Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm giữa hè ở Đông Dương, nóng bức không chịu nổi. Lại vì núi cao san sát, gió biển mát mẻ không thể thổi tới được, cho dù tạm thời cuộn rèm che lên cũng không có tác dụng gì.
Dưới ánh nến, Vân Ánh Lục ngồi dựa vào thành giường, ánh trăng bàng bạc từ bên ngoài chiếu qua song cửa, dưới ánh trăng màu bạc, bóng cây như thể một diễn viên hoạt bát, khẽ vung tay áo biểu diễn một màn sống động. Vân Ánh Lục một tay cầm quạt lụa, thi thoảng lại quạt một cái, một tay lật giở cuốn sách y học, chậu băng đặt trước bàn đang lặng lẽ tan chảy.
Hôm nay đã là ngày thứ ba sau khi từ chức, mùng một tháng bảy, chỉ còn lại năm ngày, cô sẽ thành thân với Đỗ Tử Bân. Không hiểu sao, trong lòng cô không hề cảm thấy vui mừng với hôn lễ sắp tới, mà chỉ thấy mờ mịt. Mà cuộc sống cả ngày nhốt mình ở trong phòng, không có việc gì làm, càng làm cho cô cảm thấy mất mát.
Tưởng tượng những ngày như vậy, cô sắp sửa phải sống mấy chục năm, cô càng cảm thấy mệt mỏi. Đêm dài, mọi người yên tĩnh, dường như chỉ có một mình ở đây, cô hữu ý hay vô ý lại nhớ tới cuộc sống trong hoàng cung, cũng sẽ không kiềm chế được mà nhớ Lưu Huyên Thần. Mỗi khi trong đầu hiện ra hình ảnh của hắn, cô vội vàng lắc đầu xóa đi. Nhưng bóng dáng hắn vẫn cố chấp xuất hiện lần nữa, làm cho cô hít thở không thông, làm cho cô hoảng hốt. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể để mặc hắn xâm chiếm tâm trí cô, thật lâu sau, cô nghĩ rằng đây nhất định không phải là nhớ nhung, mà là oán hận.
Hắn không đáng để cô nhớ nhung, cũng không đáng để cô nghĩ tới. Mỗi một chuyện hắn làm với cô, đều có mục đích, giống hệt như Đường Giai lúc trước, cô chỉ là công cụ để hắn lợi dụng, tuy rằng hắn không tồi tệ như Đường Giai.
Lưu Huyên Thần rất am hiểu về tâm kế, sâu xa khó lường, hắn làm cho bạn ngây ngốc sa vào quan tâm, săn sóc của hắn, sau đó, lại có thể không chút lưu tình mà đẩy bạn ra. Cô vừa ngốc nghếch lại không thú vị, sao có thể hiểu được hắn, sao có thể kịp được bước chân của hắn? Hơn nữa, cô còn ở trong cung một ngày, lại tiếp tục trở thành lợi thế để hắn và Tề Vương tranh đoạt, chỉ vì cô có đôi mắt giống hệt công chúa Ngưng Hương. Cô không muốn ủy khuất chính mình như vậy, nhưng so ra, Đỗ Tử Bân là một hồ nước vừa nhìn đã thấu, cô có thể nhìn rõ ràng nông sâu bao nhiêu, anh mới là người cô có thể toàn tâm dựa vào.
Chỉ là nếu Đỗ đại ca thích cô hiện tại, thì rất tốt. Vân Ánh Lục ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, thở dài thườn thượt.
“Tiểu thư đã ngủ chưa?” Dưới lầu truyền đến tiếng Đỗ Tử Bân nhỏ giọng hỏi.
“Chưa đâu, đèn vẫn còn sáng, tiểu thư chắc chắn đang đọc sách.” Giọng của Trúc Thanh sang sảng.
“Vậy cô đi theo ta lên lầu đi!” Giọng của Đỗ Tử Bân mang theo chút xấu hổ.
Trúc Thanh cười ha ha: “Đại nhân và tiểu thư sắp thành thân rồi, còn sợ gì nữa? Đi đi, tôi ở dưới lầu là quần áo cho tiểu thư.”
Vang lên tiếng bước chân lên cầu thang.
Vân Ánh Lục chậm rãi xoay người lại, Đỗ Tử Bân thâm tình và chân thành đứng ở cửa.
Dựa theo tập tục, trước khi thành hôn, tân lang không nên gặp tân nương. Nhưng hai người vốn đã quen biết, lại còn làm quan đồng triều, mỗi ngày đều quen gặp nhau, đột nhiên vài ngày không được gặp, thật đúng là rất nhớ.
Đỗ Tử Bân không kiềm chế được, đây không phải là thách thức với lẽ thường, thừa dịp trăng sáng, lén lút sang đây, rồi vào khuê phòng của Vân Ánh Lục. Hắn là một người nhã nhặn thông thư đạt lễ, lớn như vậy, lần đầu tiên vào khuê phòng của một cô nương, đây cần rất nhiều dũng khí.
Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, đủ để chiến thắng hết thảy, huống chi hắn cho rằng hai người sớm đã có thân mật thể xác, đã sớm làm ra chuyện kinh thế hãi tục, không cần câu nệ mấy tiểu tiết này.
“Đỗ đại ca!” Vân Ánh Lục đứng lên, mới bừng tỉnh, nhìn sang đó, ngay sau đó cô đã bị Đỗ Tử Bân ôm chặt lấy.
Đôi môi run rẩy không ngừng hôn xuống môi cô, hơi thở bắt đầu gấp gáp, tay cứ sờ soạng từng tấc, từng tấc vào trong vạt áo cô.
“Đỗ đại ca, không được!” Vân Ánh Lục đột nhiên bị tình cảm mãnh liệt của hắn dọa sợ, cuống quít đẩy hắn ra. Đỗ Tử Bân ngẩn ra, ý thức được mình thất thố, vội vàng, đã quên đây là khuê phòng của nàng, bất cứ lúc nào Trúc Thanh cũng có thể bước vào.
“Ta kìm lòng không được, Ánh Lục, là do Đỗ đại ca quá nhớ nàng.” Hắn ngượng ngùng cười, ngồi xuống cái ghế lúc trước cô đã ngồi, kéo cô ngồi lên trên đầu gối hắn, “Đỗ đại ca chỉ ôm như vậy thôi, sẽ không làm gì khác.”
Vân Ánh Lục ngượng ngùng ngồi xuống, cảm giác được thân thể hắn nóng rực và cứng lại, trong khuê phòng lập tức phiêu đãng một mùi ám muội.
Hô hấp của hai người đều nặng nề, cô không dám lộn xộn, cũng không dám mở miệng nói lung tung.
“Thật ước gì hôm nay là đêm động phòng hoa chúc.” Đỗ Tử Bân tiếc hận nói, lấy tay phủ lên gò má trắng mịn của cô, “Rõ ràng chỉ còn năm ngày, nhưng lại rất kích động, hoang mang rối loạn, một khắc cũng không muốn chờ.”
“Năm ngày không lâu, Đỗ đại ca, trong nháy mắt sẽ qua thôi.” Cô còn đang lo thời gian trôi quá nhanh, phải là năm tháng mới tốt, để cho cô chậm rãi tiêu hóa sự thật là phải thành thân.
“Ừ, sau này chúng ta còn cả đời thật dài, năm ngày này, Đỗ đại ca sẽ chịu đựng được.” Đỗ Tử Bân cười khẽ, tiện tay lật cuốn sách trên bàn, đôi mày đột nhiên nhíu lại, “Ánh Lục, nàng không làm thái y nữa, còn xem loại sách này làm gì chứ? Nàng có rảnh rỗi có thể đọc thi từ khúc phú nhiều một chút.”
Hắn nhướng mắt nhìn tới cây dao cầm trong góc, “Đàn kia của nàng sợ là gỉ mất rồi, đã lâu rồi không nghe thấy nàng đàn.”
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, ngực lại thấy bị ép chặt, “Đỗ đại ca, kỳ thật em không thích…đọc thơ từ, em thật sự rất thích làm thầy thuốc.”
Đỗ Tử Bân có chút không vui, xoay người cô lại, để cho cô đối diện với hắn, “Ánh Lục, không phải đã từ chức rồi sao? Nàng cũng đã đồng ý với Đỗ đại ca, sau này sẽ không làm thầy thuốc nữa, không xuất đầu lộ diện nữa. Bản lĩnh thơ từ của nàng tốt như vậy, nghiên cứu những thứ này không phải tốt hơn sao? Thích hay không thích cái gì chứ, quen là được rồi. Nàng không cần ép mình quá, Đỗ đại ca yêu cầu không cao, nàng học tốt cầm kỳ thi họa là được rồi.
Vân Ánh Lục mất mát quay mặt qua chỗ khác, “Đỗ đại ca, anh có thể để cho em có quyền tự quyết một số chuyện không?”
“Ánh Lục, Đỗ đại ca chỉ không muốn làm mai một tài năng của nàng, mới muốn nàng đọc thơ từ nhiều một chút. Theo cách nói bây giờ, phụ nữ không có tài thì có đức, sẽ sinh con, hầu hạ phu quân là được rồi. Đỗ đại ca không nghĩ như vậy. Đỗ đại ca hiểu Ánh Lục của ta là một tài nữ hiếm thấy thời nay, Đỗ đại ca mới cổ vũ nàng bỏ nhiều thời gian với thơ từ, để đóa hoa tài năng thuộc về nàng được nở rộ.”
Vân Ánh Lục thất bại nhắm mắt lại, “Đỗ đại ca, khoảng thời gian này, anh có từng thực sự thấy rõ bản thân em như thế nào không?”
“Không phải chỉ khoảng thời gian này, mà Đỗ đại ca đã đứng ở bên kia bờ tường, nhìn nàng hơn mười năm, Đỗ đại ca còn hiểu rõ nàng hơn cả bản thân nàng.”
Vân Ánh Lục mở hai tay của hắn ra, hít sâu một hơi: “Đỗ đại ca, thực ra em không phải Vân…” Cô không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, bằng không, cô nhất định sẽ bị ép tới phát điên, cô phải ngả bài, phải nói ra sự thật, đây là tôn trọng cần có với Đỗ Tử Bân.
“Cái gì?” Đỗ Tử Bân kinh ngạc nhướn mày.
“Bịch, bịch…” Tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng gọi to mang theo tiếng khóc nức nở của Trúc Thanh, “Tiểu thư, tiểu thư…”
Hai người cùng quay đầu lại. Trúc Thanh sắc mặt trắng bệch bước vào, trong mắt đầy hoảng hốt lo sợ và cả nước mắt.
“Xảy ra chuyện gì?” Vân Ánh Lục trấn tĩnh bước tới, trấn an cầm tay nàng.
“Tổng quản Tần phủ đến đây, nói… Tần công tử mắc bệnh nặng gì đó, dường như rất nặng…đã mời bao nhiêu đại phu mà không trị được, muốn mời tiểu thư tới xem giúp…”
“Được, bây giờ ta sang đó.” Vân Ánh Lục không hề do dự.
Tay áo cô đột nhiên bị kéo lại, cô quay đầu lại, Đỗ Tử Bân mặt xanh lét nhìn cô: “Không được đi!”
Hắn nói với cô một vẻ chắc chắn như đinh đóng cột.
“Vì sao? Em là một thầy thuốc, không thể từ chối người bệnh.” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi.
“Bây giờ nàng đã không còn là thầy thuốc.” Vẻ mặt Đỗ Tử Bân nén giận, nhắc nhở: “Không buôn bán thì không gian dối, đây chẳng qua là quỷ kế của Tần Luận. Nghe nói chúng ta sắp thành thân, hắn muốn gây loạn, mới dùng đến chiêu này. Mấy ngày hôm trước không phải còn khỏe mạnh lắm sao? Ánh Lục, nàng không cần vội vã phản bác, cho dù hắn có bệnh, đại phu khác không trị được, nàng trị là khỏi sao? Ánh Lục, nàng thực sự coi mình là thần y sao, bệnh của hắn không phải bệnh của Tề Vương, thuật diệu thủ hồi xuân của nàng dùng với hắn không thích hợp. Hơn nữa ta không đồng ý cho tân nương của ta trước khi thành thân còn chạy tới xem bệnh cho một người đàn ông khác.”
Vân Ánh Lục gấp đến độ giậm chân, “Đỗ đại ca, bây giờ Tần công tử không phải là một người đàn ông, anh ta giờ là một người bệnh. Anh để cho em sang đó xem sao, có thể chữa được hay không, dù sao em cũng muốn thử cố gắng một lần.”
“Vì sao nàng để ý đến hắn như vậy?” Đỗ Tử Bân thấy cô kiên trì như thế, nổi giận. Hắn cố lấy dũng khí, khiêu chiến thế tục, tới gặp nàng, nàng lại bỏ hắn lại, tới gặp người đàn ông khác. Hắn không hiểu tại sao lại sinh ra một loại sợ hãi, nàng mà đi khỏi, dường như hắn sẽ không giữ được nàng.
“Không phải để ý, đây là chức trách của em.” Vân Ánh Lục thử dùng bình tĩnh, giải thích cho hắn, “Không ai lại lấy tính mạng của chính mình ra mà đùa.”
“Không phải có Tề Vương sao?”
“Tần công tử và Tề Vương không phải cùng một loại người.”
“Không được, nếu hôm nay nàng bỏ đi trước mặt ta tới gặp hắn, ta thấy hôn sự này…không cần tổ chức nữa.” Đỗ Tử Bân nộ khí công tâm, đầu nóng lên, nói ra một câu tàn nhẫn.
Lời nói vừa dứt, hắn hối hận muốn cắn lưỡi, nhưng đã không thể thu lại được, chỉ có thể thấy khó chịu, mặt đỏ bừng. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Trúc Thanh sợ tới mức trợn mắt há mồm, ngay cả thở cũng không dám. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng hít vào một hơi, hít sâu, lại hít sâu, cô đè xuống nỗi đau như trái tim bị xé nát, nhẹ nhàng nói tiếp: “Đỗ đại ca, hôn lễ này phải diễn ra, Tần công tử, em cũng phải tới khám, hy vọng anh có thể hiểu cho em.” Cô kéo ống tay áo trong lòng bàn tay hắn ra, xoay người, vội vã lao xuống lầu.
Trúc Thanh vội theo xuống.
“Xoảng”, hai người nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng đồ sứ rơi vỡ, Vân Ánh Lục ngẩn ra, nhưng cô không quay đầu lại.
Tổng quản Tần gia vẻ mặt như đưa đám đứng ở trước cửa, vừa thấy Vân Ánh Lục tới, mừng rỡ bước lên đón, “Vân tiểu thư, tiểu nhân đã giấu công tử chạy tới đây tìm tiểu thư, công tử nhà tôi, cậu ấy…sắp không qua khỏi.”
Sắc mặt Vân Ánh Lục đại biến, “Bệnh của Tần công tử nghiêm trọng như vậy sao?” Cô nhớ lại mạch tượng quái dị của hắn, nhiệt độ thấp khác hẳn với người thường.
“Không phải nghiêm trọng, hiện tại gần như là chỉ còn một hơi tàn.” Tổng quản khóc nói, “Toàn bộ đại phu ở thành Đông Dương đều đã mời tới, không một ai có cách nào, tiểu nhân chưa từ bỏ ý định, mặt dày tới đây tìm tiểu thư, công tử còn trẻ tuổi như vậy, Tần phủ chỉ có một người con trai độc nhất thôi…”
“Tổng quản, ông đừng khóc, mau nói rõ ràng, công tử nhà ông rốt cuộc là mắc bệnh gì?” Vân Ánh Lục an ủi tổng quản, Trúc Thanh phủ thêm cho cô một tấm áo choàng, đi tới xe ngựa đỗ trong bóng đêm.
“Công tử nhà tôi bị người khác hạ cổ.”
“Hạ cổ?” Vân Ánh Lục trợn mắt líu lưỡi quay đầu lại.