Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời đầy khói bụi, mây như xuống thấp, không khí ngưng đọng lại, trời đất yên tĩnh tới nỗi khiến người ta kinh sợ. “Cái gì?” Lưu Huyên Thần đặt bút son trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía thị vệ quỳ rạp dưới đất, còn có Trúc Thanh xụi lơ tóc tai bù xù, trông y hệt một người điên.
Trong Ngự thư phòng, thượng thư sáu bộ tề tụ, đang nghị sự, thái giám lớn nhỏ đều xếp hàng đứng nghiêm chỉnh, một đám tới thở mạnh cũng không dám thở, trợn mắt nhìn thị vệ phong trần mệt mỏi tới báo tin.
La công công đang bưng trà vào đờ người ra như tượng đá, đứng ở ngoài cửa, phía sau Giang Dũng cũng trừng lớn hai mắt, không dám tin.
“Ngươi kể lại một lần nữa, trẫm chưa nghe được rõ ràng.” Lưu Huyên Thần bình tĩnh nói.
“Bẩm hoàng thượng, chúng thuộc hạ hộ tống hoàng hậu nương nương trên đường tới thành Lâm Sơn, nương nương bị Tề vương cải trang thành thị vệ bắt cóc, khi chúng thuộc hạ nghĩ cách cứu viện, đúng lúc động đất xảy ra, núi sụp xuống, nương nương bất hạnh bị núi đá vùi lấp. Chúng tiểu nhân tới nay vẫn chưa tìm được hoàng hậu nương nương.”
Lời vừa nói xong, trong phòng tĩnh lặng.
Hai tay Đỗ Tử Bân nắm chặt tay vịn của ghế, đầu ngón tay trắng bệch, gương mặt tuấn tú tái nhợt.
Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng gõ xuống thư án, khuôn mặt anh tuấn vẫn bình tĩnh như thường, hắn ôn hòa hỏi: “Bốn thị vệ bên người hoàng hậu đâu?”
“Tiểu nhân không biết, khi chạy đi tìm cách cứu hoàng hậu hơn phân nửa thị vệ cũng bị vùi lấp trong núi đá.” Toàn bộ núi đá đổ sụp, ngay cả Ngu Công* còn tại thế, cũng không tìm được bất kỳ người nào.
*Chuyện Ngu Công dời núi ở cuối bài nhé.
“Thế sao?” Lưu Huyên Thần suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn từng người trong Ngự thư phòng, mỗi người đều khe khẽ run rẩy, trên trán thị vệ quỳ trên mặt đất mồ hôi tí tách nhỏ xuống, Trúc Thanh chỉ có thể há mồm, đã sớm khóc không thành tiếng.
“Giang thị vệ, khanh vào đây.” Hắn nhíu mày, thấy Giang Dũng đứng ở bên ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Giang Dũng vội vàng bước vào, quỳ gối xuống, “Hoàng thượng, người muốn thần tới thành Lâm Sơn?”
“Đây là điều chắc chắn, các ngươi đều lui xuống đi!” Hắn ôn hòa cười, khẽ phất tay với mọi người. Đám thái giám cùng thị vệ báo tin và Trúc Thanh lặng lẽ ra ngoài, sáu vị Thượng thư nối đuôi nhau ra khỏi Ngự thư phòng, khi Thượng thư bộ Hình tuổi trẻ anh tuấn Đỗ Tử Bân đóng cánh cửa lại, không cẩn thận giẫm phải vạt áo bào, ngã sấp xuống đất, trên mặt toàn là máu.
“Hoàng thượng…” Giang Dũng cẩn thận ngước mắt lên, “Thời gian đã một nén hương rồi, người vẫn không nói gì.” Lưu Huyên Thần ngẩn ra. Một nén hương? Hắn chỉ cảm thấy một lát, khó trách người khác sợ tới mức run rẩy.
“Giang thị vệ, tuy nói đầu tiên khanh là gian tế của Tề vương, nhưng sau đó đã quy phục trẫm, đối với trẫm trung thành và tận tâm, trẫm đối với khanh hết sức tin cậy, khi hoàng hậu còn làm thái y, khanh cũng từng làm hộ vệ cho hoàng hậu, đối với hoàng hậu cũng tận chức tận trách. Khanh tới bộ Binh, điều một đội binh mã, cấp tốc tới thành Lâm Sơn. Gặp được hoàng hậu, nói với nàng, trẫm thấy được trí tuệ của nàng, sắp đặt để nàng làm hoàng hậu của trẫm, không hoàn toàn là lợi dụng, mà phần lớn là do trẫm yêu nàng. Trẫm bỏ đi hơn hai mươi ngày, không để lại tin tức gì cho nàng, là trẫm không đúng, trẫm sẽ sửa sai, bảo nàng không được học theo trẫm, phải sớm hồi cung. Nàng nói muốn giúp trẫm sinh con đẻ cái, mục tiêu mặc dù không lớn, nhưng đến nay vẫn chưa thực hiện được, bảo nàng không được phép nuốt lời. Cây hoa quế trong Ngự hoa viên đã nở đầy cành, trẫm còn đang chờ nàng làm dược thiện từ hoa quế. Còn nữa…nàng nói sẽ không sát muối vào miệng vết thương của trẫm, khanh hỏi xem nàng có làm được không?”
Giang Dũng quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai tay đặt bên người của hắn, run rẩy mãnh liệt, môi cũng run, đôi mắt vốn lạnh lẽo không khỏi đỏ lên. Đêm hôm đó, Ấn Thái y ở điện Yến Hội đưa thân thế của hoàng thượng ra ánh sáng, tất cả mọi người ngồi đó đều kinh hoàng, duy chỉ có hoàng thượng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Hắn cho rằng hoàng thượng có trái tim sắt đá, nhưng không ngờ rằng hoàng thượng còn có một mặt như thế này.
Vách núi đổ sụp xuống, cho dù có lật tung lên, cũng chỉ có thể mang về thi thể của hoàng hậu, hắn làm như thế nào mà chuyển lời của hoàng thượng cho hoàng hậu được? Hoàng thượng, thần trí của người vẫn còn tỉnh táo đấy chứ?
Hắn không dám hỏi, cũng không dám nói, khi hoàng thượng nghe nói hoàng hậu bị vùi trong núi đá, vẻ mặt hoảng hốt, dường như mất đi hồn phách, mắt phượng cong cong, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt ôn hòa, khi đó, tất cả đều bị phá vỡ, cả người trống rỗng, giống như một cái xác không hồn.
Khi hoàng hậu vẫn là thái y, trong cung người sáng suốt đều nhìn ra được hoàng thượng quý trọng hoàng hậu biết bao nhiêu. Hoàng thượng uy nghi tám phương, nói đùa với hoàng hậu, cười phá lên giống như một đứa trẻ. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng khóc, là khi hoàng hậu tới phủ Tề vương khám bệnh cho Tề vương, bị Tề vương phi nhốt vào trong mật đạo, một khắc khi hoàng thượng tìm được hoàng hậu, nước mắt tuôn rơi. Hoàng thượng ẩn cư ở trên núi, cả ngày im lặng, nhưng khi gặp công chúa An Nam, đã nói thao thao bất tuyệt, chỉ muốn hỏi hoàng hậu như thế nào, như thế nào?
“Hoàng thượng, từ sau khi hoàng hậu tiến cung, trải qua khó khăn không thể đếm nổi, nhưng mỗi lần đều nguy hiểm nhưng có thể vượt qua. Hoàng hậu có thể đoạt lại tính mạng của Tần công tử từ trong tay Diêm Vương gia, Diêm Vương cũng không dám làm khó dễ hoàng hậu đâu. Hoàng thượng, hoàng hậu nhất định sẽ bình an vô sự, vi thần sẽ mang hoàng hậu nương nương về.” Giang Dũng lau nước mắt, trái lương tâm nói.
“Được! Nếu nàng nhất định không chịu quay về, khanh có thể dùng kế lừa nàng, hoặc là nói trẫm nhiễm phong hàn lại nặng thêm, ho ra cả máu, nhất định phải nghĩ mọi biện pháp ép nàng trở về gặp trẫm một lần, không được để nàng giở tính trẻ con. Giận trẫm như thế nào, có thể giáp mặt nói ra. Cho dù có muỗn rời xa trẫm, cũng phải nói lời từ biệt với trẫm.”
“Thần tuân chỉ.”
“Xuất phát đi!”
Giang Dũng cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, vội vàng xoay người ra khỏi Ngự thư phòng.
Lưu Huyên Thần chậm rãi ngồi trở lại ghế, theo bản năng sờ sờ ngọa tháp* bên cạnh, trên đó có một quyển sách thuốc, trước khi Uyển Bạch tới thành Lâm Sơn, ngồi trên đó đọc sách cùng hắn, sau đó, hương hoa quế từ ngoài cửa sổ bay tới, nàng ngẩng đầu lên. Lưu Huyên Thần nhắm mắt lại.
*Ngọa tháp: một loại ghế tựa dài.
Ở trước cửa thành nàng nói chỉ đi năm ngày, cũng không phải lâu gì, sao cứ phải lưu luyến không rời như vậy? Năm ngày, không lâu sao? Vậy nàng trở về đi, trở về đi…
Hắn cô đơn hai mươi sáu năm, mới gặp được nàng, như tìm được báu vật. Thế nhưng giang sơn không vững chắc, thân thế không rõ ràng, toàn bộ tinh thần và sức lực của hắn đều đặt cả vào đó, thầm nghĩ rằng chờ hết thảy đều trở nên tốt đẹp, hắn có thể dành toàn bộ tình yêu cho nàng, giống như vợ chồng bình thường vậy, vành tai và tóc mai chạm nhau*, giúp đỡ khi khó khăn, chàng chàng thiếp thiếp, ngày ngày ở bên nhau, hàng đêm ôm nhau cùng ngủ. Hắn sẽ thực hiện mơ ước của nàng, để nàng làm một thầy thuốc vui vẻ, không để hoàng thất trói buộc nàng.
*Nguyên văn: nhĩ tấn tư ma(nghĩa bên trên), xuất phát từ hồi 72 của Hồng Lâu Mộng, chỉ tình cảm nam nữ thân thiết.
Hắn làm hoàng thượng, nàng làm thầy thuốc, buổi tối, cùng ngồi dưới ánh nến, cùng tựa vào nhau.
Hiện giờ, mọi thứ đã ổn rồi, hắn có khả năng làm mọi thứ vì nàng, cũng quyết dành hết mọi sự quan tâm cho nàng. Nàng lại không còn ở đây.
Đêm trước ngày đại hôn, ôm nàng ngủ, mơ thấy không tìm thấy nàng, kinh hoàng toát ra một thân mồ hôi lạnh, sau khi tỉnh lại ôm nàng, không để ý nàng mệt mỏi, tùy ý yêu nàng, nghe tiếng nàng thấp giọng gọi tên hắn, mới cảm thấy an tâm.
Mặc dù nàng mang danh là thiên kim nhà họ Vân, nhưng lại đến từ một ngàn năm sau, điều này làm cho hắn ngạc nhiên biết bao. Người con gái ấy vô cùng kỳ lạ và thiện lương, làm cho hắn động tâm, làm cho hắn không hiểu sao thấy vui mừng. Hắn nhớ rõ hình dáng của nàng, gương mặt thanh tú của nàng, nụ cười ngọt ngào, đeo kính mắt, hắn cũng chưa kịp hỏi nàng rõ ràng về thế giới kia của nàng.
Nàng đã trở về, hay là lại xuyên không tới một thời đại khác? Hay là…
Hắn quá lưu tâm tới giang sơn, không để ý tới nàng, làm nàng thương tâm, trở nên xa lạ với hắn. Hắn dùng khổ nhục kế dụ nàng mềm lòng, nàng đã yêu hắn biết bao nhiêu, mọi chuyện luôn nghĩ cho hắn, không nỡ làm hắn khó chịu. Nàng khóc nói, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, nếu tới lượt em bỏ đi mà không có tin tức gì, chàng sẽ thế nào?
Uyển Bạch, không cần như vậy, trẫm đã được nếm trải cảm giác này rồi. Phương thức trả thù trẫm rất nhiều, rất nhiều, không cần phải dùng một cách y hệt thế với trẫm đâu.
Nếu hắn không kiên quyết xa cách nàng hơn hai mươi ngày, không bỏ nàng lại ngay lúc tân hôn, vẫn nâng niu bảo vệ nàng, yêu thương nàng, có phải nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn không?
Lòng bàn tay cảm thấy đau đớn, lúc này hắn mới hoàn hồn, phát hiện quyển sách thuốc đã bị hắn nắm tới biến dạng. Hắn ngước mắt lên, phát hiện không biết từ khi nào trong Ngự thư phòng đã tối om, các cung điện khác đã thấy đèn đuốc sáng trưng. Không có ý chỉ của hắn, hiện tại không ai dám vào phòng thắp đèn.
“Mấy giờ rồi?” Hắn mở miệng nói nhưng lại phát giác âm thanh khàn đục.
La công công ở bên ngoài run giọng trả lời: “Hoàng thượng, đã qua canh ba rồi.” Canh ba? Hắn nhớ là buổi chiều biết được tin tức, sao mà đảo mắt đã tới canh ba?
“Hoàng thượng, người còn chưa dùng bữa tối đâu.”
Uyển Bạch nói dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho dạ dày, bất kể là muốn ăn hay không, ba bữa phải ăn đúng giờ. Bữa tối cố gắng ăn đồ dễ tiêu hóa, không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ.
“Huyên Thần, sau này em sẽ cố gắng nấu dược thiện cho chàng!”
“Được! Tối nay, chúng ta ăn gì?”
“Mùa thu khô hanh, phải ăn nhiều mấy thứ nhuận phế, tổ yến cũng không tồi, có điều rất quý giá. Bạc dân chúng nộp thuế không thể tiêu xài hoang phí, chúng ta ăn canh ngân nhĩ táo đỏ, ngoài ra em còn ra ngoài mua cho chàng một lồng bánh bao, được không?”
Hắn quay đầu lại muốn nói được, lại chỉ nhìn bóng đêm tối đen như mực.
Thân thể hắn run rẩy, chân như nhũn ra, bỗng chốc lảo đảo, “Bịch” một tiếng, ngã ngồi xuống đất, đầu đụng phải góc bàn, một chồng tấu chương ào ào rơi xuống mặt đất.
“Hoàng thượng…” La công công xách một chiếc đèn cung đình, vội vàng bước vào. Dưới đèn, trán Lưu Huyên Thần đã sưng u lên một cục.
La công công lau nước mắt, khóc sụt sùi, “Hoàng thượng, người như thế này, hoàng hậu nhìn thấy sẽ đau lòng, người cần phải bảo trọng chứ!”
“Không sao, không sao, trẫm không sao hết. Có tin tức gì của Giang thị vệ không?” Lưu Huyên Thần chống tay ngồi dậy.
La công công ngừng tiếng nức nở, sửng sốt, “Hoàng… Hoàng thượng… Giang thị vệ mới đi được nửa ngày thôi!”
“Ừ, ừ, vậy có thể là còn đang tìm, hoặc là đã cùng nương nương trên đường hồi cung.” Tiếng La công công khóc càng lớn.
Trong bóng đêm, ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng bước chân, “Uyển Bạch?”
Lưu Huyên Thần vui mừng chạy ra khỏi Ngự thư phòng.
Dưới ánh trăng, một dáng người mảnh khảnh đang đứng thẳng.
Lưu Huyên Thần thất vọng cụp mắt, thần sắc lạnh lùng, “Công chúa An Nam, muộn như vậy cô còn tới Ngự thư phòng làm gì?”
Nguyễn Nhược Nam cắn môi tới trắng bệch, lo lắng hành lễ với Lưu Huyên Thần, rụt rè ngẩng đầu, “Hoàng thượng, người phải bảo trọng long thể, không nên quá mức bi thương.”
Nét mặt Lưu Huyên Thần bình tĩnh, bước từng bước một tới chỗ nàng ta.
“Công chúa An Nam, có chuyện gì làm cho trẫm quá mức bi thương?”
Nguyễn Nhược Nam co rúm lại, “Hoàng thượng, hoàng hậu, cô ấy… không phải bị Tề vương giết rồi sao?”
Hai mắt Lưu Huyên Thần đột nhiên bắn ra một ánh nhìn sắc nhọn, “Ngươi nghe ai nói hoàng hậu bị Tề vương giết?”