Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giữa tháng chín, mùa thu trong thành Đông Dương đã dần kết thúc, trong cơn gió lao xao có mang theo hơi lạnh, sáng sớm thức dậy, cũng phải khoác thêm một chiếc áo, trên những cây đại thụ ven đường đã không còn mấy chiếc lá xanh, hoa cũng đã rụng hết, trên bầu trời cũng không thấy những đàn chim bay về phương Nam, mùa đông đã lặng lẽ tới. Khi tiết trời vẫn còn chưa lạnh, Vân Ánh Lục thay Lưu Huyên Thần tới thành Lâm Sơn cắt băng khánh thành tháp vạn dân, Lưu Huyên Thần ngàn lần không muốn. Khi Thượng thư bộ Lễ đến bẩm báo, vốn ý của hắn là muốn để Vân Ánh Lục đi cùng. Khoảng cách giữa thành Lâm Sơn và thành Đông Dương đi ngựa chỉ cần hai ngày, không tính là xa. Tình cảm của hắn và Vân Ánh Lục vừa mới hâm nóng lại, sao có thể xa cách ở thời điểm mấu chốt này được? Một chuyến đi nho nhỏ, có thể gia tăng thêm tình cảm. Thế nhưng thần y hoàng hậu của hắn lập trường kiên định, một đòn chặn đầu xóa tan ý niệm trong đầu hắn.
Sáng sớm, mặt trời vừa mới hiện ra có một nửa, các đại thần đầu đội mũ quan, mặc quan bào đã xếp hàng ngoài cửa thành tiễn đưa Vân Ánh Lục, đội ngũ trùng trùng điệp điệp lập tức khiến cho dân chúng thành Đông Dương chú ý.
Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục đi đầu hàng, hai người tay trong tay, mắt đối mắt, vô cùng khiến người khác chú ý.
“Chờ nàng hồi cung, trẫm làm lại mũ phượng mới cho nàng.” Lưu Huyên Thần lưu luyến nhìn Vân Ánh Lục, mái tóc đen như mực, thiếu đi chiếc mũ phượng kia, thiếu đi một phần cao quý.
“Thứ đó rất nặng, đừng lãng phí tiền. Em không để ý tới mấy thứ đó đâu.” Vân Ánh Lục cười, nhìn thấy cung nữ bên phượng liễn đã vén tấm mành gấm lên, “Mấy ngày này chàng nhớ phải nghỉ ngơi nhiều, không thể thức đêm, năm ngày sau chúng ta gặp lại.”
“Năm ngày này, thật sự rất lâu. Nhưng nàng cũng không cần vội, đừng để mệt.” Lưu Huyên Thần vừa như oán giận, lại như không nỡ. Hắn đỡ lấy eo Vân Ánh Lục, kéo chặt áo choàng cho cô, rồi để cô bước về phía phượng liễn, “Sớm ra khỏi thành một chút đi, tối nay sẽ nghỉ qua đêm ở trấn Long Khê, sớm có thị vệ tới đó chuẩn bị, nàng không cần lo lắng về ăn ở.”
“Vâng!” Vân Ánh Lục gật gật đầu, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, cứ chàng chàng thiếp thiếp, cô rất không tự nhiên.
Lưu Huyên Thần thở dài, rất muốn, rất muốn hôn cô, nhưng e ngại trước mặt chúng thần, vẫn cố nhẫn nhịn, dù sao hắn cũng phải bận tâm đến uy nghi đế vương.
Con ngựa cao lớn kéo phượng liễn, cũng không phi nhanh, chỉ chậm rãi đi nước kiệu, nhưng vẫn cách Đông Dương càng lúc càng xa. Vân Ánh Lục quay đầu lại, nhìn thấy hình ảnh Lưu Huyên Thần dần dần nhỏ, không thấy rõ, không hiểu tại sao, trong lòng cô cảm thấy lưu luyến lúc biệt ly, cô vẫy vẫy tay về phía sau.
“Tiểu thư, đừng nhìn nữa!” Trúc Thanh lần đầu tiên ra khỏi thành Đông Dương, hưng phấn hai mắt sáng rỡ, không kịp nhìn phong cảnh hai bên đường.
“Cũng chỉ vài ngày là chúng ta trở về cung, cũng không phải vĩnh viễn không trở lại.”
Vẻ mặt tiểu thư có chút khác thường, giống như là hồn vía lên mây.
“Đùng rồi, chỉ có năm ngày thôi.” Vân Ánh Lục thu hồi ánh mắt, trong lòng thở dài, sau đó lại ngẩn ngơ, không lý giải được vì sao mình thở dài.
Mới ra khỏi thành Đông Dương không lâu, mặt trời mới chỉ xuất hiện có một nửa đột nhiên trốn vào trong mây, mưa phùn rơi xuống dầy đặc. Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn cảnh bên ngoài phượng liễn, bên ngoài là núi sông tươi đẹp của nước Ngụy, giọt mưa nhỏ xíu bay chếch, làm cho dãy núi xa xa kéo dài không dứt bị một màn mưa trắng mờ mờ quấn quanh. Loại cảnh đẹp núi rừng này, không khỏi khiến tâm trạng cô phấn chấn hơn.
Đoàn xe im lặng, lại vô cùng có kỷ luật đi về phía trước. Mưa bay vào trong phượng liễn, Trúc Thanh không nói hai lời đóng cửa sổ lại.
Bàn tay Vân Ánh Lục không tự giác xiết chặt tới mức đầu ngón tay trắng bệch, chỉ có khi trong lòng thấy buồn bực hoặc bất an, cô mới làm động tác theo bản năng này, mà trước mắt cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn cả, vì sao cô lại làm động tác như vậy?
Không phải chỉ tạm xa cách sao, bọn họ cũng không phải chưa từng xa cách, khi mới tân hôn đã chia cách hơn hai mươi ngày, mấy ngày này thì có tính là gì đâu?
Ôi, cô cũng không phải văn nhân, chẳng lẽ vì ở bên ngoài có cơn mưa thu kéo dài mà không ốm mà rên? Vân Ánh Lục bật cười lắc đầu.
“Trúc Thanh, bây giờ em còn nghĩ tới Tần công tử không?” Trong phượng liễn chỉ có cô và Trúc Thanh, đọc sách cũng không tiện, cô bèn tán gẫu mấy câu.
Mặt Trúc Thanh hơi đỏ lên, vẻ mặt ủ rũ, “Khi Tần công tử cự tuyệt em, em đã chặt đứt ý niệm kia trong đầu. Lúc đầu, trong lòng đau đớn, nhưng hiện giờ đã tốt hơn nhiều, cũng không rất nhớ tới công tử nữa. Tiểu thư, đúng là Tần công tử rất si tình với tiểu thư.”
“Đó là anh ấy nhớ tới ân cứu mạng của chị thôi, muốn lấy thân báo đáp.” Vân Ánh Lục nhún nhún vai nói đùa, “Hiện giờ với thân thể anh ấy, không động lòng có phần tốt hơn! Độc nhập ngũ tạng, phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
“Vậy Tần công tử vĩnh viễn cũng không thể thành gia sao?”
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Không, qua ba năm, năm năm là được. Khi đó, cảm giác gì của anh ta với chị cũng đã phai nhạt.”
“Tiểu thư, sao cô có thể nói về mọi chuyện lạnh nhạt như thế, cô không có chút nào động lòng vì Tần công tử sao?”
Gió thu thổi vào trong xe, Vân Ánh Lục không khỏi rùng mình một cái, “Trong tim chị chỉ có hoàng thượng, những người khác bất kể là ai đều không thể chen vào được.”
“Thế nhưng trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình tiểu thư thôi sao?” Trúc Thanh nói thầm một câu.
Vân Ánh Lục cười, “Chờ em thật sự yêu một ai đó, em sẽ biết trái tim kỳ thật rất nhỏ, rất nhỏ, không thể nào chứa được người thứ hai.”
“Thật thâm ảo!” Trúc Thanh chớp chớp mắt, liếc thấy bên ngoài mưa không còn dày hạt, nàng lại vén mành xe lên.
Vân Ánh Lục híp mắt, nhìn phía trước, phía trước có hơn mười chiếc xe ngựa, lại nhìn phía đằng sau, sau phượng liễn là mấy chục kỵ binh, vì có mưa, nên đội kỵ binh đều mặc áo tơi, cô chớp mắt mấy lượt, một kỵ binh nhanh chóng tới gần phượng liễn, bóng dáng người này nhìn có chút quen thuộc, chỉ là cách màn mưa bụi, hắn lại đội nón, nhìn không rõ lắm.
Là thị vệ trong cung sao?
Bởi vì trời mưa, tới lúc trời tối hẳn đoàn xe mới đến trấn Long Khê, đội thị vệ đã dựng xong lều bạt ở một bãi đất trống ven đường. Là một đêm thu, sau cơn mưa, ánh trăng sáng tỏ, đám thị vệ nhóm lửa, nướng các loại thịt để ăn, chỉ chốc lát, từng đợt hương thơm đã lan tỏa trong không khí.
Vân Ánh Lục bước xuống phượng liễn, cử động hai chân tê cứng, bước tới một tảng đá lớn được ánh trăng chiếu sáng trên bãi đất trống, Trúc Thanh xách hộp thức ăn đi theo phía sau.
“Tiểu thư, cô có muốn dùng chút điểm tâm trước không?” Mấy món này là hoàng thượng đặc biệt lệnh ngự trù làm, nói là khẩu vị so với đầu bếp Vân phủ trước kia không khác biệt nhiều lắm.
“Không cần, chị khát nước, em lấy cho chị chút nước đi.” Cô lấy tay lau tảng đá lớn, ngồi xuống.
Ánh trăng sáng ngời, từ đỉnh đầu cô chiếu xuống, quanh người cô là ánh trăng bàng bạc, cô nghiêng người, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao.
Một bóng người rất cao mang theo ánh trăng chậm rãi bước tới bên cạnh cô.
“Hoàng hậu nương nương, người muốn uống nước sao?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau cô.
Khóe miệng cô run rẩy, rốt cuộc đã biết vì sao kỵ binh kia nhìn lại quen thuộc như vậy.
“Vương gia, không phải ngươi thân thể không khoẻ, sao lại còn phải vất vả như vậy ra khỏi thành chứ?” Vân Ánh Lục cười lạnh nhạt, ngước mắt nhìn Tề vương Lưu Huyên Nghệ trong trang phục thị vệ.
“Ngươi làm cho bổn vương mất đi ngôi vị hoàng đế, hiện giờ Lưu Huyên Thần lại truy tra chuyện ngân khố thất thoát bạc, hai vợ chồng các ngươi tặng một món đại lễ này, bổn vương có bệnh tới mức nào, cũng phải hồi báo một chút!” Tề vương lạnh lùng cười, quanh người tản ra âm khí bức người.
“Trúc Thanh, chị không muốn uống nước, em đi lấy cho chị cái nón.” Vân Ánh Lục nhìn thấy Trúc Thanh đang đi tới, vội cao giọng nói.
Trúc Thanh không nghi ngờ gì cả, vội quay người lại.
“Vậy Vương gia muốn hồi báo như thế nào?” Sắc mặt Vân Ánh Lục không thay đổi, vẫn thản nhiên như trước, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh mét lại tái nhợt của Lưu Huyên Nghệ.
“Bổn vương đã vô vọng với hoàng vị, Lưu Huyên Thần ắt vịn vào vụ ngân khố mà tiêu diệt bổn vương. So với ngồi chờ chết, không bằng phấn khởi mà phản kháng. Hiện giờ bổn vương thế đơn lực mỏng, không giết được hắn, nhưng làm cho hắn đau đớn chết đi sống lại thì vẫn có thể. Nương nương, ngươi có loại mị lực không ngờ, làm cho người ta kìm lòng không đặng mà động lòng với ngươi, bổn vương cũng không ngoại lệ. Ngươi là người trong lòng của Lưu Huyên Thần, bổn vương không đoạt được hoàng vị từ hắn, vậy thì đoạt lấy người hắn yêu.”
Vừa dứt lời, Lưu Huyên Nghệ rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra, kề lên cổ Vân Ánh Lục.
Trúc Thanh cầm cái nón chậm rãi đi tới, vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy dưới ánh trăng lóe ra một ánh sáng lạnh, mắt nàng chớp mấy lượt, đột nhiên hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai.
“Á, có thích khách!”
Đội binh sĩ và thị vệ đang nghỉ ngơi kinh hoàng đứng vọt dậy, cầm đại đao trong tay chạy tới hướng Vân Ánh Lục, trước mặt là thanh trường kiếm đang kề ngang cổ Vân Ánh Lục và khuôn mặt tươi cười dữ tợn của Lưu Huyên Nghệ, tất cả đều trợn tròn mắt.
Trúc Thanh sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
Vân Ánh Lục nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trong chốc lát, rồi chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào hắn. Tề vương này và Cổ Lệ có cùng một sở thích, động một tí là thích dùng kiếm khống chế người khác.
“Vương gia, ngươi muốn giết ta sao?”
“Giết ngươi?”, khuôn mặt yêu mị của Lưu Huyên Nghệ run lên, “Vậy thì rất tiện cho ngươi?”
“Vậy ngươi sẽ hạ cổ với ta?”
“Không, yêu nữ như ngươi, sẽ giải được cổ, bổn vương chẳng thèm làm loại chuyện ngu xuẩn ấy.” Lưu Huyên Nghệ lấy kiếm chỉ hướng đội thị vệ, “Mau, dắt con ngựa lại đây.”
Đội thị vệ đều bất động, cảnh giác dần dần áp sát chỗ tảng đá.
“Nếu các ngươi còn bước thêm một bước, bổn vương một kiếm giết chết cô ta.” Lưu Huyên Nghệ hung tợn nói, khẩu khí hung hãn làm cho người ta không thể hoài nghi quyết tâm của hắn.
“Vương gia, có chuyện gì từ từ thương lượng. Ngài thả nương nương ra, chúng tiểu nhân tuyệt đối không làm khó dễ ngài, ngài muốn đi đâu thì đi.” Một người có vẻ là thủ lĩnh thật cẩn thật bước lên phía trước từng bước.
“Dừng lại,” Lưu Huyên Nghệ nhếch môi cười lạnh, “Ít nói lời vô ích với bổn vương đi, bổn vương không phải trẻ con ba tuổi, dễ dàng bị lừa như vậy. Bổn vương hiện giờ quay đầu lại chắc chắn là phải chết, đi về phía trước cố gắng còn có thể sống. Mau, dắt con ngựa lại đây!”
Hắn lại kề sát kiếm vào cổ Vân Ánh Lục hơn, cúi người hôn lung tung lên tai, lên má cô, dùng âm lượng chỉ có cô nghe thấy, “Vân nương nương, bổn vương muốn dẫn ngươi lưu lạc chân trời, tìm một chỗ không người nào biết, tùy ý hoan ái, làm như vậy không làm hoàng đế cũng không sao cả.”
Vân Ánh Lục hơi nhíu mày khó có thể nhận ra được, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu, “Vương gia, chỗ không người nào biết là về phương hướng nào?”
Tề vương hiện giờ là chó cùng dứt giậu, hoảng hốt không còn đường lui, không thể cứng rắn, chỉ có thể mềm mỏng. Đội thị vệ bận tâm an nguy của cô, không dám tiến lên nghênh chiến, bóng tối lại càng dày đặc, cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Gió đêm đảo qua mặt, thổi bay bộ cung trang trên người cô, dưới ánh sáng trăng, trong lòng cô là sóng lớn quay cuồng, trên mặt lại cực kỳ trấn tĩnh. Lưu Huyên Nghệ không khỏi có chút bực mình, “Ngươi không kịp chờ vui vẻ với bổn vương sao?”
Vân Ánh Lục liếc nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo trong tay hắn, “Không phải, không biết vương gia ngươi còn nhớ rằng ngươi từng uống một ly trà cam thảo trong Vân phủ không?”
“Ngươi đã hạ thuốc gì vào trong trà?” Lưu Huyên Nghệ hít sâu một ngụm khí lạnh.
“Không hạ thuốc gì nặng cả, thuốc này cũng phải sau khoảng một năm mới có thể chậm rãi phát tác, đơn giản là cơ thể tê liệt, tay chân run rẩy, dần dần, miệng méo, nước miếng không ngừng chảy ra, không thể nói, cũng không thể cử động, nhưng sẽ không lấy mạng của Vương gia.”
“Ngươi…” Tay cầm kiếm của Lưu Huyên Nghệ không kiềm chế được run rẩy, giống như thuốc kia đã phát huy tác dụng.
Vân Ánh Lục chớp mắt, “Ta đã từng nhắc nhở ngươi không nên đắc tội với một thầy thuốc, đặc biệt là một nữ thầy thuốc tâm địa hẹp hòi như ta. Cho nên nói Tề vương gia ngươi trước mắt cũng là không thể sống. Có điều thuốc đó cũng không phải hoàn toàn không thể giải, Vương gia ngươi ép ta cùng đi, nhất định đã nghĩ được đường thoát thân rồi. Không bằng thế này được không, tới đường thoát thân rồi, ta đưa cho ngươi thuốc giải, ngươi thả ta đi?”
“Ngươi nói thật chứ?” Bản năng muốn sống làm cho Lưu Huyên Nghệ không khỏi thấy dao động.
“Hiện giờ ngươi kề đao vào cổ ta, ta làm sao có thể lấy mạng mình ra để nói đùa được?”
“Được, vậy ngươi cho bọn họ lui ra phía sau, chuẩn bị ngựa.” Lưu Huyên Nghệ túm lấy cánh tay Vân Ánh Lục, đứng dậy. Vân Ánh Lục lẳng lặng nói với đội thị vệ đang bối rối, “Hết thảy cứ theo yêu cầu của Tề vương mà làm.”
Đội thị vệ hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ quay người lại, phất tay cho người chăn ngựa dắt đến một con tuấn mã cao lớn. Lưu Huyên Nghệ ôm Vân Ánh Lục, đi bước một lùi về phía con ngựa.
Trong nháy mắt tới gần ngựa, hắn nhún người nhảy lên, vòng tay ôm lấy Vân Ánh Lục đặt vắt ngang phía trước, thúc ngựa, con ngựa nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
“Mau đuổi theo, mau đuổi theo!” Thủ lĩnh đội thị vệ thét lớn, cả đội vội vàng đuổi theo hướng con ngựa. Trong bóng đêm, ánh đuốc như một con rồng lửa điên cuồng mà lao về phía trước.