Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vân Ánh Lục lần đầu tiên ý thức được việc mình đã tiến sát tới ranh giới phạm tội như thế nào. Người nước ngoài trong thành Đông Dương không nhiều lắm, lại trúng tên, cô nhớ tới lưỡi kiếm hôm đó Cổ Lệ kề vào cổ mình, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh.
“Đỗ công tử, anh…đã từng nhìn thấy phạm nhân ấy chưa? Anh ta… rốt cuộc phạm vào tội gì?” Vân Ánh Lục không nhịn được mở miệng hỏi.
Đỗ Tử Bân cảnh giác nhìn thẳng Vân Ánh Lục, “Người đó là thích khách, đêm trước liều lĩnh xông vào hoàng cung ám sát hoàng thượng, bị cấm vệ quân phát hiện, khi đang chạy trốn, cấm vệ quân nghe được đối thoại của hắn và đồng bọn, đó không phải ngôn ngữ Đông Dương. Hắn có đồng bọn tiếp ứng, thừa dịp đêm tối trốn thoát khỏi hoàng cung, nhưng bị trúng một mũi tên trước ngực.”
Trái tim Vân Ánh Lục trong thoáng chốc vọt lên.
Không cần phải xét tới cái gì gọi là tình cờ, bây giờ cô đã đúng như lời Cổ Lệ nói, bọn họ đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền. Nếu hành động kia là một kế hoạch đã được định sẵn, cô cũng chính là một bộ phận trong kế hoạch, có tác dụng đưa đường dẫn lối.
Đầu tiên là làm người mang tin tức cho Thác Phu, sau đó lại trị thương cho Thác Phu, là người biết rõ tình hình, cũng là đồng lõa.
Hiện tại phải làm gì bây giờ?
Ánh mắt Đỗ Tử Bân sắc bén chưa bao giờ thấy, trên người là khí thế bức người khiến người khác tim phải đập nhanh, nàng muốn thẳng thắn để được hưởng khoan hồng hay sao?
Trái tim Vân Ánh Lục nảy lên, tay run rẩy, làm nghiêng chén nước trà trên bàn, nước trà đổ ra đầy bàn, cái chén rơi một tiếng “xoảng” xuống đất.
“Nàng…đã từng gặp tên tội phạm này?” Đỗ Tử Bân trực tiếp hỏi thẳng một câu, hắn cảm thấy tư thế Vân Ánh Lục cứng ngắc, ánh mắt không dám nhìn thẳng, vẻ mặt rất khác thường.
Vân Ánh Lục ngây người vài giây, ngồi xổm người xuống nhặt chén trà lên, thân thể đột nhiên run rẩy, “Tôi…”
Tần Luận bước lên một bước, bất ngờ kéo cô qua, đặt đầu cô vào lồng ngực hắn, ôn nhu nói: “Chóng mặt có phải không? Biết là nàng đói bụng lắm rồi. À, Đỗ công tử, tối hôm qua Ánh Lục bị sốt, thân thể có chút yếu ớt, hôm nay mới trở về phủ, nói không muốn ăn gì, ta mới dẫn nàng đi thay đổi khẩu vị, huynh cũng cùng ngồi xuống đây ăn một bữa cơm đi, chúng ta đã gọi đồ ăn rồi. Tiểu nhị, thu dọn cái bàn này đi, rồi mang đồ ăn lên.”
Vân Ánh Lục không có can đảm nhìn Đỗ Tử Bân, vừa hay lại có chỗ trốn, hết sức ngoan ngoãn vùi đầu xuống.
Đỗ Tử Bân nhìn thấy một màn này, hận tới mức muốn hộc máu, trước nơi đông người, ôm ôm ấp ấp, Vân Ánh Lục còn nói không thích Tần công tử, nếu thích, thì sẽ thành cái dạng gì?
Nha đầu kia, sao càng lớn càng làm cho người ta thất vọng như thế?
Đỗ Tử Bân nhắm mắt lại, tan nát cõi lòng, cũng không tiếp tục truy vấn nữa, vẻ mặt sầu muộn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Không quấy rầy hai người.”
“Vậy chúng ta cũng sẽ không gây trở ngại cho Đỗ công tử thi hành công vụ.” Tần Luận cười tủm tỉm, dịu dàng vỗ nhẹ xuống lưng Vân Ánh Lục.
Đỗ Tử Bân mím chặt môi, hoàn thành trách nhiệm nhìn khắp lượt căn phòng, ngẩng cao đầu rồi đi ra ngoài, mấy người vạm vỡ cũng lập tức đi mất.
“Được rồi, hít thở sâu nào, rồi chúng ta ngồi xuống dùng bữa.” Đôi mắt đẹp của Tần Luận nhìn ra ngoài, thấy mấy người nhóm Đỗ Tử Bân lại đi vào một tửu lâu khác.
“Tần công tử, chúng ta…” Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước miếng, có chút thất thố.
“Ánh Lục, nàng muốn nói chuyện tâm tình với ta, tốt nhất là chọn chỗ khác, nàng cảm thấy nơi này thích hợp hay sao?” Tần Luận ẩn tình đưa tình nhìn cô, nắm chặt hai tay cô, nhưng ở góc độ người khác không nhìn thấy, lại nháy mắt ra hiệu với cô. Vân Ánh Lục chớp mắt mấy lần, sau đó cúi đầu, uống chén trà nóng, ánh mắt đảo quanh mấy vòng, chẳng lẽ hiện tại trong phòng này còn có người giám sát bọn họ hay sao?
Đỗ Tử Bân bắt đầu hoài nghi cô rồi?
Lông tơ toàn thân cô đều không khỏi dựng thẳng cả lên. Ông chủ tự mình mang thức ăn lên, đứng bên cạnh bàn cùng hàn huyên vài câu. Lúc này, ở giữa phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng hét to, tiếp theo là một hồi hoan hô cổ vũ ầm ĩ, một chàng trai mặc áo lam phe phẩy cây quạt đi tới chính giữa phòng, anh ta hành một lễ với mọi người.
“Các vị đại gia, đại nhân, đại quan, đại muội, đại nãi nãi*…”
*Nãi nãi: bà nội.
Lập tức tất cả mọi người đều cười rộ lên. Tần Luận nhìn Vân Ánh Lục đang nhăn mặt, “Người này định kể chuyện, nàng xem…”
Vân Ánh Lục cũng chẳng hứng thú ngẩng đầu. Chàng trai áo lam kia xòe quạt ra, cất tiếng lanh lảnh, “Hôm nay ta kể cho mọi người một chuyện của triều Ngụy ta đứng thứ nhất về…”
Mọi người đồng thanh hỏi: “Đứng thứ nhất về cái gì?”
“Chuyện lạ nhất.”
Tần Luận nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc. Vân Ánh Lục lại có chút hiếu kỳ, chăm chú vểnh tai lắng nghe.
“Chuyện lạ gì?” Mọi người ngạc nhiên hỏi.
“Hoàng tử và cậu bé nghèo.” Người áo lam mỉm cười, hứng thú lên cao chậm rãi nói: “Chuyện là ngày đó trong hoàng cung có một vị hoàng tử, ngoài hoàng thành lại có một cậu bé nghèo. Nghe nói cậu bé nghèo này và hoàng tử không hiểu sao lại giống nhau như đúc, hai người do cơ duyên xảo hợp, trở thành bạn tốt. Có một ngày, hoàng tử dẫn cậu bé nghèo vào hoàng cung, cậu bé nghèo này lập tức bị hoàng cung nguy nga lộng lẫy hấp dẫn, không khỏi nổi lên ý đồ xấu. Cậu ta lợi dụng sự tin tưởng của hoàng tử với mình, hạ độc hại chết hoàng tử, còn mình thì giả dạng hoàng tử ở lại trong cung, hiện tại đã ngồi lên ngai vàng…”
“Ồ!” Mọi người ngồi bốn xung quanh đều kêu lên kinh ngạc, mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Trên đời này có chuyện lừa dối tới bậc này hay sao?
“Đây là chuyện thật hay chuyện bịa?” Có người đứng bật dậy hỏi.
Người áo lam khép cây quạt lại, kết thúc câu chuyện lạ, chớp chớp mắt, “Mọi chuyện trên đời này, thật cũng là giả, giả cũng là thật, liệu rằng có mấy người có thể nói rõ ràng được?”
“Nói không rõ vậy để sau chúng ta từ từ mà nói đi!”
Lúc này, trước mắt bao người, trong tiếng kinh hô của mọi người, mấy người vạm vỡ lúc trước đã đi mất không biết từ chỗ nào xông ra, lật tung một cái bàn, nhảy tới trước mặt người vừa kể chuyện.
“Các ngươi muốn làm gì?” Người kể chuyện trừng mắt.
“Chuyện ngươi kể rất đặc sắc, chúng ta mời ngươi tới nha môn Hình bộ tiếp tục kể đi!” Một người vạm vỡ lạnh lùng cười, giống như cắp một con gà con đi, nâng cánh tay, vặn ngược hai tay của người kể chuyện ra sau lưng, rồi lôi ra ngoài.
“Ta…vừa rồi mới kể là chuyện bịa xằng bịa nhảm, không phải nói xấu đương kim thánh thượng.” Người áo lam cũng thông minh, nhanh chóng ý thức được tình hình bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Đáng tiếc đã không còn ai cho hắn quyền lợi biện bạch. Đỗ Tử Bân đứng ở đầu đường, một chiếc xe chở tù chạy tới, người áo lam bị đưa vào trong, đoàn người nhanh chóng rời đi. Một phòng đầy người ngoại trừ Tần Luận vẻ mặt vẫn trấn tĩnh tự nhiên, những người khác đều mang một bộ dạng khiếp sợ ngỡ ngàng.
Vân Ánh Lục buông chiếc đũa xuống, trên bàn đầy đồ ăn ngon của Vượng Trai, nhưng cô lại không nuốt nổi. Cô thật sự không hiểu, sao thành Đông Dương lại giống như bị khủng bố trắng* bao phủ? Trong quán cơm có mật thám, người kể chuyện kia cùng lắm là người kể một mẩu chuyện trong cuốn “Truyện cổ Grimm**” thôi mà, sao lại xúc phạm tới pháp quy được?
*Nguyên văn là “bạch sắc khủng bố”, trong tiếng Việt dịch là khủng bố trắng, tuy nhiên từ này có nguồn gốc từ Terreur blanche của tiếng Pháp mà không phải xuất phát từ tiếng Trung. Terreur blanche (khủng bố trắng) là cái tên đặt cho hai giai đoạn trong lịch sử của nước Pháp mà phái bảo hoàng đã đàn áp những người cách mạng và những người đối kháng một cách tàn bạo, lần đầu vào năm 1795, lần sau năm 1815. Lãnh tụ và cán bộ cách mạng của ta đã dịch nó sang tiếng Việt để biến nó thành một cấu trúc mang tính chất của danh từ chung rồi dùng nó theo ẩn dụ, để chỉ những cuộc đàn áp tàn bạo trên quy mô lớn của thực dân Pháp đối với những người cách mạng của ta. Do mình mới biết từ này nên giải thích hơi nhiều, đoạn giải thích trên là của học giả An Chi.
**Nguyên văn là “Cách Lâm đồng thoại”( 格林童话), Cách Lâm là phiên âm tên Grimm, tuy nhiên mình chỉ nhớ truyện “Hoàng tử và cậu bé nghèo” do Mark Twain viết thôi, chẳng nhớ là trong truyện cổ Grimm cũng có truyện thế.
“Đã no rồi sao?” Tần Luận hỏi.
Vân Ánh Lục gật gật đầu. Tần Luận gọi tiểu nhị tới thanh toán, nắm tay cô vội vàng rời khỏi Vượng Trai, hai người không đi tới chợ Tây, mà lên thẳng xe ngựa. Tần Luận thấp giọng dặn dò xa phu một câu, xa phu vung roi ngựa lên, xe ngựa chậm rãi chạy dọc theo ngã tư đường.
“Được rồi, hiện tại ở đây an toàn, nàng muốn hỏi chuyện gì cũng được, nhưng trước khi nàng hỏi, hãy nói cho ta biết, nàng giúp thương nhân Ba Tư kia chuyển thư cho ai?” Tần Luận không mang vẻ mặt tươi cười như mọi khi nữa, khẩu khí rất nghiêm túc.
“Tôi đã đồng ý với người ta không thể nói ra, anh đừng hỏi.” Vân Ánh Lục vẫn lặp lại câu trả lời này.
Tần Luận nghĩ nếu hiện tại trong tay hắn có cầm một thanh đao, nhất định phải bổ cái đầu đá này của Vân Ánh Lục ra để mà thanh tẩy đi.
“Ánh Lục, nàng có biết hiện tại tình hình nghiệm trọng tới thế nào không? Thực ra thì ta đã nói đúng, nàng đã để mình bị cuốn vào vòng lốc xoáy của thị phi rồi.” Hắn sợ làm cô hoảng sợ, tận lực dùng giọng dịu dàng mềm mỏng.
“Nàng nói lại cho ta đầu đuôi câu chuyện, ta nghĩ cách giúp nàng, hàng xóm Đỗ công tử kia của nàng chính là kiểu người lợi hại, nàng nhất định phải kiên định, không được để lộ chân tướng.”
“Tần công tử, đầu đuôi câu chuyện rất đơn giản, tôi được người ta nhờ, chuyển một phong thư. Tôi bị người khác ép buộc, tới đó chữa bệnh cho một người.” Vân Ánh Lục thật vô tội nói.
“Vậy có khả năng là sẽ làm hại tới người tốt hay không?” Ánh mắt sắc bén của Tần Luận nhìn thẳng vào cô, lập trường của nha đầu này thật kiên định, hắn đoán rằng hắn không thể hỏi ra ngọn ngành câu chuyện được.
Thật là có chút phát điên.
“Đó chỉ là chuyện nhấc tay là làm được thôi, tôi cũng không làm sai gì.”
“Nhưng cũng phải nhìn đối tượng.” Tần Luận oán hận nói.
Vân Ánh Lục đuối lý cúi đầu, cô đã dự cảm được Cổ Lệ có chút phức tạp, nhưng không nghĩ tới lại phức tạp đến mức độ này! Có phải Thác Phu vào cung ám sát Lưu hoàng thượng không? Trời ạ, có phải thiếu chút nữa là cô gián tiếp hại Lưu hoàng thượng hay không?
Trong lòng cô khẽ sợ run, cảm thấy đã phạm phải tội ác lớn lao.
“Được rồi, không nói tới việc này nữa.” Tần Luận thở dài, đổi sang ngữ điệu nhẹ nhàng, “Thương nhân Ba Tư kia sẽ nhanh lành vết thương thôi, hắn là người thông minh sẽ nhanh chóng rời khỏi Đông Dương, hoàng thượng ở trong cung cũng tốt thôi, mọi việc rồi sẽ trôi qua, việc nàng phải làm là lập tức quên hết toàn bộ mọi chuyện đi.”
“Tần công tử, anh nói vì sao bọn họ phải bắt người kể chuyện kia?” Vân Ánh Lục hỏi, “Trong thành Đông Dương, chẳng lẽ không có tự do ngôn luận hay sao?”
Tần Luận cười nhạt, “Trong thành Đông Dương này gần đây mới có cơn bão đồn thổi quét qua, lời đồn lan truyền trên phố rằng đương kim thiên tử chính là một người nghèo trong dân gian, khi còn là trẻ sơ sinh, đã lén đánh tráo với hoàng tử. Kỳ thật hắn là một hoàng thượng giả.”
“Điều này sao có thể?” Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, ở trong bệnh viện, một ngày nhiều trẻ con được sinh ra như vậy cũng không trả nhầm con, trong hoàng cung bao nhiêu người vây quanh một sản phụ, có muốn nhầm cũng không nhầm được mà!
Tần Luận lắc đầu, “Cũng không có gì rõ ràng, chỉ biết rằng cơn bão đồn thổi này quét qua, phố lớn ngõ nhỏ chỗ nào cũng có mật thám, chỉ cần gió thổi cỏ lay một cái, sẽ bị bắt, nàng ở bên ngoài nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút.”
“Ôi, quả thật là cây cao đón gió.” Vân Ánh Lục chép chép miệng, “Hoàng thượng này thật đúng là đáng thương.”
“Nàng đồng cảm với hắn?” Tần Luận kinh ngạc.
“Chẳng lẽ anh ta không đáng đồng cảm hay sao?” Vân Ánh Lục hỏi ngược lại, “Anh ta phải vất vả với quốc sự, vừa phải đề phòng có người ám sát, còn phải an ủi nhiều phi tần ở hậu cung như vậy, bây giờ còn bị người ta phỉ báng, cuộc sống thật sự là đủ thăng trầm rồi.”
Tần Luận vỗ đùi, đầu tiên là cười yếu ớt, sau đó cười to hơn, cuối cùng là cười ầm ĩ, ngay cả nước mắt cũng trào ra.
Xe ngựa đi vòng mấy vòng trên đường, sau đó dừng lại trước Từ Ân tự. Hai người cùng đi dạo ở chốn cũ, mẫu đơn đã tàn, nhưng khách hành hương vẫn không giảm. Đứng bên ao Dưỡng Sinh, nhớ tới tình cảnh ngày xem mắt hôm đó với Vân Ánh Lục, trong mắt Tần Luận có thêm vài phần lưu luyến.
Tâm trạng Vân Ánh Lục do một chuyện thích khách mà u ám, trong cảnh xuân tươi đẹp, gió núi hiu hiu thổi qua, u ám trong lòng cô dần dần được thổi tan đi, nét cười trên mặt không khỏi cũng nhiều lên.
Trong lòng Tần Luận mừng rỡ, nắm tay cô, nói chuyện bệnh, nói chuyện dược thảo, bàn luận hết thảy những đề tài mà cô thích. Hai người ở trên núi tới tận lúc hoàng hôn buông xuống mới xuống núi.
Trên đường vào thành đi qua khách điếm lúc trước, Vân Ánh Lục đẩy mành xe, nhìn lại mấy lần. Đột nhiên cô ý thức được, trên đời này có rất nhiều chuyện, đều là do một chữ “duyên”.
Tần Luận muốn dẫn Vân Ánh Lục tới đây là đặc biệt muốn tới phường* Vong Ưu ở khu phố phía Bắc Đông Dương.
*Từ phường(坊) này có nhiều nghĩa, nhưng trong trường hợp này mình nghĩ từ này dùng theo nghĩa cổ, chỉ một khu vực trong thành được chia ra cho dễ cai trị. Vong Ưu có nghĩa là quên đi ưu sầu.
Cư dân trong thành Đông Dương đều là ban ngày ra ngoài, ban đêm ở nhà, bởi vì ban đêm có lệnh cấm, ngoại trừ quý tộc quan lớn có chuyện ngoài ý muốn, dân chúng bình thường rất ít ra ngoài vào buổi tối. Dù rằng có lệnh cấm vào ban đêm, nhưng hoạt động trong phường vẫn được cho phép, chỉ cần không ra khỏi cổng phường là được, nhưng dân chúng vẫn giữ thói quen sinh hoạt là tối đi ngủ sớm, sáng dậy sớm.
Nhưng ở phường Vong Ưu, khi đêm đến mới bắt đầu náo nhiệt. Phường Vong Ưu, tên cũng như nghĩa, đó là nơi để quên đi ưu phiền. Nơi này dầy đặc thanh lâu, rạp hát, quán trà, thường thường là quan to quý nhân sau buổi hoàng hôn sẽ tới phường, sau khi trải qua hoan nhạc thâu đêm suốt sáng, khi trời hừng sáng, mặt trời chưa lên, mới tốp năm tốp ba, men say túy lúy loạng choạng rời khỏi.
Khi Tần Luận và Vân Ánh Lục tới phường Vong Ưu, đã là hoàng hôn. Trên đường phố, đèn lồng bắt đầu được treo lên, đoàn người thưa thớt, có người cưỡi ngựa, có người đánh xe, hay ngồi trên xe, xuất hiện trên con đường quanh co uốn khúc.
Đôi mắt hạnh của Vân Ánh Lục mở lớn, ngạc nhiên quan sát mọi thứ.
“Nàng từng là khách quen ở đây, Vân Nhĩ Thanh công tử.” Tần Luận thấy thật thú vị nhếch khóe môi, trên đường nhiều người, hắn ôm lấy thắt lưng cô, đề phòng bị dòng người tách ra.
Vân Ánh Lục chớp chớp đôi lông mi dài, một cô gái đi ngang qua, mùi hương bay theo gió.
“Cô nương hồng bài ở trong mỗi một thanh lâu ở đây đều là tri kỷ của nàng.” Tần Luận chỉ vào những tòa lầu cao nối liền san sát, trên góc tường đều có treo đèn lồng, chiếu sáng những gương mặt trang điểm rất đậm. “Nhưng hôm nay, chúng ta không tới những nơi đó, lần sau nàng đổi nam trang, chúng ta sẽ tới. Hôm nay chúng ta tới nghe ca nữ hát hí khúc.”
Trời dần dần tối, không lâu sau vang lên tiếng gõ điểm canh.
Hai người theo dòng người đi qua một cánh cửa lớn được sơn đen. Khu nhà rộng lớn này có ba cửa vào, bên trong cánh cửa màu đen là hành lang gấp khúc, có những tòa nhà nhỏ với lầu son, kiến trúc bằng gỗ lộng lẫy tráng lệ, còn có một sân khấu hoa lệ.
Nhóm vũ nữ đang tuổi thanh xuân mặc trang phục thướt tha đúng mốt đứng ở hai bên sân khấu, cổ áo kéo thấp lộ ra một khoảng ngực lớn trắng muốt, đầu cài kim bộ diêu* của phụ nữ Ba Tư đã được cải tiến, ánh vàng lấp lánh, mơ hồ có thể thấy được thân thể dưới làn váy móng, mỗi một bước chân, dáng người di chuyển duyên dáng yểu điệu.
*Kim bộ diêu: một loại trang sức cài đầu bằng vàng, kim bộ diêu về nghĩa chính là “đồ bằng vàng khi bước đi sẽ đong đưa”, tức là có tác dụng khi mấy vũ công di chuyển sẽ kêu leng keng vui tai.
Vân Ánh Lục chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp diễm lệ như hoa như vậy, không khỏi mở lớn hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào nhóm vũ nữ. Tần Luận bật cười, ôm lấy cô đi tới phía trước sân khấu ngồi xuống, cây nến đỏ cao ước chừng chiều cao của một người, chiếu rọi làm sân khấu sáng tựa ban ngày.
“Không được đi đâu, ta đi một chút sẽ quay lại.” Tần Luận ghé sát tai cô nói.
Cô gật gật đầu, tò mò nhìn lên trên sân khấu, phía sau tấm màn màu đỏ có mấy bóng người, có người đang cúi đầu dường như đang chỉnh dây đàn, có một người đi đến, người đang cúi đầu chỉnh dây đàn bèn tránh ra.
Lúc này, màn sân khấu được chậm rãi mở ra, xuất hiện một cô gái mặc áo trắng váy đỏ. Khuôn mặt cô gái được che bằng một tấm sa mỏng, không nhìn thấy rõ lắm, nhưng dáng người rất yểu điệu thướt tha.
Mọi người ở phía dưới liên tiếp hò hét: “Đào Hồng!”, “Đào Hồng cô nương!”
Tên này nghe rất quen tai à, Vân Ánh Lục khẽ nhíu mày. Nhạc công cầm đàn tỳ bà ở phía sau sân khấu đột nhiên gảy lên một nốt nhạc trong trẻo, âm thanh huyên náo dưới sân khấu dần dần lắng lại. Mọi người nín thở chờ đợi, sau khi tỳ bà tấu nên khúc nhạc dạo đầu, cô gái xoay người, nhẹ giọng hát lên.