Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tin tức Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục muốn từ hôn làm cho hai phủ Vân, Đỗ nổ tung. Hai người bình tĩnh ôn hòa hẹn trưởng bối hai nhà ra một chỗ, các vị trưởng bối còn tưởng là lần trao đổi cuối cùng về hôn sự.
Khi Đỗ Tử Bân lắp bắp nói ra hai từ “Từ hôn”, Đỗ viên ngoại ngay lập tức đứng vọt dậy, vung quyền đánh Đỗ Tử Bân. Vân phu nhân hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Vân viên ngoại trợn muốn lòi cả hai con mắt. Vân Ánh Lục vừa phải cấp cứu cho mẫu thân, vừa phải khuyên giải Vân viên ngoại, còn phải giữ chặt Đỗ viên ngoại, nói chuyện này không liên quan đến Đỗ đại ca, là do hai người họ ở chung cảm thấy tính cách không hợp, quyết định chia tay.
Bạn nghe xem đây là cái lý do chó má gì? Đỗ viên ngoại nổi trận lôi đình, Vân viên ngoại gào thét rung trời. Trong sảnh hoàn toàn hỗn loạn. Tới lúc Vân phu nhân yếu ớt tỉnh dậy, rốt cuộc tình cảnh đã được khống chế. Đỗ viên ngoại run rẩy chỉ vào mũi Đỗ Tử Bân, trong tình trạng kiệt sức hỏi: “Mày cũng không phải là trẻ con, thân là Thượng thư bộ Hình, mày có tư duy, có kiến thức, cha không quyết định được thay mày. Mày nói lại lần nữa xem, mày thật sự muốn từ hôn sao?”
Đỗ Tử Bân liếc nhìn Vân Ánh Lục, yên lặng nhắm mắt lại, cúi đầu. Đỗ viên ngoại thất vọng lắc đầu, cúi người thật thấp thi lễ với Vân viên ngoại:
“Vân viên ngoại, xin lỗi. Khuyển tử này của tôi, cục diện thê thảm này, tôi không có cách nào thu dọn được cho ông, ông hãy tới gặp từng người thân bằng hảo hữu, đồng liêu giải thích đi thôi!” Nói xong, ông xấu hổ che mặt đi ra.
Dòng dõi thư hương mà lại phát sinh chuyện như vậy, đời này ông ấy không ngẩng được đầu lên. Khó khăn lắm mới cứu vãn được quan hệ của hai nhà, sau này phỏng chừng cả đời không qua lại với nhau.
Đỗ Tử Bân cứng ngắc hành đại lễ với Vân viên ngoại, Vân phu nhân, gương mặt lạnh lùng, cũng rời đi.
“Thế này cũng tốt, công bằng, chẳng ai cần xin lỗi ai nữa, giờ chúng ta cũng không còn nợ gì bọn họ.” Vân viên ngoại thì thào lặp lại mấy lần, nhìn con gái, lại lệ ngang lệ dọc.
Vân phu nhân sớm đã khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy Vân Ánh Lục, nói liên miên: “Làm sao bây giờ, Ánh Lục, con đã ba lần hủy hôn rồi, sau này, ai còn dám cưới con?”
Vân Ánh Lục cười khe khẽ, “Con không lấy chồng, cả đời này con ở cùng cha mẹ.”
Vân phu nhân và Vân viên ngoại nhìn nhau mà khóc, Vân Ánh Lục còn có thể nói, có thể cười, bọn họ sao lại không thể nào thoải mái mà nói được thành lời.
Chỉ là không thể tưởng được, Đỗ Tử Bân là một thằng bé ổn trọng như vậy, sao lại có thể làm ra loại chuyện kinh thế hãi tục thế này?
Hôn sự chuẩn bị nửa tháng, trong vòng một ngày đã hủy bỏ xong toàn bộ. Thu thập tàn cục thế này trong lòng đau xót, xấu hổ, bất đắc dĩ, tuy rằng không muốn truyền ra, nhưng mà chỉ sau một đêm, trong thành Đông Dương, hai cái tên Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục đã trở thành đề tài câu chuyện được nhà nhà bàn tới lúc uống trà, ăn cơm.
Tin tức này đương nhiên cũng bay vào hoàng cung, Lưu Huyên Thần hạ bút son đang phê duyệt tấu chương xuống, khẽ thở phào một tiếng. Khi Tề Vương nghe được tin tức này, gương mặt tuấn tú co rút lại một cách quái dị, hắn không biết là nên vui hay nên buồn. Nói thật, hiện tại nhắc tới cái tên Vân Ánh Lục, hắn có chút phát run.
Vân phu nhân vừa khóc vừa gấp hỉ phục của Vân Ánh Lục lại bỏ vào trong tủ quần áo. Vân viên ngoại thì cầm mấy loại trang sức làm định tặng cho con gái, thở dài thở ngắn.
Bóng ma từ hôn này, phỏng chừng không qua nửa tháng, người trong Vân phủ không thể ra ngoài được. Chỉ còn có ba ngày nữa là cử hành hôn lễ, đột nhiên hủy bỏ, đây là sỉ nhục tới bao nhiêu?
Trúc Thanh cũng bị dọa tới mức không nhẹ, Vân phu nhân dặn dò nàng phải giám sát tiểu thư chặt chẽ một chút, sợ Vân Ánh Lục lại làm chuyện điên rồ. Trúc Thanh thì không lo lắng điều này, hiện tại tính tình của tiểu thư rất lãnh đạm, đối với được và mất cũng không hề coi trọng.
Thế nên hết sức tự nhiên, Vân Ánh Lục phải tiến cung đi làm.
“Không phải bởi vì nàng nhìn thấy ta để ngực trần, muốn chịu trách nhiệm với ta, nên mới từ hôn?” Hôm nay là mồng năm, trên đường tiến cung, Vân Ánh Lục vòng qua chỗ Tần phủ, xem mạch cho Tần Luận, Tần Luận trêu chọc hỏi.
“Nếu vì thế mà phải chịu trách nhiệm, đời này em đã phải gả cho rất nhiều người rồi.” Vân Ánh Lục cong môi, “Khi em đi thực tập, không nói tới ngực, kể cả đàn ông lõa thể cũng đã từng thấy rất nhiều.”
Tần Luận cả kinh há hốc mồm, “Nàng còn dám nói thế. Ánh Lục, có khi ta cảm thấy nàng rất thần bí.”
Vân Ánh Lục cười cười, buông cánh tay hắn xuống, “Mạch tượng này thật sự tốt hơn mấy ngày hôm trước nhiều. Ôi, chỉ sợ rằng xà cổ này thích ứng với tính chất của thuốc, sẽ phiền phức, em phải nhanh chóng tận dụng khoảng thời gian này. Tần công tử, ngàn vạn lần không được ăn thịt.”
Cô đứng dậy cáo từ.
“Ánh Lục, không cần nghĩ nhiều, nàng nhất định sẽ gặp được một người đàn ông còn hơn cả tốt. Nếu thật sự không tìm được, ta sẽ cưới nàng.” Tần Luận ở đằng sau cười vui vẻ với cô, ngữ khí khôi hài, nhưng vẻ mặt thì rất nghiêm túc.
Vân Ánh Lục không chịu nổi nhún nhún vai, “Anh cứ từ từ mà cười thầm đi!”
Sáng sớm, thời tiết đột nhiên thay đổi, mặt trời vừa mới xuất hiện không biết bị đám mây nào che khuất, mưa rào ào ào rơi xuống. Xe ngựa dừng ở ngoài hoàng cung, Vân Ánh Lục nhìn màn mưa dày đặc, không biết nên làm sao bây giờ.
“Vân Thái y.” Từ cửa cung đột nhiên xuất hiện một cái ô, Tiểu Đức Tử cười như hoa nở, đạp mưa chạy tới. Vân Ánh Lục xách hòm thuốc xuống, thật cẩn thận xuống xe, tránh dưới tán ô.
“Sao lại khéo như vậy, cậu muốn xuất cung sao?” Hai người sóng vai bước vào cung, tiếng mưa rơi quá lớn, cô phải hét lên mới nói chuyện được.
Tiểu Đức Tử cười khổ, “Không phải khéo, tôi đã ở đây đợi Vân Thái y mấy ngày rồi.”
Vân Ánh Lục dừng bước chân, “Sao cậu lại biết tôi sẽ trở về?”
“Người của Phủ Nội Vụ thông báo với Thái y viện mà, nói Vân Thái y kết thúc kỳ nghỉ sẽ hồi cung, tôi còn được phân công hầu hạ riêng Vân Thái y. Ôi, Vân Thái y, chỉ có vài ngày không gặp ngài, thật sự là rất nhớ ngài, Mãn Ngọc cũng nhắc tới ngài nữa. À, Vân Thái y, về sau Mãn Ngọc cũng được phân tới đây, hầu hạ riêng cho ngài.”
Vân Ánh Lục buồn bực chớp mắt, cô biết cung nữ trong cung cũng phân cấp bậc. Mãn Ngọc trước kia hầu hạ hoàng hậu, thuộc cung nữ nhất đẳng. Cô có tư cách gì để cung nữ nhất đẳng hầu hạ?
“Ở trong cung tôi cũng có chỗ ở riêng sao?” Cô thuận miệng hỏi.
Tiểu Đức Tử vui vẻ, “Vân Thái y, làm sao mà ngài biết được? Chỗ ở của ngài ở ngay trong tẩm điện của hoàng thượng, tôi và Mãn Ngọc giờ đều ở đó.”
“Tôi lấy danh nghĩa gì mà ở trong tẩm điện của hoàng thượng?” Ngàn vạn lần đừng có nói với cô là cái gì phi, cái gì tần, cô sẽ điên mất. Cuộc sống của cô còn ngại không đủ phức tạp hay sao?
“Là thái y bên người hoàng thượng đó mà!”
Ặc, danh từ mới, thị vệ bên người, nha hoàn bên người, giờ lại còn có thái y bên người, thế mà Lưu hoàng thượng cũng nghĩ ra được!
Đối với chuyện cô lại trở về vị trí cũ, tất cả thái y trong Thái y viện đều thể hiện một sự niềm nở cực độ, ngay cả mấy đại thái giám Phủ Nội Vụ cũng cố ý đến thăm cô. Nhưng vui vẻ nhất là những cung nữ và phi tần trong cung.
Cả ngày hôm đó, trong Thái y viện, dòng người tới như nước, so với tiếng mưa rơi bên ngoài còn ồn ào hơn, líu ra líu ríu không ngớt. Mọi người đều đã tới, mưa cũng đã ngừng, trời sắp tối rồi, nhưng Lưu Huyên Thần vẫn chưa xuất hiện. Hôm nay là phùng năm, Vân Ánh Lục vừa mới đi làm đã phải trực đêm.
Cô đương nhiên không cho chuyện phải ở lại tẩm điện của Lưu Huyên Thần là thật, cô thầm nghĩ an phận thủ thường làm một thái y, bây giờ chẳng cần phải nghĩ gì nhiều, cũng không nguyện ý tới gần một ai.
Thái y viện đã im ắng, cô theo thói quen bắt đầu nấu một nồi cháo. Đúng lúc hương cháo bay ra, cô nghe thấy trong sân vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, cô không ngẩng đầu lên, chậm rãi quấy cháo. Lưu Huyên Thần đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô, dường như đã xa cách mấy đời. Hắn bỗng nhiên bước tới, giữ chặt tay cô, “Đi, đi cùng trẫm tới một nơi.”
Vân Ánh Lục hoang mang dập tắt lửa, “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Gặp Ngưng Hương.”