vẫn làm witcher cảm thấy sợ. Tissaia de Vries, có vẻ bận bịu với việc sửa sang lại vòng tay và nữ trang đeo trên người, cười ít đẹp hơn nhiều nhưng lại rất nồng ấm. Chính Tissaia là người mở đầu cuộc nói chuyện trước, kể lại một chiến công anh dũng của witcher, mà anh không thể nhớ nổi và chắc là cũng không có thật.
Và rồi Vilgefortz tham gia vào cuộc thảo luận. Vilgefortz vùng Roggeveen, người pháp sư với phong thái ấn tượng, vẻ đẹp rạng ngời và giọng nói trầm ấm. Geralt biết rằng những người có ngoại hình như anh ta đều rất khó lường.
Họ nói chuyện một lúc, cảm thấy những ánh nhìn lo lắng đang hướng về phía mình. Yennefer thì nhìn witcher. Còn Vilgefortz thì bị một nữ pháp sư với đôi mắt đẹp và cứ liên tục cố gắng giấu nửa dưới khuôn mặt của mình bằng một cái quạt theo dõi. Họ trao đổi vài câu bình luận thông thường, mà sau đó Vilgefortz đề nghị hãy chuyển cuộc nói chuyện sang một địa điểm kín đáo hơn. Geralt có cảm giác rằng Tissaia de Vries là người duy nhất ngạc nhiên vì điều đó.
“Anh ngủ mất rồi à, Geralt?” Yennefer thúc giục, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Anh đang định kể cho em nghe về cuộc nói chuyện với Vilgefortz.”
Con búp bê nhìn anh chằm chằm từ trên kệ.
“Khi bọn anh vào trong tu viện,” anh bắt đầu, “cô gái với gương mặt kỳ lạ đó...”
“Lydia van Bredevoort. Trợ lý của Vilgefortz.”
“Ừ, phải, em đã nói rồi đó. Người không mấy quan trọng. Vậy là, sau khi bọn anh vào trong tu viện, con người không mấy quan trọng đó dừng lại, nhìn vào anh ta và hỏi cái gì đấy. Thông qua tư tưởng.”
“Không vi phạm quy tắc gì đâu. Lydia không nói được.”
“Anh cũng đã nghĩ vậy. Bởi vì Vilgefortz đã không trả lời lại theo cách đó. Anh ta nói...”
***
“Phải, Lydia, đó là một ý tưởng tuyệt vời,” Vilgefortz trả lời. “Hãy đi dạo qua Phòng Tranh Vinh Quang. Anh sẽ có vinh dự được trông thấy lịch sử của phép thuật, Geralt xứ Rivia. Tôi chắc là anh biết rất rõ, nhưng lần này anh sẽ được trông thấy nó trực quan hơn. Nếu anh là người đam mê nghệ thuật, xin đừng e ngại. Hầu hết những bức tranh này là các tác phẩm của những học viên nhiệt huyết của Aretuza. Lydia, hãy tốt bụng và cho chúng tôi thêm chút ánh sáng trong này nào.”
Lydia van Bredevoort ra hiệu bằng tay và dãy hành lang sáng lên tức thì.
Bức tranh đầu tiên miêu tả một con tàu cổ xưa, bị những cơn sóng xô đẩy giữa những tảng đá trồi lên từ xoáy nước sâu thẳm. Trên mũi tàu là một người đàn ông mặc áo choàng trắng, trên đầu là một chiếc vòng thiên sứ.
“Cuộc Đổ Bộ Đầu Tiên,” witcher đoán.
“Đúng vậy,” Vilgefortz xác nhận. “Con tàu của những Kẻ Lưu Đày. Jan Bekker thần phục Sức Mạnh. Ông làm dịu những cơn sóng, chứng tỏ rằng phép thuật không cần thiết phải là cái ác và sự hủy diệt, mà cũng còn có thể dùng để cứu sống.”
“Sự kiện này có thật không?”
“Tôi nghi ngờ đấy,” người pháp sư mỉm cười. “Thực ra thì có lẽ Bekker và thủy thủ đoàn lúc đó đang nôn mửa trên boong. Sức Mạnh chỉ được thần phục sau khi đổ bộ, và hoàn toàn là do tình cờ. Hãy tua qua nào. Ở đây anh lại có thể trông thấy Jan Bekker lần nữa, ép mạch nước chảy ra từ những tảng đá ở cơ ngơi định cư đầu tiên. Và ở đây chúng ta có Bekker, bao vây xung quanh là những người định cư đang quỳ lạy, làm tan mây và ngăn cơn bão khỏi phá hủy mùa màng.”
“Còn bức kia? Nó miêu tả sự kiện nào vậy?”
“Cuộc Tìm Kiếm Người Được Chọn. Bekker và Giambattista kiểm tra những đứa trẻ trong số những người mới định cư để tìm Nguồn. Những ai được chọn sẽ bị tách khỏi cha mẹ và đưa đến Mirthe, nơi cư trú đầu tiên dành cho pháp sư. Anh đang nhìn vào một khoảnh khắc lịch sử đấy. Như anh thấy đây, tất cả những đứa trẻ đều sợ hãi, chỉ có duy nhất cô bé tóc đen kia là với lấy Giambattista với một nụ cười tin tưởng. Đây là Agnes xứ Glanville, nữ pháp sư đầu tiên. Người phụ nữ đứng đằng sau là mẹ của cô bé. Trông bà khá buồn, vì một lý do nào đó.”
“Và khung cảnh quây quần này?”
“Liên Minh Novigrad. Bekker, Giambattista và Monck lập một giao ước với những người thủ lĩnh, các tư tế và thầy druid. Liên quan gì đó đến việc tách rời phép thuật khỏi chính trị. Nhàm chán khủng khiếp. Hãy tiếp nào. Ở đây chúng ta có Geoffrey Monck đang chuẩn bị du hành lên thượng nguồn sông Pontar, vào lúc đó mang tên Aevon y Pont ar Gwennelen, Ngã Rẽ của Những Cây Cầu Ngọc Thạch. Monck đang đi thuyền lên Loc Muinne để thuyết phục các pháp sư người elves thu nhận một nhóm trẻ con. Có lẽ anh sẽ thấy hứng thú khi biết rằng trong số những đứa trẻ này là một cậu bé tên Gerhart xứ Aelle. Anh đã gặp cậu ấy hôm nay. Cậu bé đó giờ đây được biết đến với cái tên Hen Gedymdeith.”
“Bức vẽ này,” witcher nhìn vào người pháp sư, “cần thêm một khung cảnh chiến trận. Sau cùng thì, chỉ vài năm sau chuyến thám hiểm thành công của Monck, quân đội của Nguyên soái Raupenneck đến từ Tretogor đã gây ra một trận thảm sát ở Loc Muinne và Est Haemlet, giết hết toàn bộ những người elves bất kể tuổi tác hay giới tính. Và thế là bắt đầu một cuộc chiến, mà kết thúc với trận tàn sát ở Shaerrawedd.”
“Kiến thức lịch sử đáng hâm mộ của anh,” Vilgefortz mỉm cười, “có lẽ cũng nhắc anh nhớ rằng không có vị pháp sư đáng kính nào tham gia vào cuộc chiến này cả. Vì thế nên không có học viên nào có cảm hứng để vẽ nó. Tiếp tục nào.”
“Được thôi. Còn cái này là gì? Ah, tôi biết rồi. Đó là Raffard Áo Trắng chấm dứt cuộc xung đột giữa các vị vua và đánh dấu kết thúc cho Cuộc Chiến Sáu Năm. Và ở đằng kia, Raffard từ chối nhận vương miện. Một cử chỉ cao đẹp.”
“Anh nghĩ thế sao?” Vilgefortz ngẩng cao đầu. “Thì, cử chỉ là như thế. Tuy nhiên, Raffard vẫn chấp nhận chức vụ Cố Vấn Hoàng Gia mà đã đưa ông vào vị trí của một nhà lãnh đạo thực sự, bởi vì đức vua bị thiểu năng.”
“Phòng Tranh Vinh Quang...” witcher lẩm bẩm, tiến lại gần bức vẽ tiếp theo. “Và đây?”
“Giây phút lịch sử khi Giáo Phái chính thức được thành lập và ban hành Bộ Luật. Từ bên trái sang: Herbert Stammelford, Aurora Henson, Ivo Richert, Agnes xứ Glanville, Geoffrey Monck và Radmir của Tor Carnedd. Vì sự chính xác, bức vẽ này cũng thiếu khung cảnh chiến trận. Sau đó không lâu một cuộc chiến tàn bạo đã nổ ra, và tất cả những ai chống đối lại Giáo Phái và từ chối tuân theo Bộ Luật đều đã bị tàn sát. Raffard Áo Trắng, cùng với một vài người khác nữa. Nhưng tất cả sách sử đều im lặng khi đề cập đến chuyện này, để không làm hoen ố một truyền thuyết đẹp đẽ.”
“Và bức này...Hmm...Phải, chắc chắn là tác phẩm của một học viên. Nhìn thì có vẻ là khá trẻ...”
“Chắc chắn rồi. Nó là một phép tượng trưng. Một phép tượng trưng cho sự chiến thắng của phái nữ, tôi cho là vậy. Không Khí, Nước, Đất và Lửa. Và bốn nữ pháp sư lừng danh đã thần phục chúng. Agnes xứ Glanville, Aurora Henson, Nina Fioravanti và Klara Larissa de Winter. Hãy nhìn sang bức vẽ đẹp hơn bên cạnh. Lại là Klara Larissa, đang mở một học viện cho các thiếu nữ. Ở ngay trong tòa nhà mà chúng ta đang đứng đây. Và bức vẽ tiếp theo khắc họa những học viên tốt nghiệp ưu tú nhất của Aretuza. Một lịch sử dài về sự thăng hoa của phái đẹp và công cuộc nữ hóa ngành nghề này: Yanna xứ Murivel, Nora Wagner, chị của bà ấy Augusta, Jada Glevissig, Leticia Charbonneau, Ilona Laux-Antille, Carla Demetia Crest, Yiolenta Suarez, April Wenhaver...Và người duy nhất vẫn còn sống đến bây giờ: Tissaia de Vries...”
Họ đi lên phía trước. Chiếc váy lụa của Lydia quệt khe khẽ lên sàn khi bước đi, và tiếng thì thầm của nó ẩn giấu một bí một kinh hoàng.
“Còn bức này?” Geralt dừng lại. “Khung cảnh kinh hoàng nào đây?”
“Pháp sư Radmir tử vì đạo, bị lột da trong cuộc nổi loạn của Falkar. Khung cảnh đằng sau là Mirthe, đang bị thiêu rụi theo lệnh của Falkar.”
“Mà chính vì thế nên Falkar đã bị thiêu sống. Trên cọc.”
“Đó là một sự thật phổ cập. Trẻ con Temeria và Redania ngày nay vẫn chơi đốt Falkar vào đêm Saovine. Hãy quay lại một chút, để anh có thể thấy phía bên kia phòng tranh...Tôi có thể thấy là anh đang muốn hỏi gì đó. Tôi đang nghe đây.”
“Tôi đang thắc mắc về thứ tự thời gian. Đương nhiên là tôi biết về thần dược trẻ lại, nhưng các bức tranh vẽ những người chết đứng cùng cả những người sống...”
“Nói theo cách khác, anh ngạc nhiên vì đã được gặp Hen Gedymdeith và Tissaia de Vries nhưng không phải Bekker, Agnes xứ Glanville, Stammelford hay Nina Fioravanti?”
“Không hẳn. Tôi biết là các anh không bất tử...”
“Cái chết là gì?” Vilgefortz cắt ngang. “Đối với anh?”
“Kết thúc.”
“Kết thúc của cái gì?”
“Sự tồn tại. Có vẻ như chúng ta đang lạm bàn sang triết học.”
“Tự Nhiên không biết đến khái niệm triết lý, Geralt xứ Rivia. Thứ mà chúng ta gọi là triết lý chỉ là một nỗ lực thảm hại và buồn cười do con người tạo ra để hiểu được Tự Nhiên. Kết quả của nỗ lực đó cũng được gọi là triết lý. Như thể cái rễ củ cải suy ngẫm về ý nghĩa của sự tồn tại, gọi nó là một cuộc xung đột trường tồn và bí ẩn của Củ và Lá, và coi cơn mưa như một thế lực nằm ngoài sự hiểu biết. Chúng tôi, các pháp sư, không lãng phí thời gian để đoán xem Tự Nhiên là gì. Chúng tôi biết Bà là gì, bởi vì chúng tôi chính là Bà. Anh có hiểu không?”
“Tôi đang cố đây, nhưng làm ơn hãy nói chậm lại. Đừng quên là anh đang nói chuyện với một cái rễ củ cải.”
“Anh đã từng bao giờ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khi Bekker ép mạch nước ra từ đá chưa? Nó chỉ nói rất đơn giản: Bekker đã thần phục Sức Mạnh. Ông đã thần phục một thế lực của tự nhiên. Ông cai trị Tự Nhiên, chiếm hữu Bà...Cái nhìn của anh về phụ nữ thế nào, Geralt?”
“Xin lỗi, cái gì cơ?”
Lydia van Bredevoort quay lại với một tiếng thì thầm của lụa, chờ đợi câu trả lời của anh. Geralt để ý thấy một bức tranh bọc trong giấy ở trên tay cô. Anh không hề biết nó từ đâu ra, vì Lydia không có cầm theo bất cứ thứ gì chỉ phút trước. Tấm mề đay trên cổ anh rung khe khẽ.
Vilgefortz đang mỉm cười.
“Tôi đang hỏi,” anh ta nhắc lại, “cái nhìn của anh về mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ thế nào?”
“Anh đang nói tới phần nào của mối quan hệ này?”
“Anh có nghĩ mình có thể trói buộc một người phụ nữ theo ý muốn không? Đương nhiên là tôi đang nói về những người phụ nữ thật sự, không phải con gái. Có thể thao túng một người phụ nữ thật sự được không? Chiếm lĩnh cô ấy? Ép buộc cô ấy theo ý anh? Và nếu có, thì bằng cách nào? Hãy trả lời tôi đi.”
***
Đôi mắt làm từ cúc áo của con búp bê vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ. Yennefer quay mặt đi.
“Anh đã trả lời?”
“Anh đã trả lời.”
“Như thế nào?”
“Em biết mà.”
***
“Anh hiểu,” cuối cùng Vilgefortz nói. “Và có vẻ như anh đã luôn hiểu. Vậy nên anh cũng sẽ hiểu rằng chỉ khi khái niệm về ý chí và phục tùng, về chiếm hữu và quy thuận, về chủ nhân nam giới và nô lệ nữ giới đã biến mất hoàn toàn và bị lãng quên – thì chúng ta mới thực sự có thể hòa hợp được. Sự gắn bó và sợi dây liên kết. Từ cả hai phía. Và một khi anh đã đạt được điều này, cái chết sẽ không còn có ý nghĩa nữa. Ở đó, trong đại sảnh, Jan Bekker vẫn đang hiện hữu, như dòng nước đã chảy ra từ tảng đá. Nói rằng Bekker đã chết cũng giống như nói nước đã chết vậy. Hãy nhìn bức vẽ tiếp theo.”
Anh làm như được bảo.
“Nó khá là tinh tế,” cuối cùng anh nói. Và ngay sau đó cảm nhận được một rung động nhẹ từ tấm mề đay.
“Lydia,” Vilgefortz mỉm cười, “đang cảm ơn anh về lời khen đó. Và tôi sẽ chúc mừng mắt thẩm mỹ của anh. Bức vẽ thể hiện cuộc gặp gỡ giữa Cregennan xứ Lod và Lara Dorren aep Shiadhal, đôi tình nhân huyền thoại, bị chia cắt và hủy diệt bởi sự khinh miệt của thời đại. Anh là một pháp sư, cô là một người elf, một trong các Aen Saevherne ưu tú, Những Người Nắm Giữ Tri Thức. Mối tình đã có thể là bắt đầu của sự hòa giải, lại kết thúc trong bi kịch.”
“Tôi biết câu truyện này. Tôi đã từng coi nó chỉ như một câu truyện cổ tích. Nó có thật sao?”
“Đó,” người pháp sư nói ủ rũ, “là một bí ẩn đối với tất cả. Tất cả, ngoại trừ một số người. Lydia, hãy treo bức vẽ của cô lên bên cạnh đi. Geralt, anh có thể thưởng thức tác phẩm mới nhất của Lydia. Nó là một bức chân dung của Lara Dorren aep Shiadhal, dựa trên một bản phác họa cổ xưa.”
“Xin gửi lời chúc mừng cô,” witcher cúi đầu trước Lydia van Bredevoort, giọng của anh không hề run. “Nó thực sự là một kiệt tác.”
Giọng anh không thay đổi chút nào, mặc cho Lara Dorren aep Shiadhal đang nhìn xuống anh từ trên bức tranh bằng đôi mắt của Ciri...
***
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Lydia ở lại phòng tranh. Còn hai bọn anh ra ngoài hiên.”
***
“Đằng này, Geralt. Nếu anh không phiền. Làm ơn hãy chỉ bước lên những viên gạch màu đen thôi.”
Phía bên dưới là biển cả cuồn cuộn, đảo Thanedd đứng giữa những cơn sóng bạc màu. Chúng đánh thành từng đợt lên những bức tường của Loxia, mà ở ngay bên dưới chỗ họ đang đứng. Loxia lấp lánh ánh sáng, như Aretuza. Phía trên đầu họ là những khối đá của Garstang, trông đen đúa và chết chóc.
“Ngày mai,” đôi mắt của người pháp sư dõi theo witcher, “các thành viên của Giáo Phái và Hội Đồng sẽ mặc những trang phục truyền thống, anh biết mà, từ trong mấy bức vẽ cổ lỗ sĩ đó, áo choàng đen và mũ chóp nhọn. Chúng tôi cũng sẽ mang cả gậy và quyền trượng, chúng tôi sẽ trông giống như các phù thủy và pháp sư mà trẻ con vẫn hay sợ. Nó là truyền thống rồi. Đi cùng với một vài đại biểu khác, chúng tôi sẽ lên Garstang. Ở đó, trong một căn phòng được chuẩn bị sẵn, chúng tôi sẽ thảo luận. Những người khác sẽ ở lại Aretuza và đợi chúng tôi quay về sau khi đã đưa ra được quyết định.”
“Cuộc họp ở Garstang, với một nhóm nhỏ như vậy, cũng là truyền thống sao?”
“Hoàn toàn là như vậy. Nó cổ xưa và được lập ra từ sự cân nhắc kỹ càng. Có một thời khi các cuộc tranh luận của pháp sư đã khá dữ dội và thường dẫn đến những sự trao đổi ý kiến rất thô bạo. Trong một buổi họp như vậy, một quả cầu sét đã đốt cháy tóc và váy của Nina Fioravanti. Nina đã dành ra một năm để dựng nên một bức tường ma thuật cực mạnh xung quanh Garstang nhằm ngăn chặn mọi câu thần chú. Kể từ đó, ma thuật không thể được sử dụng bên trong Garstang và các buổi thảo luận diễn ra khá êm xuôi. Nhất là khi chúng ta đều ghi nhớ phải gạt bỏ mọi hiềm khích ra khỏi đầu.”
“Tôi hiểu. Và tòa tháp đơn độc kia, nằm tít trên đỉnh Garstang. Nó là gì vậy? Một công trình kiến trúc quan trọng?”
“Đó là Tor Lara, Tháp Hải Âu. Một phế tích. Quan trọng ư? Có lẽ là có.”
“Có lẽ?”
Người pháp sư tựa vào lan can.
“Dựa theo truyền thuyết của người elves, Tor Lara được kết nối bằng một thiết bị dịch chuyển nào đó với Tor Zireael, tòa Tháp Nhạn bí ẩn, mà đến nay vẫn chưa được tìm thấy.”
“Sao lại thế? Làm sao mà các anh vẫn chưa tìm ra được thiết bị dịch chuyển? Tôi không tin được.”
“Anh nói đúng. Chúng tôi có tìm ra được một cánh cổng, nhưng nó cần thiết phải bị chặn lại. Có nhiều ý kiến phản đối, mọi người đều hăm hở làm thí nghiệm, pháp sư nào cũng muốn được nổi tiếng với danh nghĩa là người đã khám phá ra Tor Zireael, ngôi nhà bí ẩn của các hiền triết và phù thủy người elves. Tuy nhiên, cánh cổng lại bị hỏng khá nặng và chỉ đem đến sự hỗn loạn. Đã có nhiều nạn nhân, thế nên nó phải bị chặn lại. Đi nào, Geralt, trời đang bắt đầu lạnh rồi. Cẩn thận đấy. Chỉ bước lên những viên gạch màu đen thôi.”
“Tại sao lại chỉ những viên màu đen?”
“Những tòa nhà này đều là phế tích. Độ ẩm, sói mòn, gió mạnh, muối trong không khí, tất cả đều ảnh hưởng tồi tệ đến những bức tường. Sửa chúng sẽ tốn đến cả một gia tài, vậy nên chúng tôi dùng ảo ảnh. Để có chút hình thức, anh biết mà.”
“Không hẳn.”
Người pháp sư giơ tay lên và sân thượng biến mất. Họ đang đứng trước một vực thẳm, trên một vách đá dựng ngược mà ở bên dưới là những phiến đá sắc nhọn tắm trong bọt sóng trắng xóa. Họ đang đứng trên một dải hành lang hẹp những viên đá tối màu sắp xếp theo hình thang nằm giữa cổng ra vào Aretuza và những cây cột trụ chống đỡ mái hiên.
Geralt giữ thăng bằng một cách dễ dàng. Nếu anh là một con người, mà không phải một witcher, có lẽ anh đã không giữ bình tĩnh nổi. Nhưng ngay cả anh cũng bị bất ngờ. Chuyển động đột ngột đó đã không thoát khỏi sự chú ý của người pháp sư, hay nét biểu cảm trên gương mặt anh cũng vậy. Những cơn gió vùi dập con đường bé tẹo, và mang theo âm thanh của những cơn sóng từ vực sâu bên dưới.
“Anh có sợ cái chết.” Vilgefortz nói với một nụ cười. “Sau cùng thì, anh vẫn sợ.”
***
Con búp bê nhìn anh chăm chú bằng cặp mắt làm từ cúc áo.
“Anh ta trêu anh thôi,” Yennefer lẩm bẩm, ôm chặt lấy witcher. “Không có nguy hiểm nào đâu, chắc chắn là anh ta đã ếm bùa trọng lực lên cả hai người rồi. Anh ta sẽ không mạo hiểm...Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Bọn anh sang một cánh nhà khác của Aretuza. Anh ta dẫn anh vào một căn phòng lớn, có lẽ là văn phòng của một giáo viên, thậm chí là hiệu trưởng cũng nên. Bọn anh ngồi xuống một cái bàn có đặt một cái đồng hồ cát trên đó. Cát đang chảy. Anh ngửi thấy mùi nước hoa, anh biết là Lydia đã ở trong phòng trước bọn anh...”
“Và Vilgefortz?”
“Anh ta hỏi một câu.”
***
“Tại sao anh lại không trở thành một pháp sư, Geralt? Bộ môn nghệ thuật này chưa bao giờ hấp dẫn anh hay sao? Hãy thành thật đi.”
“Tôi sẽ thành thật. Phải, chúng có hấp dẫn tôi.”
“Vậy sao anh lại không nghe theo tiếng gọi đó?”
“Tôi cảm thấy rằng sẽ hợp lý hơn nếu nghe theo tiếng gọi của lý trí.”
“Nghĩa là gì?”
“Nhiều năm làm việc trong cái nghề witcher này đã dạy cho tôi cách đo lường sức mạnh của sự quyết tâm. Anh biết không, Vilgefortz, tôi đã từng quen một người lùn mà mơ ước được trở thành một người elves. Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta nghe theo tiếng gọi đó?”
“Đó là một phép so sánh sao? Đối chiếu? Nếu vậy thì nó hoàn toàn sai lầm. Một người lùn không bao giờ có thể trở thành một người elves. Bởi vì mẹ của ông ta không phải là một người elves.”
Geralt im lặng trong một lúc lâu.
“Tôi hiểu rồi,” cuối cùng anh nói. “Lẽ ra tôi nên đoán được mới phải. Anh đã lục lọi một chút sơ yếu lý lịch của tôi. Tôi có thể hỏi vì mục đích gì không?”
“Có thể,” người pháp sư cười nhẹ. “Tôi mơ về một bức họa treo trong Phòng Tranh Vinh Quang? Hai chúng ta, ngồi trên bàn, và một tấm bảng đồng ghi: Giao ước của Vilgefortz vùng Roggeveen với Geralt xứ Rivia.”
“Đó sẽ phải là một phép tượng trưng,” witcher nói. “Với tiêu đề: Tri thức chiến thắng ngu dốt. Tôi thì lại thích một bức vẽ thực tế hơn, với cái tên: Vilgefortz giải thích cho Geralt chuyện quái gì đang xảy ra.”
“Có hiển nhiên quá không?”
“Không.”
“Anh đã quên rồi sao? Bức họa mà tôi mơ về, treo trong Phòng Tranh Vinh Quang, những thế hệ tương lai sẽ nhìn vào nó, và họ sẽ biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, sự kiện nào được miêu tả trong bức tranh. Trên bức họa, Vilgefortz và Geralt đã đồng ý và lập một thỏa thuận mà kết quả là Geralt, không phải nghe theo tiếng gọi của xu thế, mà là tiếng gọi thực sự của định mệnh, cuối cùng cũng gia nhập hàng ngũ của các pháp sư, bỏ lại sau lưng cuộc sống hiện tại mà thiếu vắng mọi ý nghĩa và không có tương lai.”
“Ấy thế mà,” witcher nói sau một khoảng thời gian im lặng. “Tôi đã tin rằng không còn gì có thể làm mình ngạc nhiên được nữa chứ. Tin tôi đi, Vilgefortz, tôi sẽ nhớ đến buổi tiệc này và những sự kiện hài hước của nó trong một thời gian dài. Chắc chắn là rất xứng đáng để vẽ một bức tranh. Với tựa đề: Geralt rời đảo Thanedd, cười vỡ bụng.”
“Tôi không hiểu,” người pháp sư hơi cúi chào, “tôi bị lạc trong lối nói bay bướm và những câu từ hoa mỹ của người.”
“Nguyên nhân sự khó hiểu của anh rất rõ ràng đối với tôi. Chúng ta quá khác biệt để có thể hiểu nhau. Anh là một pháp sư quyền uy của Giáo Phái, người đã đạt đến đẳng cấp hòa làm một với tự nhiên. Trong khi tôi là một kẻ lang thang, một witcher, một người đột biến, mà đi khắp thế gian và giết quái vật vì tiền...”
“Sự bay bướm,” người pháp sư cắt ngang, “đã bị thay thế bằng tầm thường.”
“Chúng ta quá khác biệt.” Geralt không để mình bị cắt ngang. “Một sự thật nhỏ nhoi rằng mẹ tôi, ngẫu nhiên thay, lại là một pháp sư, cũng không thay đổi được điều này. Nhưng chỉ vì tò mò thôi, tôi có thể hỏi mẹ anh là ai không?”
“Tôi không biết.” Vilgefortz nói điềm tĩnh.
Witcher ngay lập tức im lặng.
“Giáo Hội Druid ở Kovir,” người pháp sư mất một lúc, “đã tìm thấy tôi trong những cống rãnh của Lan Exeter. Họ thu nhận và giáo dục tôi. Để trở thành một thầy druid, đương nhiên rồi. Anh biết druid là gì không? Họ là những kẻ lang thang, đi khắp thế gian và quỳ trước những cây sồi linh thiêng.”
Witcher vẫn giữ im lặng.
“Và rồi,” Vilgefortz tiếp tục, “trong một nghi lễ druid, tài năng của tôi đã bộc phát. Tài năng mà đã khiến họ có thể xác định được gốc gác của tôi một cách rõ ràng và không nhầm lẫn gì. Tôi đã được tạo ra, đương nhiên là do ngẫu nhiên, bởi hai người, mà trong số đó có ít nhất một người là pháp sư.”
Geralt im lặng.
“Thầy druid mà đã khám phá ra khả năng hèn mọn của tôi, đương nhiên là đã ngẫu nhiên gặp một người pháp sư.” Vilgefortz điềm tĩnh tiếp tục. “Và ông ta đã hào phóng đề nghị giáo dục tôi và mời tôi tham gia vào Hội Anh Em các Pháp Sư.”
“Và anh,” witcher nói trống rỗng, “đã chấp nhận.”
“Không.” Giọng của Vilgefortz đột nhiên trở nên lạnh lùng và khó chịu. “Tôi đã từ chối theo một cách kém lịch sự hơn nhiều, thậm chí có phần thô lỗ. Tôi trút hết tất cả cơn giận lên đầu ông ta. Tôi muốn ông ta phải thấy tội lỗi, ông ta và cả cái hội ma thuật của ông ta nữa. Tội lỗi, vì những cống rãnh của Lan Exeter, tội lỗi vì một hoặc hai pháp sư nổi loạn. Người pháp sư đó, rõ ràng là không hiểu hoặc không bận tâm đến những gì tôi nói. Ông ta nhún vai và bỏ đi, do vậy càng khiến cho bản thân giống với những người anh em của mình, vô cảm, kiêu ngạo, lũ khốn khiếp xứng đáng với sự khinh miệt lớn nhất có thể.”
Geralt vẫn giữ im lặng.
“Tôi cũng đã phát chán các thầy druid rồi.” Vilgefortz tiếp tục. “Vậy nên tôi rời bỏ cây sồi thiêng và bước ra ngoài thế giới. Tôi đã làm rất nhiều điều. Một số mà tôi vẫn còn cảm thấy hổ thẹn cho đến tận bây giờ. Cuối cùng tôi trở thành một người lính đánh thuê. Cuộc đời tôi, như anh có thể tưởng tượng ra, trở nên giống hệt với khuôn mẫu. Một người lính vinh quang, một người lính bầm dập, một tên cướp của, sát nhân, cưỡng bức, và cuối cùng là một kẻ trốn chạy khỏi sợi thòng lọng cho đến tận cùng thế giới. Tôi đã chạy đến tận cùng thế giới. Và ở đó, ở nơi tận cùng thế giới, tôi đã gặp một người phụ nữ. Một nữ pháp sư.”
“Cẩn thận đấy”, witcher thì thầm, đôi mắt anh nheo lại. “Hãy cẩn thận để công cuộc tìm kiếm điểm chung không đưa anh đi quá xa.”
“Những điểm chung đã ở ngay đấy rồi.” Người pháp sư không hạ ánh nhìn. “Bởi vì tôi đã không biết phải xử lý những cảm xúc của mình đối với người phụ nữ này như thế nào. Và cô ấy cũng chẳng cố giúp tôi. Tôi bỏ đi. Bởi vì cô ấy thật lộn xộn, kiêu ngạo, cuồng nộ, chai lỳ và lạnh lùng. Bởi vì không thể chiếm hữu cô ấy và sự chiếm hữu của cô ấy khiến tôi xấu hổ. Tôi bỏ đi bởi vì tôi biết cô ấy chỉ quan tâm đến tôi vì trí thông minh, tính cách và sự bí ẩn thú vị này đã che mờ đi sự thật rằng tôi không phải là một pháp sư. Tôi bỏ đi bởi vì...Bởi vì cô ấy giống như mẹ tôi vậy. Đột nhiên tôi nhận ra cảm xúc của mình dành cho cô ấy không phải là tình yêu, mà là một thứ phức tạp hơn nhiều, mãnh liệt hơn nhiều nhưng rất khó để xác định: một hỗn hợp của sợ hãi, giận dữ, thịnh nộ, hối hận và nhu cầu muốn chuộc lỗi, mất mát và đau thương, một ham muốn ngoan cố sự trừng phạt và đau khổ. Thứ mà tôi dành cho người phụ nữ này là căm hận.”
Geralt im lặng. Vilgefortz quay đi.
“Tôi bỏ đi,” anh ta tiếp tục sau một lúc, “bởi vì tôi không thể sống với sự trống rỗng đã nuốt chửng tôi. Tôi chợt nhận ra không phải vì thiếu vắng người phụ nữ này mà đã gây ra khoảng trống đó, mà là sự thiếu vắng những gì mà tôi đã cảm nhận. Một nghịch lý phải không? Tôi nghĩ sẽ dừng ở đây, anh có thể đoán ra phần còn lại. Tôi trở thành một pháp sư. Vì lòng hận thù. Và chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng nó ngu ngốc đến mức nào. Tôi đã lầm tưởng những ngôi sao phản chiếu trên mặt hồ ban đêm là thiên đàng.”
“Và anh cũng có thể nhận ra sự tương đồng giữa chúng ta cũng chẳng tương đồng cho lắm.” Geralt lầm bầm. “Bất chấp vẻ bề ngoài, chúng ta có rất ít điểm chung, Vilgefortz. Anh muốn chứng tỏ điều gì khi kể cho tôi câu truyện đó? Rằng con đường dẫn đến phép thuật, dù chông gai và trắc trở, đều rộng mở cho tất cả mọi người? Ngay kể cả đối với, xin lỗi vì sự đối chiếu, những đứa con hoang và trẻ mồ côi, ăn mày hay witcher...”
“Không.” người pháp sư cắt ngang. “Tôi không định tranh cãi rằng con đường này thích hợp cho tất cả mọi người, bởi vì nó đã được chứng minh quá rõ ràng từ lâu rồi. Nó không cần bằng chứng để cho thấy rằng đối với một vài người, đơn giản là không còn con đường nào khác cả.”
“Và vì thế,” witcher mỉm cười. “Tôi không còn cách thoái thác? Tôi có cần phải ký bản cam kết đã nêu ở trên rằng tôi sẽ trở thành đối tượng của những bức họa và làm một pháp sư không? Chỉ bởi vì di truyền? Wow. Tôi cũng biết một chút về thuyết di truyền. Cha tôi, mà tôi đã khám phá ra dễ dàng, là một kẻ lang thang, ngu dốt, một người lính đánh thuê phiêu lưu. Tôi được hưởng gien từ cha, không phải mẹ. Sự thật rằng tôi có râu đã chứng tỏ điều đó.”
“Dĩ nhiên rồi,” người pháp sư cười. “Chiếc đồng hồ đã chảy gần hết cát và tôi, Vilgefortz vùng Roggeveen, bậc thầy phép thuật, một thành viên của Giáo Phái, vẫn đang ngồi nói chuyện với một tên lính đánh thuê ngu dốt, con trai của một kẻ lang thang ngu dốt. Chúng tôi bàn luận về những vấn đề, mà theo như tôi biết, là những chủ đề thường nhật bên lửa trại của những tên lính đánh thuê ngu dốt. Những thứ như gien di truyền chẳng hạn. Anh đã học được từ đó ở đâu vậy, lính đánh thuê? Từ trường học của Đền thờ Ellander nơi họ đánh vần và tập viết 24 cổ tự rune sao? Điều gì đã khiến anh quyết định đọc những cuốn sách mà từ đó anh có thể học được những từ tương tự thế? Để mài giũa tài hùng biện và châm biếm sao? Và anh định làm gì? Cố giao tiếp với ma cà rồng à? Kẻ lang thang bẩm sinh của tôi, mà khiến Tissaia de Vries cũng phải mỉm cười. Witcher của tôi, người lính đánh thuê mà hấp dẫn Philippa Eilhart đến nỗi cả hai bàn tay cô ấy đều run rẩy. Mà khi nhắc đến là đủ để Triss Merigold phải đỏ mặt. Đấy là còn chưa kể Yennefer thành Vengerberg.”
“Có lẽ tốt hơn là anh không nên nhắc đến cô ấy. Còn lại ít cát trong đồng hồ đến nỗi có thể đếm được từng hạt. Đừng tô vẽ bức tranh nào cho tôi nữa, Vilgefortz. Hãy nói xem chuyện gì đang xảy ra đi. Hãy giải thích bằng những từ ngữ đơn giản. Hãy tưởng tượng chúng ta đang ngồi bên đống lửa, hai kẻ lang thang, cùng nướng một con heo con mà vừa mới ăn trộm được, và cố gắng một cách không thành công để uống say từ nước bạch dương. Đó là một câu hỏi đơn giản. Hãy trả lời đi. Như một kẻ lang thang với một kẻ lang thang.”
“Câu hỏi đơn giản này là gì đây?”
“Anh đề nghị thỏa thuận gì? Chúng ta đang giao kèo cái gì đây? Tại sao anh lại muốn tôi ở chung thuyền, hả Vilgefortz? Các vạc nào đang sôi lên đây? Có cái gì đang lơ lửng trong không khí, ngoại trừ mấy cái đèn chùm ra.”
“Hmm.” Người pháp sư ngẫm nghĩ, hay ít ra thì giả vờ như vậy. “Câu hỏi không hề đơn giản, nhưng tôi sẽ cố trả lời. Nhưng không phải như một kẻ lang thang với một kẻ lang thang. Mà như một người lính đánh thuê với một người lính đánh thuê, như tôi đã từng.”
“Được rồi.”
“Vậy thì hãy nghe đi, người anh em. Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Một cuộc tàn sát của sự sống và cái chết, không khoan nhượng. Vài người sẽ thắng, số còn lại sẽ bị quạ rỉa xác. Tôi khuyên anh, người anh em, hãy gia nhập với những người có cơ may cao hơn. Hãy gia nhập với chúng tôi. Nếu gia nhập với bên kia, tôi sẽ nhổ vào mặt anh, bởi vì họ không có cơ hội nào cả, và anh sẽ chết cùng với họ. Không, người anh em à, đừng cười với tôi, tôi biết thế có nghĩa là gì. Anh muốn nói rằng anh trung lập. Rằng anh và những người anh quan tâm sẽ trốn trên núi chờ nó qua đi, ở Kaer Morhen. Đó là một ý tưởng tệ hại, người anh em à. Tất cả những gì anh yêu quý đều ở cùng chúng tôi. Nếu không gia nhập, anh sẽ mất tất cả. Và rồi sự trống rỗng và nỗi thù hận sẽ nuốt chửng anh. Rồi thời đại khinh miệt, mà đang sắp sửa đến sẽ hủy diệt anh. Vậy nên hãy tỉnh táo và đứng ở đúng phe, khi tới thời điểm phải lựa chọn. Bởi sự lựa chọn sẽ đến. Anh có thể tin tôi.”
“Thật phi thường,” witcher cười quỷ quyệt, “là anh lại thấy khó chịu đến thế trước sự trung lập của tôi. Đến mức tôi đã trở thành đối tượng của thỏa hiệp và giao kèo, những lời đề nghị hợp tác, chỉ dẫn về việc phải lựa chọn và đứng ở đúng phe. Hãy kết thúc cuộc trò chuyện này đi, Vilgefortz. Lần này anh thua rồi. Trong trò chơi này, tôi không phải là một người cùng đẳng cấp. Tôi không thấy có khả năng nào chúng ta có thể cùng xuất hiện trong một bức họa trong Phòng Tranh Vinh Quang. Nhất là trong khung cảnh những trận chiến.”
Người pháp sư im lặng.
“Cứ việc,” Geralt tiếp tục, “sắp xếp bàn cờ của anh, vua, hậu, tượng, pháo, đừng lo lắng về tôi bởi vì trên bàn cờ này, tôi cũng chỉ quan trọng như lớp bụi phủ trên nó vậy. Đây không phải trò chơi của tôi. Anh nói rằng tôi sẽ phải lựa chọn sao? Tôi xin cam đoan rằng anh đã sai. Tôi sẽ không chọn. Tôi sẽ thích nghi với bất kỳ thứ gì xảy ra. Tôi sẽ thích nghi với những gì mà người khác đã chọn, tôi vẫn luôn làm vậy.”
“Anh là một kẻ tuyệt vọng.”
“Đúng vậy. Tuy nhiên nó vẫn là một từ mà anh không nên biết. Lần nữa, đây không phải trò chơi của tôi.”
“Thật sao?” Vilgefortz rướn người qua bàn. “Trong trò chơi này, witcher, trên bàn đã có một quân mã đen rồi, dù cho tốt hay xấu, cả anh và nó đều đã được gắn kết bởi định mệnh. Anh biết tôi đang nói đến ai mà, phải không? Anh không muốn mất cô bé? Hãy biết rằng chỉ có một cách duy nhất để làm vậy mà không phải thua.”
Đôi mắt của witcher nheo lại.
“Anh muốn gì ở con bé?”
“Chỉ có một cách duy nhất để biết.”
“Tôi cảnh báo anh đấy. Tôi sẽ không để anh hại....”
“Anh chỉ có duy nhất một cách để làm việc đó. Tôi đã đề nghị nó rồi đấy, Geralt xứ Rivia. Hãy suy ngẫm về lời đề nghị của tôi đi. Anh có cả đêm. Hãy nghĩ khi anh ngắm nhìn bầu trời. Nhìn những vì sao. Đừng nhầm tưởng chúng với ảnh phản chiếu trên mặt hồ. Chiếc đồng hồ cát đã cạn rồi.”
***
“Anh lo cho Ciri, Yen.”
“Không cần đâu.”
“Nhưng...”
“Tin em đi.” Cô ôm anh. “Làm ơn hãy tin em. Đừng lo về Vilgefortz. Anh ta là một người chơi. Anh ta muốn tiếp cận anh, khiêu khích anh. Anh ta đã thành công một phần rồi đó. Nhưng không quan trọng. Ciri nằm dưới sự bảo hộ của em, và Aretuza rất an toàn, con bé sẽ có thể phát triển khả năng của mình ở đây, và không bị làm phiền. Bởi bất cứ ai. Còn về chuyện trở thành một nữ witcher, hãy quên đi. Con bé có những tài năng khác. Và được định sẵn là sẽ trở thành những người khác. Tin em đi.”
“Anh tin em.”
“Một sự tiến bộ lớn đây. Và đừng lo lắng về Vilgefortz. Ngày mai sẽ lý giải nhiều điều và giải quyết nhiều vấn đề.”
Ngày mai, anh nghĩ. Cô ấy đang giấu thứ gì đó với mình. Và mình sợ phải hỏi. Codringher đã đúng. Mình đang dính vào một âm mưu quỷ quyệt. Nhưng giờ không còn đường lui nữa rồi. Mình sẽ phải đợi đến ngày mai mà sẽ giải thích mọi thứ. Mình phải tin cô ấy. Mình biết chuyện gì đó sẽ diễn ra. Mình sẽ đợi. Và mình sẽ thích nghi với tình hình.
Anh nhìn vào cái bàn làm việc.
“Yen?”
“Em đây.”
“Khi em còn học ở Aretuza...khi ngủ trong một căn phòng như này...em có một con búp bê mà thiếu nó, em không thể ngủ nổi không?”
“Không,” Yennefer cựa quậy thô bạo. “Em không có một con búp bê. Đừng hỏi em về chuyện đó, Geralt. Làm ơn đừng.”
“Aretuza.” Anh thì thầm, nhìn ngắm xung quanh. “Aretuza trên đảo Thanedd. Ngôi nhà của con bé. Trong vòng nhiều năm....Khi ra khỏi đây, nó sẽ là một người phụ nữ trưởng thành rồi...”
“Dừng lại đi. Đừng nghĩ về nó và cũng đừng nói về nó nữa. Thay vào đó...”
“Cái gì hả, Yen?”
“Yêu em đi.”
***
Họ nằm đó giữa đống chăn màn hỗn độn, giữa những cơn run rẩy, giữa sự ấm áp và hạnh phúc, giữa sự im lặng bao trùm xung quanh bóng tối mờ ảo, với những mùi hương của đêm tối và tiếng ve sầu râm ran. Geralt biết rằng vào những lúc như thế này, khả năng ngoại cảm của các nữ pháp sư được tăng cường và trở nên rất mạnh, nên anh tập trung suy nghĩ về những thứ đẹp đẽ. Ánh bình minh rực rỡ. Làn sương lơ lửng trên mặt hồ trong ban mai. Những dòng suối trong như thủy tinh đầy cá hồi tung tăng, lấp lánh như bạc nấu chảy. Hạt mưa ấm áp rơi xuống những chiếc lá của một bụi hồng đang nở rộ.
Anh nghĩ về cô. Yennefer mỉm cười, lắng nghe suy nghĩ của anh. Nụ cười hơi run trên môi cô với ánh bạc của đêm trăng chiếu lên mi mắt cô.
“Một căn nhà?” Yennefer bỗng dưng hỏi. “Nhà nào? Anh có một căn nhà sao? Anh muốn xây một căn nhà à? Ah...xin lỗi. Em không nên...”
Anh im lặng. Anh tức giận với bản thân. Nghĩ về cô đã vô tình cho phép cô đọc được những suy nghĩ anh hằng ấp ủ.
“Một giấc mơ đẹp.” Yennefer siết nhẹ lấy tay anh. “Một ngôi nhà. Một ngôi nhà xây nên bởi chính bàn tay anh. Và trong đó là chúng ta. Anh sẽ nuôi ngựa và cừu, em sẽ trông coi vườn tược, thức ăn và cân số len mà chúng ta sẽ mang ra chợ bán. Từ tiền bán len và hoa trái trong vườn chúng ta sẽ có thể mua mọi thứ mình cần, như một ấm đun nước bằng đồng chẳng hạn, hay một cái cào sắt. Chúng ta sẽ thường xuyên đi thăm Ciri cùng với chồng và ba đứa con của con bé. Thỉnh thoảng Triss Merigold sẽ đến chơi và ở với chúng ta vài ngày. Chúng ta có thể già cùng nhau. Và nếu em thấy chán vào buổi đêm, anh sẽ chơi chiếc kèn túi do chính tay anh làm. Chơi kèn túi, theo như mọi người đều biết là cách giải sầu tuyệt nhất.”
Witcher im lặng. Nữ pháp sư ho nhẹ một cái.
“Xin lỗi,” cuối cùng anh nói. Anh chống khuỷu tay lên, nghiêng người sang và hôn cô. Cô nhanh chóng di chuyển để ôm lấy anh. Trong im lặng.
“Nói gì đi.”
“Anh không muốn mất em, Yen.”
“Sau tất cả những gì em có.”
“Đêm nay đã hết rồi.”
“Mọi thứ đều kết thúc.”
Không, anh nghĩ. Anh không muốn như vậy. Anh mệt rồi. Quá mệt mỏi để chấp nhận ý tưởng phải bắt đầu lại từ đầu. Anh ước...
“Đừng nói.” Với một chuyển động chớp nhoáng Yennefer đặt một ngón tay lên môi anh. “Đừng nói cho em những gì anh muốn hay khao khát. Bởi vì em có thể sẽ không thực hiện được ước nguyện của anh và nó sẽ khiến em đau khổ.”
“Và em muốn gì hả Yen? Em mơ về điều gì?”
“Chỉ về những thứ có thể đạt được.”
“Còn anh thì sao?”
“Em đã có anh rồi.”
Anh im lặng trong một lúc lâu. Và đợi đến khi cô phá tan sự im lặng đó.
“Geralt?”
“Mmm?”
“Hãy yêu em đi.”
Khi Geralt tỉnh lại, mặt trăng vẫn ở trên cao. Ve sầu kêu to tới mức như thể chúng cũng muốn chống lại nỗi sợ và lo âu bằng sự điên loạn và cuồng nhiệt. Từ một cửa sổ trên cánh trái của Aretuza ai đó đang thèm ngủ la lên và bực tức, đòi im lặng. Từ cửa sổ đối diện với người đó, là những tiếng vỗ tay và chúc mừng của những tâm hồn nghệ sĩ.
“Ôi, Yen...” Witcher xấu hổ thì thầm.
“Em có lý do...” cô hôn anh rồi đặt má nằm xuống gối. “Em có lý do để la lên, nên em đã la. Không nên kiềm chế điều đó, như vậy là không tự nhiên và có hại cho sức khỏe. Ôm em đi, nếu anh có thể.”