Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người bệnh này dường như ở một nơi rất xa. Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa, nhìn những cửa hàng bên ngoài lướt nhanh qua tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ.
Lưu Huyên Thần ngồi đối diện với cô vẻ mặt thâm trầm không sao dò được, còn có cả hàng xóm cách vách nhà cô – Thượng thư Đỗ Tử Bân trung nghĩa nghiêm nghị.
Đỗ Thượng thư bị Lưu hoàng thượng gọi, vội vàng từ bộ Hình vào hoàng cung, thay sang thường phục, đi đến trước xe ngựa, nhìn thấy trong xe ngựa đã có một người ngồi trước, đợi khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, hắn hoàn toàn mất vẻ trấn định mọi khi, không che giấu được trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vân Ánh Lục cũng giật mình tròn mắt nhìn hắn, chuyện của hoàng thượng đều có chút xuất quỷ nhập thần, đi khám bệnh cho một người phải dẫn theo Thượng thư bộ Hình đi cùng, đây là diễn màn gì vậy?
Chẳng lẽ người cần khám bệnh là một tội nhân?
“Lên xe rồi nói, lên xe rồi nói.” Lưu Huyên Thần thấy vẻ mặt hai người, thấy có chút ngoài ý muốn. Hắn đã thay long bào, mặc một bộ y phục gấm màu ngọc trai, che đi phần nào phong phạm đế vương, hiện giờ chỉ để lộ ra phong thái hiên ngang nhanh nhẹn làm cho người khác không cách nào có thể xem thường.
Ba người vào xe ngựa, theo sau xe là bốn người cưỡi ngựa, người nào người nấy đều cao lớn cường tráng, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc sảo như hùng ưng, trên thắt lưng có đeo bội kiếm sáng loáng lóa mắt, khiến cho người ở phạm vi trăm mét xung quanh không rét mà run.
Vân Ánh Lục tò mò nhìn mấy lần.
“Đây là bốn thị vệ cận thân của trẫm, nhưng vẫn chưa phải là thị vệ giỏi nhất. Thủ lĩnh thị vệ, Ngự tiền đới đao hành tẩu* Giang Dũng là cao thủ võ công số một trong hoàng thành, tinh thông mười tám môn võ khác nhau, có rảnh trẫm sẽ giới thiệu cho khanh. Thời gian này thái hậu thường thích xuất cung dâng hương, du sơn ngoạn thủy, tạm thời trẫm cho hắn đi theo thái hậu mấy ngày.” Lưu Huyên Thần nhìn theo tầm mắt của Vân Ánh Lục, khẽ cười.
*Nghĩa là: Thị vệ được đeo đao tới trước thánh giá, giống như Ngự tiền đới đao hộ vệ Triển Chiêu ấy mà.
Đỗ Tử Bân đang ngồi ngay ngắn lúc này không khỏi có chút kinh ngạc, từ khi hắn tham gia khoa thi tới khi vào triều làm quan, cũng đã hai năm có lẻ, cũng xem như được hoàng thượng trọng dụng, hoàng thượng cũng được hắn vô cùng tôn trọng. Nhưng hắn chưa từng thấy hoàng thượng đối với hắn có vẻ mặt ôn hoà giống như vẻ mặt bây giờ khi nói chuyện với Vân Ánh Lục.
Mà nói thêm, không, không phải chỉ là với hắn, mà đối với vị đại thần nào cũng chưa từng có.
Theo sự hiểu biết của hắn, hiện giờ hoàng thượng còn không biết thân phận nữ nhi của Vân Ánh Lục, vậy Vân Ánh Lục kia dùng cái gì, mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nhận được sự ưu ái của hoàng thượng đến như vậy?
Hắn tự nhận là thông minh tuyệt thế nhưng hiện tại đầu óc đang có xu hướng bãi công.
“Đỗ khanh, khanh nói qua một chút với trẫm về tin tức mấy ngày nay và chuyện thích khách.” Lưu Huyên Thần thu hồi ánh mắt vẫn đặt trên người Vân Ánh Lục, quay đầu qua nói chuyện với Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân ngây người, ánh mắt khẽ đảo qua Vân Ánh Lục, muốn nói lại thôi.
“Không sao, Vân thái y cũng không phải người ngoài, Đỗ khanh cứ nói đừng ngại.” Lưu Huyên Thần nhìn ra Đỗ Tử Bân đang lo lắng, trấn an nói. Vân Ánh Lục nhướng mắt, Đỗ Tử Bân này còn đề phòng cô sao, trong lòng không biết đã coi cô thành loại tiểu nhân gì. Cô hừ lạnh một tiếng, coi như đó là bày tỏ kháng nghị.
Đỗ Tử Bân chớp mắt, chắp tay nói: “Hoàng thượng, lá thư đó đầu tiên là xuất hiện ở hoàng cung, sau đó dùng hình thức đưa cáo trạng để gửi tới đến bộ Hình, hiện giờ đã làm dư luận xôn xao, phố lớn ngõ nhỏ đều đồn đại về việc này. Mấy ngày trước, vi thần còn bắt được một người kể chuyện trong một tiệm cơm, hắn thêm mắm thêm muối câu chuyện này, biên thành chuyện kể. Vi thần thẩm vấn hắn suốt đêm, truy vấn tất cả mọi tin tức trước đó, hết thảy đều giống như hoàng thượng sở liệu, nơi tin tức phát ra quả thật là từ gia nhân trong phủ Tề vương truyền ra.”
“Ha ha, Đỗ khanh, khanh nghĩ mà xem, ai lại ăn no rỗi việc, truyền ra loại tin tức như thế này, để nhiễu loạn dân tâm chứ? Trừ phi là tin tức này hữu ích đối với người này, hắn mới có thể hao tâm tổn sức như thế. Trẫm phân tích đi phân tích lại, chỉ có hắn.”
Lưu Huyên Thần cười thoải mái mà nói thẳng, nhưng gương mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân lại lạnh lùng, không có một chút thả lỏng nào.
“Hoàng thượng, có điều là thân thể Tề vương không thể cử động, miệng không thể nói đã sáu năm nay rồi, tin tức này đối với hắn có thể có bao nhiêu ích lợi?”
Đỗ Tử Bân cau mày nói. Trước hết không nói tới hoàng đế triều Ngụy có năng lực tới bao nhiêu, nhưng ít nhất thượng triều cũng phải ngồi, chung quy cũng không thể nào đổi long tọa thành long sàng*, nằm mà thượng triều được! Bất kể là Tề vương có lực lượng ủng hộ hùng hậu như thế nào, nói về hình tượng hoàng thượng, Tề vương nhất định không qua được cửa này. Huống chi đương kim thiên tử anh minh quyết đoán, thành quả hiển hách, đế vị này cũng là ý chỉ của tiên hoàng. Tề vương chẳng qua chỉ chiếm ưu thế về mặt tuổi tác, những cái khác đều không thể chiếm ưu thế được. Hắn không cho rằng Tề vương sẽ làm chuyện ngu ngốc tới bậc này, tình trạng thân thể Tề vương cũng không có khả năng làm được chuyện này.
*Long tọa: ngai vua, long sàng: giường của vua.
Nhưng tin tức này được truyền bá một cách kỳ lạ như thế, nhanh như vậy, rốt cuộc mục đích là gì?
Đỗ Tử Bân có một loại dự cảm đáng sợ, thành Đông Dương e là sắp có một hồi gió tanh mưa máu đáng sợ bao phủ. Hắn ngồi thẳng người, cảm giác trên vai có một gánh nặng vô hình.
“Đúng vậy, trẫm cũng thấy điểm này kỳ lạ. Hay là trên đời này có kỳ tích xảy ra? Cho nên trẫm dẫn Vân thái y theo cùng, kiểm chứng xem có kỳ tích hay là không? Cũng gọi Đỗ khanh tới, muốn khanh dùng tư duy bình tĩnh sắc bén, hỗ trợ phán đoán nhận định.”
“Lưu hoàng thượng, Đỗ Thượng thư, tôi có thể nói chen vào một câu không?” Nghe thấy chuyện này có liên quan tới mình, Vân Ánh Lục cảm thấy không thể im lặng được nữa.
Khóe miệng Đỗ Tử Bân giật giật, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình. Hắn và hoàng thượng bàn luận đại sự cơ mật, nàng không nghe ra hay sao?
“Ừ, mời Vân thái y cứ nói thoải mái.” Lưu Huyên Thần gật gật đầu cổ vũ Vân Ánh Lục, sợ làm cho cô sợ.
“Lưu hoàng thượng, người ta đáng quý ở chỗ tự mình biết mình, có phải không? Tuy rằng tôi nghe cũng không hiểu lắm hai người đang nói tới chuyện gì, thế nhưng nghe cũng thật sự nghiêm túc, đây không giống như là một chuyện nhỏ, tôi là một bác sĩ, nhưng tôi chỉ là một bác sĩ sản khoa, mọi người có hiểu phạm vi của sản khoa không?”
Lưu Huyên Thần cắn môi, gắng duy trì vẻ mặt thận trọng, “Trẫm cũng biết sơ qua một chút.”
“Vậy là tốt rồi. Như vậy Lưu hoàng thượng, xin hỏi người bệnh kia là phụ nữ à?”
“Không phải!”
“Lưu hoàng thượng, không phải tôi không giúp anh, nhưng bây giờ anh cân nhắc thêm một chút, đổi người khác đi!” Đầu Vân Ánh Lục có chút đau, cô đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là mình chỉ am hiểu về sản khoa, chỉ là bọn họ cố tình nghe không vào, cứ luôn cho rằng bệnh gì cô cũng đều có thể chữa được, lần trước Cổ Lệ cũng vậy.
“Tôi sợ làm hỏng đại sự của hai người, nếu là bệnh xoàng bệnh vặt, bị thương ngoài da, đại loại giống trúng tên, tôi còn có biện pháp, những bệnh khác thì thật sự không tài không lực để làm được.”
“Trúng tên?” Đỗ Tử Bân chau mày, yên lặng nhìn thẳng vào cô, “Vân Thái y đã trị cho ai bị trúng tên?”
Vân Ánh Lục bị hắn làm cho sợ tới mức ngã ngồi từ trên ghế xuống dưới sàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Thượng đế ơi, sao cô lại nhớ tới chuyện này mà lôi ra làm ví dụ chứ? Thật hận là không thể cho mình hai cái tát mà, “Tôi nào có… nào có nói trúng tên, tôi chỉ nói là…bị thương nhẹ…”
Ông trời phù hộ, rốt cuộc cô cũng miễn cưỡng xoay sở được, thật sự là kinh hoàng toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Đỗ khanh, cả hai vụ án này, trẫm đã để khanh có quá nhiều áp lực, khanh quá mẫn cảm, nhìn xem, đã dọa Vân thái y rồi.” Lưu Huyên Thần đau lòng nâng Vân Ánh Lục dậy.
“Hoàng thượng, vi thần có phần nóng vội, có chút trông thấy cây cỏ tưởng là binh lính*.” Vẻ mặt Đỗ Tử Bân mất tự nhiên, cơ mặt khẽ giật giật, nhìn thấy tay hoàng thượng vẫn nắm tay Vân Ánh Lục, còn đặc biệt ngồi vào bên cạnh cô, an ủi vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, hắn cảm thấy hô hấp không thông, trong lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo.
*Nguyên văn là Thảo mộc giai binh. Phù Kiên thời tiền Tần dẫn bính tấn công Đông Tấn, tới lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn núi Bát Công xa xa, thấy cây cỏ mà tưởng là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Câu thành ngữ chỉ lúc hoang mang nên nhìn nhầm.
Hắn sao có thể sơ suất bỏ qua một đối thủ đáng gờm ở ngay trước mắt như vậy? Nếu đem ra mà so sánh, Tần công tử căn bản không đủ để nhắc tới.
“Vân thái y, không sợ hãi chứ?” Lưu Huyên Thần ôn nhu hỏi, sau đó nhìn thấy Vân Ánh Lục gật đầu, tâm trạng mới thả lỏng, “Đối với y thuật của khanh, trẫm rất tin tưởng, khanh không cần xem nhẹ chính mình. À, Đỗ khanh, khanh tiếp tục nói cho trẫm về chuyện thích khách.”
Đỗ Tử Bân cố gắng ổn định tâm trạng, “Trong thành Đông Dương hiện có người nước ngoài, vi thần cẩn thận thăm dò, chỉ có người Bắc triều và người Ba Tư. Người Bắc triều và triều Ngụy ta dùng chung một loại ngôn ngữ, có thể trực tiếp loại bỏ. Có hiềm nghi chỉ có người Ba Tư. Sứ thần Ba Tư sau đại hôn của công chúa Cổ Lệ đã rời khỏi Đông Dương, Thượng thư bộ Lễ tự mình tiễn bọn họ lên thuyền, hiện tại thuyền hẳn là đã cách vài trăm dặm ngoài biển rộng. Chỉ có rải rác hơn mười thương nhân Ba Tư ở lại Đông Dương buôn bán, vi thần đã giám sát chặt chẽ khách điếm bọn họ ở, ra ra vào vào vi thần đều nắm trong tay, bọn họ qua lại với ai, gặp gỡ ai, vi thần đều sẽ nhất nhất chú ý.”
“Ừ, trẫm… Vân thái y, thân thể khanh không thoải mái hay sao?” Lưu Huyên Thần cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra, vội quay sang, khuôn mặt Vân Ánh Lục không có một tia huyết sắc, đôi môi còn đang run rẩy.
Đây quả thực là một loại dày vò, Vân Ánh Lục rất muốn thét lên, Đỗ Tử Bân nói bóng nói gió, rốt cuộc là với hành vi phạm tội của cô đã biết được bao nhiêu?
“Tôi vẫn khỏe!” Vân Ánh Lục gượng cười, nhìn về phía Đỗ Tử Bân thăm dò, “Đỗ đại nhân, vậy rốt cuộc anh phát hiện ra…có mấy người bị tình nghi?”
“Vân thái y, đây là bí mật của bộ Hình, vì sao ngài lại tò mò như thế?” Đỗ Tử Bân nhíu mày chất vấn.
“À, vậy ra là bí mật, tôi sẽ không hỏi.” Vân Ánh Lục trong lòng lo ngay ngáy, đau khổ như đang ngồi trên chậu than, “Vậy…vụ án này khi nào thì có thể kết án?”
“Khi bắt được thích khách là kết án.” Đỗ Tử Bân rất đúng nguyên tắc nói.
Vân Ánh Lục co rúm người lại, thiếu chút nữa là trốn trong lồng ngực của Lưu Huyên Thần, tương lai không ổn rồi, đời người có rất nhiều chuyện làm cho người ta muốn trải nghiệm, nhưng chuyện ngồi tù này, cô không hề muốn trải nghiệm thử chút nào, nhưng có thể thoát được hay không? Không biết truyền tin cho hung thủ, chữa bệnh cho anh ta, theo pháp quy của triều Ngụy, sẽ phải ngồi tù bao lâu? Trúc Thanh có đưa cơm cho cô không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt bị mây mù che phủ, tâm trạng rối như tơ vò.
“Đỗ khanh, lần sau chúng ta đừng nói những chuyện đáng sợ này trước mặt Vân thái y, khanh xem tay đã lạnh ngắt thế này rồi.” Lưu Huyên Thần dịu dàng chà xát ngón tay nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục, hy vọng có thể làm cho tay cô ấm lên một chút.
Sắc mặt Đỗ Tử Bân không còn trắng nữa, mà là xanh mét, mười ngón tay nắm chặt thành hai quyền, rất muốn đánh cho Vân Ánh Lục một quyền.
Nam nữ thụ thụ bất thân, trong “Nữ nhi kinh” không phải có viết hay sao? Hơn nữa còn ở trước mặt hắn, là muốn hắn hộc máu mà chết sao?
“Hoàng thượng, tới phủ Tề vương rồi.” Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thị vệ bên ngoài ôm quyền nói.
“Ừ.” Lưu Huyên Thần đáp lời, thị vệ xốc màn xe lên, thò đầu vào, thấp giọng nói, “Vừa mới có một chiếc xe ngựa trong phủ Tề vương chạy ra, nhìn thì dường như là của phủ Kì thừa tướng.”
Lưu Huyên Thần và Đỗ Tử Bân đưa mắt hội ý.
“Hôm nay trẫm không mời mà tới, không phải sẽ làm cho hoàng huynh cảm thấy quá mạo muội chứ?” Lưu Huyên Thần mỉm cười bước xuống xe ngựa, xoay người vươn một cánh tay đỡ Vân Ánh Lục.
Đỗ Tử Bân đứng ở phía sau, mở lớn hai mắt.
Tổng quản phủ Tề vương mới vừa tiễn một người khách, vừa mới ngẩng đầu, thấy Lưu Huyên Thần, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống dất, “Tiểu nhân không biết hoàng thượng giá lâm, không nghênh giá từ xa, vạn mong thứ tội.” Giọng nói run run, nhưng âm lượng không nhỏ, giống cái loa công suất lớn, theo gió bay vào bên trong vương phủ.
Lưu Huyên Thần cười thản nhiên, “Đứng dậy đi! Hôm nay trẫm thảnh thơi, nhớ tới đã nhiều ngày không gặp hoàng huynh, nên tới đây thăm. Tổng quản, thời tiết ấm áp như vậy, có mang hoàng huynh ra ngoài sưởi nắng hay không, Vân thái y nói ánh nắng mặt trời có một loại tia tử ngoại không nhìn thấy được, khi chiếu vào người, sẽ giết chết một số mầm bệnh, rất hữu ích đối với thân thể.”
Tổng quản khom người, gắng xếp cơ mặt nặn ra một nụ cười, “Hoàng thượng nói đúng ạ, thế nhưng thân thể Tề vương không thể cử động, tiểu nhân cũng không…”
“Vậy thì khiêng cả giường ra ngoài.” Lưu Huyên Thần cất giọng lạnh lùng, tổng quản rùng mình một cái, vội ngậm miệng lại.
“Hoàng thượng.” Một người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà, ôm một bé trai khoảng chừng bốn năm tuổi vội vàng chạy từ sau viện tới, đi đến trước mặt Lưu Huyên Thần, vừa định quỳ xuống, Lưu Huyên Thần ngăn lại.
“Hoàng tẩu, nơi này không phải trong cung. Không cần đa lễ như vậy, Phi nhi, đã cao như vậy rồi.”
Lưu Huyên Thần nhìn thấy đứa bé, trong mắt lộ ra một tia hâm mộ.
“Phi nhi, mau nói gọi hoàng thượng vạn phúc.” Tề vương phi thúc giục.
Đôi mắt đen láy của Lưu Phi không nhìn Lưu Huyên Thần, mà tò mò nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục thích trẻ con, vội cười tươi tắn đáp lại.
“Đứa bé này rất giống phụ vương nó trước kia, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp là không dời mắt đi được.” Lưu Vương phi đỏ mặt nói đùa.
Lời này làm cho khi Đỗ Tử Bân nghe được, trong đầu “oang” lên một tiếng.
Lưu Huyên Thần cười ha ha, vuốt ve gò má mịn màng của Lưu Phi, “Vị này không phải là phụ nữ xinh đẹp, mà là vị y quan xinh đẹp, chữa bệnh rất lợi hại, trẫm đặc biệt dẫn tới đây xem bệnh cho phụ vương cháu.”
Vân Ánh Lục ngượng ngùng cười, cho là Lưu Huyên Thần nói như vậy cũng là vì muốn nhấn mạnh về y thuật của mình, cũng không nghĩ nhiều.
Đỗ Tử Bân lén lau mồ hôi lạnh, có phải mình căng thẳng quá độ hay không? Vận khí tốt của nha đầu Vân gia kia dường như không giống bình thường.
Tề vương phi giật mình đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, cười hậm hực, “Bệnh này của Tề vương, còn làm cho hoàng thượng lo lắng tới như vậy, thật sự là áy náy. Chỉ là căn phòng đó có mùi khác thường, hơn nữa Tề vương bị bệnh lâu như vậy, danh y gì cũng đều đã mời đến, thần thiếp sợ hoàng thượng thất vọng…”
“Hoàng tẩu, nói cái gì vậy chứ, trẫm và Tề vương là huynh đệ ruột thịt. Vị này là thái y vừa tiến cung, y thuật có phần kỳ lạ hiếm thấy, trẫm muốn cho thái y khám cho hoàng huynh, nói không chừng có kỳ tích đấy! Mỗi ngày trẫm vất vả vì quốc sự, không có lúc nào nghỉ ngơi, hy vọng hoàng huynh có thể sớm ngày có chuyển biến tốt đẹp, giúp trẫm một phần. Các đại thần đều một lòng trung thành, nhưng cũng không bằng người trong nhà được. Hoàng tẩu, mời đi trước dẫn đường.”
Tề vương phi mím môi, buông Lưu Phi xuống, lễ phép dẫn mọi người đi tới hậu viện. Vân Ánh Lục quay đầu lại nhìn, Lưu Phi nhấc chân, ném một quả bóng mã cầu vào trong sân, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười và kích động.
Môn thể thao mã cầu này vẫn được bắt đầu dạy từ khi còn nhỏ, thật là thông dụng. Vân Ánh Lục cười khẽ.
Tề vương phủ lộng lẫy không giống như hoàng cung, trong điện, ngoài cửa, tường bao đều vô cùng hoa lệ, nóc nhà, bờ tường đều được dùng ngọc lưu ly trang trí, dưới ánh mặt trời, khắp nơi đều phát sáng rực rỡ.
Phòng bệnh của Tề vương được bố trí trong một viện yên tĩnh, mấy người đi vào bên trong, đều không ngửi được mùi gì khác lạ, ngược lại còn có một mùi thơm ngát lưu chuyển trong không khí, nhìn khắp chung quanh, hóa ra một cây dâm bụt đang nở đầy hoa.
“Hoàng thượng, người ở ngoài phòng uống trà đi, thần thiếp dẫn thái y vào trong.” Tề vương phi nói với Lưu Huyên Thần, “Hiện giờ Tề vương vô cùng gầy, miệng thì méo, nước miếng chảy ra không ngừng, ngài không muốn bộ dạng ấy bị người khác nhìn thấy, cho nên ngay cả thần thiếp cũng bị ngài cự tuyệt không gặp.”
Tề vương phi nghẹn ngào nói, mắt bị bao phủ bởi một tầng nước mắt mờ mờ.
Lưu Huyên Thần đau lòng gật gật đầu, “Vậy trẫm tôn trọng ý kiến của hoàng huynh, cùng Đỗ đại nhân ngồi ở bên ngoài chờ. Vân thái y, khanh phải cẩn thận chẩn trị cho Tề vương, không được phép có sai lầm.”
Vân Ánh Lục nhíu mày, bất chấp khó khăn gật gật đầu, vị Tề vương này chính là vị hoàng tử trúng gió hoặc là đột quỵ đã được Tiểu Đức Tử nhắc tới, đối với bệnh này, cô có thể khám và chữa bệnh gì mới được? Cô cũng không phải sóng siêu âm, chỉ bắt mạch thì có tác dụng gì.
Tề vương phi và Lưu Huyên Thần cùng Đỗ Tử Bân ngồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm, một tiểu nha hoàn từ trong phòng đi ra, dẫn Vân Ánh Lục vào trong.
Đó là một căn phòng trang nhã, bài trí theo phong cách cổ xưa, mùi đàn hương rất nặng, sáng sủa sạch sẽ, ở trong góc xa nhất có đặt một chiếc giường lớn, mành che bằng gấm ngoài giường được buông xuống, trước giường có một đôi giày vải của đàn ông.
Vân Ánh Lục day day cái mũi, hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đi tới bên giường.
Nha hoàn mang đến một cái ghế, khom người lôi ra một cánh tay từ sau bức mành, cánh tay này rất gầy, da dẻ nhão nhẹt, cơ thịt khô héo, năm ngón tay có phần cong, đầu ngón tay có vết bẩn.
Vân Ánh Lục ngẩn người, kéo ống tay áo của tay phải lên, hai ngón tay nhẹ nhàng chạm đến mạch đập của cánh tay kia.
“Ầm ầm”, cửa sổ của căn phòng không được đóng kỹ, đột nhiên bị gió thổi mở ra, cửa gỗ đập vào tường, phát ra tiếng kêu.
Vân Ánh Lục nghe tiếng quay đầu qua, ánh mắt đột nhiên nhìn sang một góc chỗ mành gấm bị gió thổi lên, phía sau mành lộ ra một đôi chân to.
Hai ngón tay cô đang đặt trên mạch đập ở cổ tay kia không khỏi run rẩy.
“Thái y, bệnh của Vương gia có chuyển biến tốt không?” Tiểu nha hoàn bưng tách trà đi vào, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi còn chưa bắt mạch được đâu, à, tôi là người thuận tay trái, tay trái bắt mạch có phần chuẩn hơn.” Vân Ánh Lục cười nói, đổi tay bên kia, một lần nữa đặt lên mạch đập.
Tiểu nha hoàn nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, ý cười trên khóe môi chậm rãi tan biến từng chút một.