Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế…” Tiếng hô lặp đi lặp lại, như sóng biển mênh mông vang vọng trên không trung của thành Đông Dương. Lưu Huyên Thần dùng tư thái ung dung cao quý, uy nghi tao nhã, hoa lệ trở về hoàng cung, không người nào dám nói hoàng thượng giả, huyết mạch bần hàn, hắn là hoàng thượng dân chúng triều Ngụy trịnh trọng chọn ra! So với hoàng đế các triều đại khác hoàn toàn vinh quang tương đương. Hắn vô cùng cao thượng, không sửa lại niên hiệu, sửa quốc hiệu, hắn vẫn là Lưu Huyên Thần, cũng không nhận tổ quy tông. Về thân thế của hắn, người Đông Dương chỉ biết là có một người bịt mặt ôm một cậu bé tới hoàng cung. Một câu chuyện cũ đã phủ đầy bụi, cuối cùng chôn vào quên lãng cũng có phần tốt hơn.
Nhưng các đại thần vì hắn một lần nữa lên ngôi, cử hành một nghi thức đăng cơ long trọng.
Về phần vị Tề vương tranh cử bại trận kia, nghe nói không chịu được kết quả như vậy, miệng phun máu tươi, lại nằm trên giường không dậy nổi, nhưng mà, lần này là thật.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vây cánh đã từng ủng hộ Tề vương, hoảng hốt thu lại ý định, vội vàng phân rõ giới tuyến với Tề vương, hận không thể moi ruột móc gan, biểu thị trung thành với tân đế.
Hiện tại, nước Ngụy may mắn an vui trước nay chưa từng có, quần thần đồng lòng, vạn dân ủng hộ.
Lưu Huyên Thần mặc long bào, đầu đội vương miện vàng, nhấc chân bước lên long giai*, khi ngồi lên ngai vàng, trong lòng không khỏi có trăm loại cảm xúc. Các đại thần theo thói quen nhìn về phía bức rèm che bên cạnh, khóe mắt Lưu Huyên Thần cũng liếc sang bức rèm che kia.
*Giai: bậc thang, đây là đoạn bậc thang trước ngai vàng.
Bức rèm theo gió đing đong dao động, người đằng sau rèm đã không thể thấy nữa.
Vân Ánh Lục đã không còn giám quốc, bức rèm che này, Lưu Huyên Thần vẫn kiên quyết giữ lại. Hắn từng mời nàng cùng tới tham gia nghi thức hắn đăng cơ, nàng nói mấy ngày nay giám quốc, không có tới khám bệnh cho Tần công tử, không có hồi phủ vấn an cha mẹ, hôm nay, nàng muốn xuất cung một chuyến.
Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi hắn có thể chứ? Hắn có thể nói không thể sao?
Hắn tiếp tục lừa mình dối người, không thừa nhận cũng không được, Vân Ánh Lục đang dần dần xa lánh hắn. Tuy rằng nàng cũng không cố ý lạnh nhạt với hắn, nhưng hắn vẫn cảm giác được. Nàng vẫn quan tâm hắn, nghĩa vụ của hoàng hậu, nàng vẫn hoàn thành một cách thập toàn thập mỹ.
Thế nhưng…
Đêm đầu tiên hắn hồi cung, phát hiện nàng đã dọn ra khỏi tẩm điện, vào ở trong Trung Cung. Hắn hỏi vì sao, nàng cười nói, cung có cung quy, nàng ở trong tẩm điện một hai đêm thì không sao, ở đây lâu, sẽ khiến cho các phi tần khác bàn ra tán vào. Tẩm điện của hoàng thượng, thường xuyên cất giữ tư liệu bí mật quốc gia. Hậu cung không can thiệp chính sự, đại thần khác nếu biết nàng ở trong tẩm điện, cũng sẽ can gián.
Vẫn nói tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ vẫn còn tân hôn, nhưng đã xa cách hơn hai mươi ngày, tương tư dài lâu sớm lan thành ngọn lửa hừng hực, hắn khát vọng ấm áp của nàng, cũng khát vọng có thể làm nàng ấm áp, nghe tiếng rên rỉ khẽ khàng của nàng dưới người hắn. Hắn bước trong bóng đêm, bước vào Trung Cung, không ngờ rằng, lại thấy một điện trống không. Nàng tới phòng giảng kinh giảng bài, hắn đuổi tới phòng giảng kinh, nhìn thấy ánh mắt nàng phấn chấn, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng, nàng đang dùng hình ảnh sinh động giảng giải cho nhóm phi tần những điều cần chú ý về vệ sinh trong thời kỳ sinh lý của phụ nữ. Hắn đứng yên thật lâu, nàng không nhìn thấy hắn. Khi các phi tần giải tán, nàng đi ra khỏi phòng giảng kinh, vừa nhìn thấy hắn, ánh sáng rực rỡ trên mặt phút chốc nhạt dần, thay bằng nụ cười đoan trang dịu dàng. Gương mặt tươi cười ấy giống như mang đầy đau khổ, đâm vào mắt hắn đau đớn. Ngọn lửa hừng hực trong hắn, bị một chậu nước đá dội thẳng từ đầu đến chân.
Tất cả tấu chương từ khi nàng giám quốc tới nay, hắn mất hai buổi tối, kiểm tra lại cẩn thận một lần. Hai tối đó, nàng ở cạnh hắn. Hắn xem tấu chương, nàng im lặng ngồi bên cạnh xem sách thuốc. Hắn xem một hồi, ngẩng đầu nhìn nàng. Rõ ràng nàng ở ngay trước mặt, thế nhưng hắn cảm giác không chạm được đến nàng, cho dù là ôm nàng vào lòng, cũng cảm thấy rất xa xôi. Khi đêm khuya, hai người cùng hồi cung, hắn uyển chuyển nhắc tới chuyện ngày xưa hai người ở trong Thái y viện uống cháo ngắm sao, nàng nghe, nhưng không đáp lại.
Giữa hoàng hậu và hoàng thượng có rất nhiều quy định cứng nhắc, đã được viết rõ trên giấy nên như thế nào. Những quy định khuôn sáo đó, nàng đều sẽ làm. Vượt ra khỏi những khuôn sáo này, nàng sẽ không bao giờ ngoại lệ vì hắn làm gì nữa.
Đêm dài vì hắn mà nấu một nồi dược thiện. Khi trên đường trở về, vì để hắn được ăn bánh bao còn nóng, chẳng ngại bị bỏng tay. Bởi vì đã khiến hắn không vui, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, ở ngay trước mặt thị vệ, vội vàng hôn hắn, nói: “Chồng yêu, thật xin lỗi.”
Khi hắn mệt mỏi, nàng chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, xoa bóp cổ cho hắn. Trong tiệc cưới, người khác đều có tâm trạng chờ xem kịch, lén giễu cợt xuất thân của hắn, nàng cũng không quan tâm tới hết thảy, bước ra, vì hắn mà tranh biện.
Khi hắn bất lực, nàng nói với hắn hết lần này tới lần khác, “Huyên Thần, em yêu chàng!”
Trong lúc giám quốc, nàng dùng trí tuệ của nàng, giải quyết việc cấp bách của quốc khố, vì hắn tranh thủ dân tâm. Hiện giờ thì sao, nàng vì hắn làm gì chứ?
Nàng thậm chí ám chỉ Phủ Nội Vụ đưa thẻ bài của phi tần các cung lên cho hắn, tranh vẽ thiên kim chưa xuất giá của các vị đại thần lại xuất hiện trong tẩm điện của hắn.
Nàng đã đẩy hắn ra bên ngoài, mà tự nàng lại lui về sau. Giữa bọn họ, hơn hai mươi ngày, bất tri bất giác đã hình thành một khoảng cách không cách nào lấp đầy.
Không được, hắn không thể làm cho bọn họ biến thành như vậy, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi.
“Hoàng thượng, nên thượng triều rồi!” La công công rốt cuộc không nhịn được bước lên một bước, ghé sát bên tai Lưu Huyên Thần, thấp giọng nhắc nhở.
Hoàng thượng thất thần, đây là lần đầu tiên thượng triều bị thế này nha!
Lưu Huyên Thần tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh, khép hờ mắt: “Được! Các vị ái khanh, có việc mau tấu, không việc tan triều.”
Các đại thần nhất tề sửng sốt, ngoáy ngoáy lỗ tai, ôi, sao lại theo thói quen nhớ tới câu nói của hoàng hậu: “Các vị đại nhân, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”
“Các vị đại nhân, có việc mau tấu, không có việc gì, chúng ta bãi triều.” Thói quen này, thật đúng là có chút đáng sợ.
Vân Ánh Lục ăn trưa xong mới hồi cung.
Ngày đầu tiên thượng triều, cũng không có nhiều việc, Lưu Huyên Thần đã sớm tan triều, cho Thượng thư các bộ dẫn thuộc hạ quay về các bộ bận rộn đi. Hắn ở trong Ngự thư phòng một lát, tâm trạng không ổn định, liền ra ngoài, nhấc chân là đi tới hương Trung Cung. Vừa mới vào trong sân, đã nghe được từng đợt nói cười.
“Tiểu thư, tiểu thư, phải chọn nơi đặt cửa hiệu ở khu phố xá náo nhiệt, lúc nhàn rỗi, chúng ta vừa vặn có thể đi dạo phố.” Tiếng nói lanh lảnh của Trúc Thanh mang theo kích động.
Mãn Ngọc cũng có chút hưng phấn, “Chọn ở chợ phía Đông, bên kia có cửa hàng tơ lụa, phường thêu, cửa hàng may y phục vô cùng nhiều, ở chợ đêm còn có người biểu diễn tạp kỹ nữa!”
“Để chị thương lượng với cha xem sao.” Vân Ánh Lục tay chống cằm, trong mắt lóe ra khát khao.
“Thương lượng chuyện gì thế?” Lưu Huyên Thần mỉm cười từ bên ngoài bước vào, Mãn Ngọc và Trúc Thanh vội đứng dậy thi lễ.
“Không có gì.” Vân Ánh Lục cười, chào đón, “Hôm nay tan triều rất sớm đấy, không có đại thần tìm hoàng thượng nghị sự sao?”
“Không có, có thể lo lắng trẫm vừa mới hồi cung, còn không thích ứng.” Lưu Huyên Thần chờ cô đến gần, đưa tay ôm vai cô, ôn nhu cúi đầu xuống.
Trúc Thanh và Mãn Ngọc liếc nhau, lén lút lui ra ngoài, quan tâm đóng cửa lại.
“Các nàng nói chuyện sôi nổi như vậy, trẫm đột nhiên vào, có quấy nhiễu chuyện tốt gì không?” Hắn khéo léo chuyển đề tài sang cuộc nói chuyện vừa rồi.
Vân Ánh Lục không kháng cự lại đụng chạm của hắn, “Không phải chuyện tốt gì, đương nhiên cũng không phải chuyện xấu, chỉ là một chuyện đơn giản”, Vân Ánh Lục nhướng mày, “Hôm nay em xuất cung, đề cập chuyện mở một y quán với phụ thân, phụ thân đã đồng ý. Ba người bọn em vừa rồi đang bàn luận xem nên mở y quán trên đường nào thôi!”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lưu Huyên Thần nhíu lại, nụ cười đông cứng trên gương mặt anh tuấn, “Uyển Bạch, nàng luôn luôn là người có chừng mực, vì sao chuyện này lại đường đột như thế chứ?”
“Hoàng thượng, làm sao vậy?” Vân Ánh Lục kinh ngạc chớp mắt mấy lần, “Em vốn là một thầy thuốc, khám bệnh cho người khác là việc nên làm. Không phải chàng cũng đồng ý để em làm một thầy thuốc đơn thuần thôi sao?”
“Đúng vậy, trẫm đã đồng ý, cũng sẽ luôn ủng hộ nàng. Thế nhưng vì sao lại tìm phụ thân nàng đề xuất chuyện này, chẳng lẽ trẫm không mở được cho nàng một y quán sao?” Hơn nữa, ngay cả thông báo với hắn một tiếng cũng không làm. Nếu không phải hắn trùng hợp nghe thấy, có phải nàng sẽ không định nói cho hắn biết không?
Vân Ánh Lục cười khoan dung, giống như đối với một đứa bé đang cố tình gây sự, “Tiền của chàng với tiền của phụ thân không có gì khác nhau, phụ thân chỉ có một đứa con gái là em, cửa hàng của Vân thị châu báu kiếm được rất nhiều tiền, mở một y quán coi như làm việc từ thiện thôi.”
“Không giống nhau!” Lưu Huyên Thần phẫn nộ đấm một quyền xuống bàn, cái bàn chấn động làm mấy chén trà lắc lư không thôi, “Nàng là hoàng hậu của trẫm, nàng đã gả cho trẫm, lại còn lấy bạc từ nhà ra, truyền ra thì còn ra sao?”
“Em sẽ không nói ra ngoài.”
“Chết tiệt, nàng có hiểu ý trẫm không?” Hai tay Lưu Huyên Thần ôm vai cô, liều mạng mà lắc, “Uyển Bạch, rốt cuộc trẫm đã sai ở đâu? Nàng đối với trẫm lạnh lùng như thế, xa cách như thế, nàng như vậy, có từng bận tâm xem trong lòng trẫm thấy thế nào không?”
Cô ừm một tiếng, bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, “Hoàng thượng, vậy chàng có từng bận tâm không?”
“Uyển Bạch?”
Vân Ánh Lục cúi mắt, bên môi hiện lên một nụ cười chua xót, “Khi chàng bỏ lại một phong thư, đột nhiên biến mất, chàng có nghĩ tới trong lòng em sẽ thế nào không? Đó là ngày thứ ba chúng ta kết hôn. Mỗi ngày chàng đều có thể biết được tin tức về em, mà em ở trong thâm cung này, lại không biết chàng ở đâu, chàng sống thế nào, chàng cho rằng em không lo lắng cho chàng, không nhớ chàng sao? Có phải chàng sợ nói cho em biết chàng đi đâu, em sẽ cản chàng lại, còn có thể mật báo cho người khác không? Làm chuyện gì vì chàng, có khổ thế nào em cũng không sợ. Chỉ là đêm đêm cô độc ngồi trong tẩm điện, ôm gối đầu của chàng, không nghe thấy tiếng thở của chàng, không nghe được chàng nói câu nào, chàng có biết trong lòng em đau tới thế nào không? Chúng ta không phải vợ chồng già tóc đã hoa râm, tình cảm nhạt như nước, em mới chỉ vừa học cách yêu một người thôi! Chàng thà rằng chàng phó thác hết thảy cho người khác, cũng không phải là em. Đúng, đúng, chàng giao giang sơn cho em, chàng tín nhiệm em. Hoàng thượng, em là thê tử của chàng, không phải đại thần của chàng. Em cần không phải là chàng tín nhiệm, mà là tình yêu của chàng. Chàng biết không? Chàng cái gì cũng không cần biết, tất cả đều ấn theo suy nghĩ của chàng mà làm. Về phần cảm nhận của em, chàng căn bản không cần để ý. Như vậy, em cần gì phải để ý tới cảm nhận của chàng chứ?”
“Uyển Bạch…”
“Chờ em nói hết lời.” Vân Ánh Lục lắc lắc đầu, “Chàng không cần lo lắng em sẽ rời khỏi chàng. Hoàng thượng, em không tàn nhẫn như vậy được. Cuộc sống của chàng đã đủ bất hạnh, em sẽ không xát muối thêm vào vết thương của chàng. Trước kia đối với chuyện tình cảm em luôn rất chậm chạp, rất ngốc nghếch, nhưng em rất hạnh phúc. Hoàng thượng, lời thề đó của chàng, em không cho là thật. Chàng có thể nạp phi tần, cũng có thể tuyển tú nữ, muốn làm gì thì làm, em cũng không có yêu cầu gì quá cao. Em sẽ tận nghĩa vụ của hoàng hậu, nhưng em muốn làm một số việc mình thích, xin chàng đừng ngăn cản.”
“Uyển Bạch,” bàn tay đặt trên vai cô đột nhiên run rẩy, giọng Lưu Huyên Thần trầm thấp khàn khàn, tràn ngập tự trách, làm cho trái tim cô bỗng dưng run lên, “Trẫm không báo cho nàng biết hướng đi, nếu trẫm nói là bởi vì trẫm tự ti, không mặt mũi nào dám đối diện với nàng, nàng có tin không?”