Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời điểm làm việc ở bệnh viện, bình thường là một tháng Vân Ánh Lục ở phòng khám bệnh, một tháng ở phòng bệnh, nhật trình mỗi ngày đều có y tá trưởng khoa phụ khoa sắp xếp ổn thỏa, đều báo cho cô biết trước một ngày. Cuộc sống của cô giống như đi theo một quỹ đạo bằng phẳng, có rất ít thời điểm lệch khỏi quỹ đạo.
Mà nay, cơ duyên xảo hợp vào hoàng cung Đông Dương này, cô phát hiện mình thường xuyên bị rơi vào trạng thái lệch khỏi quỹ đạo, công việc thì lộn xộn hết cả lên, hơn nữa thường xuyên còn xảy ra điều ngoài ý muốn. Cô không thích kiểu cuộc sống như thế, cô quyết định phải chỉnh đốn lại.
Sáng sớm, thức dậy ở phòng trực đêm của Thái y viện, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, Tiểu Đức Tử đưa đồ ăn sáng đến. Cô nói với Tiểu Đức Tử, bảo cậu ta đi tìm thái giám Phủ Nội Vụ, mượn một lễ đường, nếu không có lễ đường, tìm một khoảng sân rộng một chút cũng được, ngày mai cô muốn chuẩn bị triệu tập nữ tử ở hậu cung, tổ chức một buổi toạ đàm về vệ sinh sinh lý. Bởi vì nữ tử trong cung rất nhiều, nếu cô hướng dẫn cho từng người một, sẽ rất mất thời gian. Vào triều đại này, nhận thức của phụ nữ về vấn đề vệ sinh còn chưa đầy đủ, có rất nhiều chỗ còn nhận thức sai lầm, tổ chức buổi toạ đàm này là rất cần thiết. Sau khi thực hiện được buổi toạ đàm này, lấy cung điện làm đơn vị, liệt kê được nhật trình đầy đủ, cô sẽ tiến hành kiểm tra với tất cả phụ nữ trong cung. Còn nữa, còn phải hỏi tường tận từng phi tần của hoàng đế về tuổi tác và thời gian chu kỳ sinh lý, ghi chép lại làm hồ sơ.
Vân Ánh Lục nói rõ ràng đâu vào đấy xong, câu nào câu nấy đều nói rõ ràng rành mạch, trước sau đều rất minh bạch, vậy mà Tiểu Đức Tử lại nghe với vẻ mặt “chạm không tới suy nghĩ của hòa thượng Trương Nhị*”, rồi lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân thái y, không giống như là đang nói chơi, có điều cậu ta vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ có thể đoán được đại khái.
* Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là hòa thượng Trương Nhị (hòa thượng cao hai trượng). Khi hòa thượng Trương Nhị chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Vì vậy người ta có câu “chạm không tới được suy nghĩ của hòa thượng Trương Nhị” để chỉ một vấn đề ảo diệu quá, ngoài tầm suy nghĩ, mình không hiểu được.
“Vân thái y, toạ đàm là cái gì vậy?” Cậu ta rất khiêm tốn hỏi lại.
“Là giảng về một vấn đề, có rất nhiều người ngồi ở dưới nghe một người ngồi ở trên giảng.”
“À, vậy là giống như nữ quan giảng kinh.”
Vân Ánh Lục ngẩng đầu, “Nữ quan giảng kinh?”
“Đúng rồi, ở trong cung, mười lăm mỗi tháng, nữ quan đều tới đình trong Ngự hoa viên giảng kinh cho toàn bộ nữ tử ở hậu cung, nói về “Nữ Nhi Kinh”, về “Kinh Phật”, cũng sẽ nói tới chuyện xưa về hậu cung các triều đại.”
“Vậy nữ quan kia là phi tần trong cung sao?”
“Không, nữ quan thường là tiểu thư trong nhà đại thần, từ nhỏ đã được tuyển chọn, cả đời thờ phụng Phật tổ, cả đời không xuất giá, cũng thường được gọi là tu hành còn để tóc.”
“Có người bằng lòng làm việc này sao?” Một nửa ở cõi hồng trần, một ở ở cõi niết bàn, giống người bên ngoài xã hội, cuộc sống thế này không phải là một loại dày vò hay sao?
Tiểu Đức Tử cười phụt ra một tiếng, “Vân thái y, ngài không biết bao nhiêu tiểu thư gia tộc giàu có đánh nhau vỡ đầu để làm nữ quan ấy chứ! Nữ quan ở thành Đông Dương rất được tôn trọng, tương đương với quan viên tứ phẩm, một người phụ nữ mà được làm quan tứ phẩm, ngài ngẫm lại xem đây là chuyện khó khăn tới mức nào.”
Vân Ánh Lục khó hiểu chớp chớp đôi lông mi dài, “Quan tứ phẩm thì lớn tới bao nhiêu nào?” Hoàng đế kia không phải đã hứa cho cô hưởng thụ đãi ngộ của quan tứ phẩm sao.
“Đó là một cấp bậc của quan lại, so với Thượng thư thì thấp hơn một bậc, lớn hơn tri phủ các châu.”
Ôi, tương đương với cấp chủ tịch tỉnh đấy, chà, quả thật là không nhỏ, Vân Ánh Lục hiểu rõ rồi gật gật đầu, nhưng cấp bậc này đối với cô có ích lợi gì đâu?
Cô đứng lên, “Nhớ kỹ điều tôi mới vừa nói, không được bỏ sót bất kỳ điều gì.” Cô xoay người xách hòm thuốc lên, “Tôi tới cung điện của Cổ Thục nghi và Viên Thục nghi.”
“Vân thái y,” Tiểu Đức Tử đi cùng cô ra phía cửa lớn, “Chu kỳ sinh lý mà ngài mới vừa nói là chỉ cái gì?”
“À, chính là bằng hữu tốt của phữ nữ, hàng tháng đều đại giá quang lâm, bác cả.”
Tiểu Đức Tử vò vò đầu, “Những bằng hữu tốt này, mấy bà bác cả này đều đang ở đâu vậy? Tôi phải đi thông báo cho từng người một sao?”
Vân Ánh Lục thở dài, dừng bước, “Tiểu Đức Tử, xem ra tôi cần bổ túc thêm ngôn ngữ Đông Dương rồi, bằng không chúng ta thật sự có chướng ngại khi trao đổi. Bằng hữu tốt mỗi tháng đều quang lâm này, bác cả này đều có chung một cái tên, gọi là kinh nguyệt. Cậu đã từng nghe từ này chưa?”
“Nghe rồi, nghe rồi! Vân thái y, ngài đi đi, tôi đi làm chuyện ngài dặn dò.” Mặt Tiểu Đức Tử đỏ bừng như quả cà chua chín, lúng lúng quay đầu, rồi vội vàng quay người đi khỏi.
Vân Ánh Lục mỉm cười, chào hỏi Dụ thái y vừa vào cửa, ra khỏi Thái y viện, đi dọc theo con đường mòn thấp thoáng bóng cây xanh bên ngoài Ngự hoa viên, tới hướng tẩm cung của mấy phi tần.
“Vì sao đêm qua không trở về phủ?” Một bóng người đột nhiên vọt ra từ đằng sau cây bạch quả cao lớn ở ven đường, đôi mắt đẹp mang đầy trách cứ trừng lên nhìn Vân Ánh Lục, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Vân Ánh Lục vỗ vỗ ngực, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, “Đỗ đại nhân, làm người thì có thể quang minh lỗi lạc một chút hay không, anh lén lút trốn ở sau gốc cây như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Không phải là anh đang rình trộm vị phi tần nào chứ? Đừng nói với tôi là văn phòng của anh đã dời tới hậu cung này.”
Đỗ Tử Bân tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Ít nhất thì cũng phải để ý tới lời cô nói, ta không phải cái loại tiểu nhân bản chất xấu xa như thế. Nói mau, đêm qua vì sao không trở về phủ?”
“Tôi trực đêm.” Vân Ánh Lục cảm thấy là người này có điểm kỳ quái, chẳng lẽ ngay cả thời gian mọi người trong cung làm việc và nghỉ ngơi thế nào, bộ Hình cũng phải hỏi đến sao? Lượng công việc này cũng không hề nhỏ nha.
“Nói dối! Mỗi tháng cô chỉ trực ban vào ngày phùng ngũ, ngày phùng cửu mỗi tháng thì được nghỉ.” Âm lượng của Đỗ Tử Bân cao lên từng nấc.
“Đỗ đại nhân thật sự là cái gì cũng biết,” Vân Ánh Lục kinh ngạc trợn tròn mắt, “Nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thầy thuốc thì không phải lúc nào cũng y như sắp xếp, bất ngờ có ca bệnh thì phải ở lại. Ôi, tối hôm qua là tôi bị cái người Lưu hoàng thượng kia chỉnh, đột nhiên phải ở lại trực ban thay người khác, nhưng mà, tôi cũng có thu hoạch không tồi.”
Vân Ánh Lục nghĩ đến tối hôm qua nghe được từ quả cầu thủy tinh Vân Ánh Lục thực sự nói đến con mọt sách Đỗ Tử Bân, đôi mắt phát sáng, khóe môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Nhưng không biết Đỗ Tử Bân lại liên tưởng đến điều gì, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, “Hoàng thượng…Hoàng thượng, ngài có làm gì cô hay không?”
“Thì cướp lấy một bát cháo ăn, còn cũng không làm gì khác. Làm sao vậy, anh có chỗ nào không thoải mái, sắc mặt tái nhợt thành như vậy?” Vân Ánh Lục đưa tay muốn bắt lấy cổ tay Đỗ Tử Bân, hắn tránh ra, không để cho cô bắt được.
“Ta khỏe lắm. Một cô gái một mình ở bên ngoài, nhất định phải tự trọng. Buổi tối hồi phủ sớm một chút, không nên không có việc gì mà ở bên ngoài qua đêm, rất không có cốt cách của khuê nữ.”
“Đương nhiên là tôi muốn hồi phủ, nhưng bản thân không quyết định được.” Vân Ánh Lục lầu bầu.
Đỗ Tử Bân xoay người một cách cứng nhắc, quay đầu lại nhìn Vân Ánh Lục một ánh nhìn sâu sắc và vô lực, rồi rời khỏi.
Vân Ánh Lục mờ mịt nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn, hắn tìm cô là vì nói những lời này sao? Dáng vẻ của hắn có phần kỳ lạ, ngay cả tạm biệt cũng không nói, thật không có lễ phép.
“Này, Đỗ đại nhân, anh không có chuyện gì khác sao?”
Đỗ Tử Bân cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ lắc đầu. Vân Ánh Lục bĩu môi, lắc đầu, tiếp tục đi tới hướng hậu cung.
Hôm nay Cổ Lệ không mặc y phục đỏ nữa, mà mặc một bộ váy bằng sa mỏng màu xanh nhạt, trong nét hoang dã có thêm mấy phần tươi mát, nét đẹp càng làm cho người ta nhìn vào mà nín thở. Nàng lười biếng nằm nghiêng trên chiếc ghế dài bọc gấm trước giường, đôi mắt lơ đãng nhìn từng bụi hồng đang nở rộ ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Cung nữ dẫn Vân Ánh Lục đến, nàng cũng không buồn nhúc nhích, lạnh lùng phất tay để cho mấy cung nữ lui ra.
Vân Ánh Lục mở hòm thuốc ra, lấy từ trong ra một bọc giấy nhỏ, đặt ở trước giường, “Đây là một liều lượng nhỏ ma phí tán, đủ khả năng làm cho người bình thường hôn mê nửa canh giờ. Tôi thật sự không tìm thấy mê dược hay mê hương gì khác, tôi chỉ có thể nghĩ tới cái này.”
“Tiểu y quan, ngươi thật sự là rất biết làm việc.” Cổ Lệ cất tiếng cười trầm trầm, bàn tay nhỏ nhắn vung lên, bọc giấy theo tiếng cười rơi xuống, ma phí tán vung vãi khắp mặt đất, “Nếu tối hôm qua hoàng thượng lâm hạnh bổn cung, chuyện bổn cung không phải trinh nữ không phải là đã lộ rồi.”
Vân Ánh Lục thản nhiên nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Lệ, “Tôi cũng muốn mang ma phí tán tới cho cô sớm một chút, nhưng chuyện tôi cần làm thật sự là nhiều lắm, tôi cũng không tìm được cơ hội tới gặp cô.”
“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của bổn cung?” Cổ Lệ đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt đẹp phẫn nộ nhìn Vân Ánh Lục, “Ngươi có biết người hoàng thượng hiện tại yêu nhất là ai không?”
“Tôi không muốn biết.” Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc đứng lên.
“Ngươi…Ngươi dám cãi lại!” Cổ Lệ nhảy xuống giường, đưa tay muốn tát Vân Ánh Lục. Đêm qua không đợi được hoàng thượng, trái tim nàng đã vỡ thành trăm mảnh, vỡ rồi lại vỡ vụn nhỏ hơn, buồn bực tới muốn phát điên rồi, đúng lúc không có chỗ phát tiết, không đánh cho tiểu y quan này bay ra cửa, nàng không thể hả lòng được mà.
“Một người bạn của cô bảo tôi giao cho cô cái này.” Một phong thư chặn trước tay Cổ Lệ, cướp đi tâm trí nàng.
Cổ Lệ vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên phong thư, gương mặt xinh đẹp hoảng hốt, thân thể run rẩy, “Ngươi…gặp được người đó ở đâu?”
“Ở một dịch quán ở ngoại ô, anh ta nói anh ta tên Thác Phu, không kịp tới đưa tiễn cô, nên đặc biệt tới tận Đông Dương, không ngờ rằng cũng không gặp được cô, đành phải đem lời muốn nói viết lên giấy. Sau đó trùng hợp gặp được tôi, muốn tôi tiến cung giao cho cô.” Vân Ánh Lục đóng hòm thuốc lại, mọi chuyện đã xong xuôi, cô chuẩn bị tránh đi thôi.
Cổ Lệ giữ lấy cánh tay cô, dùng sức cũng rất mạnh, giống như gọng kìm bấm sâu vào da thịt cô, “Việc này còn ai biết nữa không?”
“Tôi là người trọng lời hứa, không thích tung chuyện thị phi. Chuyện này không có người thứ hai biết. Được rồi, Cổ Thục nghi, cô có thể buông tay.”
Cổ Lệ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, hít thật sâu, miệng thì thào nói: “Vậy là được rồi, vậy là được rồi. Người đó…có khỏe không?”
“Sắc mặt có chút tiều tụy, những thứ khác thì tôi không rõ lắm, anh ta không để tôi bắt mạch.”
“Ôi, thật sự là muốn điên mà, muốn gì chứ? Muốn gì chứ?” Cổ Lệ không ngừng thì thào, ánh mắt sâu thẳm.
“Cổ Thục nghi, nếu không còn chuyện gì khác, tôi phải đến tẩm cung của Viên Thục nghi.”
“Ngươi đi đến tẩm cung của cô ta để làm gì? Chẳng lẽ cô ta cũng có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ?” Cổ Lệ truy vấn, ngón tay vẫn nắm chặt cổ tay Vân Ánh Lục.
“Cổ Thục nghi, giống như chuyện cô nhờ tôi làm, tôi sẽ không nói với người thứ hai. Chuyện Viên Thục nghi nhờ tôi làm, đương nhiên là tôi cũng sẽ không nói cho cô biết, đây là sự tôn trọng của tôi đối với sự tin tưởng của người khác.” Cô nhẹ nhàng đẩy tay Cổ Lệ ra, mở cánh cửa, đi ra ngoài.
Cổ Lệ nắm chặt bức thư, đầy tức giận, tiểu y quan này thế nào mà có khí thế so với Thục nghi nàng còn mạnh mẽ hơn vậy? Nhưng một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu, toàn bộ tinh thần của nàng rất nhanh chuyển tới bức thư trong tay.
Lần này tẩm cung của ba vị Thục nghi mới được tấn phong cách nhau cũng không xa, điện này kề sát điện kia, ở giữa có mấy cái cây và hoa viên hình thoi ngăn cách, tẩm cung của Viên Diệc Ngọc ở giữa.
Vân Ánh Lục đi vài bước, cô nhìn thái giám canh cửa ngoài tẩm cung cười cười, đang muốn giải thích lý do tới. Còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng thở phì phò như trâu của Tiểu Đức Tử.
Cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đây rốt cuộc cố ý hay vô ý để cho người ta không hoàn thành được việc vậy.
“Lại làm sao thế, Tiểu Đức Tử, cậu lại có từ địa phương gì không hiểu hả?” Cô xoay người, nhún nhún vai với Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử chạy đến trước mặt cô, cong người, chống tay vào đầu gối, có chút không thở nổi.
“Không… Không phải là chuyện của tôi, là thái…hậu…”
“Thái hậu tìm tôi?” Vân Ánh Lục chỉ vào mặt mình hỏi.
“Biết rồi, tôi vào cung của Viên Thục Nghi xong, làm xong việc rồi đi gặp thái hậu.”
Góc áo cô bị Tiểu Đức Tử nắm lấy từ phía sau, “Không phải thái…hậu, là hoàng…hậu…”
Vân Ánh Lục muốn phát điên xoay người lại, “Thật là thua cậu mà, Tiểu Đức Tử. Đứng lên, nín thở, sau đó hít thở sâu một hơi, rồi nói xem là ai có chuyện gì?”
Tiểu Đức Tử làm theo lời cô nói, quả nhiên là hít thở được thông, “Là thái hậu sai tôi truyền lời, muốn Vân thái y nhanh chóng tới cung của hoàng hậu.”