Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Ngọc Anh
"Du tiên sinh, Tô La có một yêu
cầu quá đáng." Trong lòng Tô La có chút mong đợi lại có chút lo lắng, chỉ sợ Du Khiêm một câu cự tuyệt luôn lời nàng sắp nói.
Trong mắt Du Khiêm hiện lên một chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc còn có vẻ suy nghĩ một lát, mặt không đổi sắc nói: "Mời cô nương nói, nếu là việc Du mỗ có khả năng giúp được, Du mỗ sẽ làm hết sức."
Tô La thở sâu một chút, nhìn
Du Khiêm thành khẩn mà nói:
"Trong nhà có một tiểu đệ gần chín tuổi, Tô La định khi kiếm nhiều bạc thì sẽ đưa hắn vào học đường, bây giờ tiểu đệ chỉ biết mấy câu Tam Tự kinh. Tiên sinh nếu rảnh rỗi, chẳng biết có thể dạy tiểu đệ học bài không, chuyện tiền công Tô La sẽ từ từ
trả cho tiên sinh."
Trong lòng Tô La rất rõ ràng,
trên đời không có bữa ăn nào miễn phí. Hiện tại nếu đưa Tô Văn vào học đường, thì nàng không đủ năng lực, nếu như trước tiên có thể nhờ người dạy hắn, ngày sau đi học đường cũng không cần bắt đầu học từ kiến thức đầu tiên.
Càng quan trọng là, Du Khiêm đã là tiên sinh thư viện Vân Lâm, có thể nói học thức của hắn không thua kém lão tiên sinh chút nào, bằng không hắn cũng sẽ không được làm tiên sinh. Cộng thêm mới vừa rồi vài người đều biết được vị tiên sinh này, chắc hẳn phải có chút tài học.
Du Khiêm chưa hề nghĩ qua
từ một nữ tử mười sáu mười
bảy tuổi nói ra lời nói xuôi tai này, suy nghĩ sâu xa như vậy, sắc mặt ngạc nhiên nhìn chăm chú nữ tử cao đến vai hắn.
"Lệnh đệ nếu nguyện ý cùng Du mỗ học bài, Du mỗ cực kỳ vui mừng, đó như là báo đáp ơn cô nương cho cơm ăn."
Thật lòng mà nói, trong lòng Du Khiêm cũng có chút bội phục Tô La, vừa nãy trước mặt nhiều
người còn có thể trấn định như thế. Lần này lại có thể nói ra những câu nói như vậy, so với những nữ tử hắn gặp qua trước kia đều gan dạ, sáng suốt hơn nhiều.
Ở thư viện dạy xong một khóa, hắn vốn là muốn tới trấn nhỏ quen thuộc tên là trấn Vân Lâm, nhưng lại nhìn thấy không ít người xúm thành một vòng tròn. Vốn vô tình tiến lên bước tới , nhưng lại không cẩn thận bị cướp mất túi tiền.
Cả một ngày người không có một xu, toàn thân mệt mỏi hắn quả thật là đói đến mức bụng kêu vang, chỉ là hơi đứng tại trước quán bánh bao, chủ
quầy thấy hắn không có tiền
liền phất tay đuổi hắn rời đi.
Trải qua mấy năm nhìn đời, lòng người dễ thay đổi như thế nào, trong lòng hắn có mắt, thấy rõ ràng một hai. Nhưng cô nương này chẳng hề quen nhau mua hai cái bánh bao nóng hầm hập nhét vào trong lòng hắn.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, chờ khi hắn lấy lại tinh thần, cô nương kia sớm đã xoay người
rời đi, hắn quay người lại nhìn
thấy đó là một bóng lưng hết sức mảnh khảnh, cùng một mái tóc đen mượt.
Nhưng mà, cũng chỉ là một cái nhìn, hắn đã đem bóng lưng và mái tóc đen mượt kia nhớ vào đáy lòng. Không phải chuyện phong nguyệt, chỉ là ghi tạc cử chỉ giúp đỡ của cô nương kia.
Giờ phút này thỉnh cầu của cô nương này bất quá chỉ là nhấc tay chi lao (*), hắn tất nhiên là
nguyện ý giúp việc này, chỉ là
không biết tiểu đệ nhà nàng có bướng bỉnh không. Nói tới thật là buồn cười, hắn tuy là tiên sinh, nhưng hắn lại đối với vài học sinh bướng bỉnh rất không nhẫn nại.
(*) 举手之劳 - nhấc tay chi lao: việc nhỏ, đơn giản, dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.
Tô La không biết trong lòng Du Khiêm nghĩ gì, chỉ là bên tai không ngừng quanh quẩn lời nói kia của Du Khiêm. Nàng còn có chút lo lắng lời nói này nghe vào trong tai hắn có phải quá mức không biết xấu hổ không, chỉ vì một đồng tiền lại đề xuất loại yêu cầu này.
Đến lúc Du Khiêm trả lời, làm nàng một lúc không phản ứng lại được. Thế là liền lâm vào trầm tư, làm tiên sinh cũng rất hiểu lòng người, chẳng lẽ vị tiên sinh này cũng như thế ?
"Tô cô nương?" Du Khiêm hơi
hơi cúi đầu nhìn nữ tử còn đang sững sờ, hơi hơi nhướng nhướng mày, vị Tô cô nương này hình như rất dễ dàng ngây ngốc.
"A?" Tô La giương mắt nhìn Du
Khiêm, trong mắt mờ mịt nhìn đôi mắt thanh thúy của Du Khiêm, ánh mắt mờ mịt nhanh chóng biến mất: "Ngày mai ta sẽ đưa tiểu đệ đến tìm tiên sinh, không biết phải đi tìm tiên sinh ở nơi nào mới tốt?"
Du Khiêm khẽ cười cười nói:
" Gần thư viện có hồ Liễu Nguyệt có đình nghỉ mát, ngày mai giờ Mùi đi tìm Du mỗ, Tô cô nương cảm thấy có được không?"
Tô La nghĩ nghĩ nói: "Như vậy cũng được, Tô La trước tạ ơn tiên sinh. Tiểu đệ nếu bướng bỉnh, Du tiên sinh hãy bày ra tư thái tiên sinh, nên phạt thì phạt."
Lời vừa mới dứt, Tô La thấy khóe miệng Du Khiêm mang một nét thoáng cười tựa tiếu phi tiếu(**), nghĩ lại lời nàng vừa nói ra, không khỏi thầm mắng mình một câu. Nàng nói chuyện sao cũng có vẻ nho nhã đi, chẳng lẽ bị vị tiên sinh này ảnh hưởng?
(**) tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Lúc này đang là giữa trưa, thời tiết tháng năm, mặt trời chiếu nóng bỏng. Không biết là do thời tiết, hay là trong lòng Tô La quẫn bách, trên cái trán trơn bóng thấm ra một tầng mồ hôi, được tóc mái che khuất.
Tô La cảm giác được mồ hôi trên trán, nhưng ngại trên người không có khăn tay, đứng trước vị tiên sinh chỉnh tề sạch sẽ này, nàng cũng không dám
trực tiếp dùng tay áo lau đi, liền
nghĩ phải mua chút đồ rồi về nhà, nếu không có khi tiểu đệ sẽ chạy lên trấn trên tìm nàng.
Thế là, Tô La cùng Du Khiêm
cáo biệt, xoay người hướng về quầy hàng mấy ngày trước mua dây đỏ. Lại không biết trong nháy mắt lúc nàng xoay người, Du Khiêm hơi quay đầu, hai mắt trầm tĩnh nhìn bóng lưng của nàng một lúc lâu.
Hôm nay vật phẩm trang
sức bán xong toàn bộ, kiếm được một trăm tám mươi văn
tiền. Vậy nên Tô La lại mua chút dây đỏ và hạt châu, sau đó lại đi tiệm gạo mua mấy cân gạo bình thường. Lúc trở về thôn do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mua nửa cân thịt heo.
Trong ký ức, Tô gia đã một năm chưa từng ăn thịt heo rồi, thật vất vả kiếm chút tiền, nàng cảm thấy lúc nên tiêu tiền vẫn là tiêu, bằng không kiếm tiền cũng trở nên không có ý nghĩa, nàng cũng không muốn làm thần giữ của.
Hôm nay ra cửa không có gặp Tô Tiểu Yến, trở về cũng không gặp, Tô La trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không
nghĩ tới chỉ là cùng Tô Tiểu
Yến kia nói chuyện mấy câu, nàng đã không muốn gặp lại
nàng ta rồi, Tô Tiểu Yến thật đúng là cho nàng ấn tượng ngoài ý muốn.
Về đến nhà thấy Tô Văn đang ở sân trong dùng cành trúc viết chữ trên đất, mấy chữ viết tuy là rất xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nhìn ra hắn rất dụng tâm, lúc nhìn thấy nàng, khuôn mặt gầy yếu vàng như nến nháy mắt
liền tươi cười nở rộ.
“Đại tỷ trở lại .” Tô Văn rất
nhanh liền đứng lên chạy đến bên người Tô La giúp một tay
cầm vài thứ , sáng nay hắn vốn
định tiếp tục đi giúp đỡ, nhưng
Tô La để cho hắn ở nhà học, cho nên hắn cũng không đi nữa.
"Ăn cơm trưa chưa?" Vào
trong nhà, Tô La đem vài thứ vừa mới mua về để trên bàn, khẩu khí nhàn nhã hỏi.
“Chờ đại tỷ trở lại cùng nhau
ăn. ” Con ngươi đen bóng nhìn vài thứ trên bàn, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng sau đó nhịn không được lại xem tiếp.
Chú ý tới ánh mắt này làm khóe môi Tô La hơi giơ lên, bọn họ khi còn bé cũng như vậy, chỉ cần viện trưởng mua vài thứ trở lại, bọn họ cũng thật tò mò viện trưởng mua về là cái gì, có kẹo cho bọn họ hay không.
Sau khi trưởng thành, Tô La trở
về cô nhi viện, chỉ tiếc là cảnh còn mà người đã mất. Cô nhi
viện vẫn còn ở chỗ đó, nhưng
lại không phải là cô nhi viện lúc ban đầu nữa. Viện trưởng cũng không phải là viện trưởng lúc trước, hồi ức về cô nhi viện cũng từ từ chìm xuống trong đáy lòng.
Mà nay, nàng không còn là Tô La ở thời đại kia không nơi nương tựa, mà là Tô La ở triều đại có nương có đệ đệ. Chuyện cũ thật đã thành chuyện cũ, nên nghĩ tới ngày mai .
Tìm tìm kiếm kiếm, tìm ra một cái gói đậu phộng đường vừa mua, Tô La nhìn Tô Văn khe khẽ cười, sau đó cầm đậu phộng đường đưa cho hắn, lại thấy hắn sững sờ nhìn nàng.
Tô La khóe miệng khẽ nhếch, ôn nhu nói: "Bán được hết vật
phẩm trang sức, hôm nay kiếm được không ít bạc, đúng dịp nhìn thấy có đại thẩm bán đậu phộng đường, đại tỷ liền mua một gói, hương vị rất ngon, thế là mua một ít trở về, nhanh chóng ăn đi."
Tô Văn lúc này mới nhận đậu
phộng đường, đưa gói đậu phộng đường nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó mới xé tầng giấy dầu bên ngoài ra, đem đậu phộng đường nhét vào trong miệng, vừa mê say mùi vị đang lan tràn trong miệng, nhịn không được cắn nát, liền chậm rãi thưởng thức, nuốt vị ngọt xuống cổ họng.
“Ăn ngon không ?” Tô La thấy
Tô Văn một mực ăn đậu phộng đường không nói lời nào, khẽ mỉm cười hỏi .
“Ăn ngon ." Vừa ăn đậu phộng đường vừa nói, lời nói ra mang theo một ít âm điệu kỳ quái, nhưng lại nhìn ra được Tô Văn thật thích đậu phồng đường này.
Tô La tiếp tục thu dọn lại vài thứ mua về, chờ nàng đem nửa cân thịt heo lấy ra , Tô Văn chợt trợn tròn cặp mắt , chăm chú nhìn thịt heo , như là đang coi chừng nó không để cho nó
bay đi.
"Đại... Đại tỷ, thịt heo..." Quá
mức kinh ngạc Tô Văn miệng há ra, cặp mắt căng tròn cũng không rời khỏi khối thịt heo.
“ Ừ , thịt heo , nhà chúng
ta đã rất lâu rồi chưa ăn thịt heo, hôm nay kiếm được số tiền này, nên mua một ít về ăn . ” Tô La không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một tiếng , trong lòng đủ vị chua ngọt khổ cay.
Nàng bình thường rất thích
xem tiểu thuyết, nhất là các loại tiểu thuyết hấp dẫn, thích nhất chính là loại tiểu thuyết Điền Văn. Nàng thích loại này vì nó bình bình đạm đạm, nhưng cuộc sống ấm áp, cho nên con người cô đơn như nàng yêu tha thiết loại hình tiểu thuyết này.
Lúc này, khi nàng thật trở
thành người đổi kiếp xuyên không, nàng mới phát hiện thực tế thật không đơn giản giống tiểu thuyết như vậy. Trong tiểu
thuyết đích có không gian tùy thân này/ hệ thống này/ bảo vật vân vân , nàng một thứ cũng không có, cái duy nhất có chính là kiếp trước nàng học được các loại thủ nghệ.
Suy nghĩ một chút chợt thấy
có chút buồn cười, không
ngừng suy tính nàng ban đầu
sẽ học làm những thứ lặt vặt này chính là ông trời an bài , để cho nàng đi tới nơi này lấy tay nghề này tới làm giàu.
Bỗng nhiên nghe đến bên ngoài truyền tới giọng nói thanh thúy
uyển chuyển, Tô La phục hồi tinh thần, nhìn những thứ vừa mua trên bàn, nhìn Tô Văn nói: "Tiểu Văn, đệ đem mấy thứ này thu dọn trước đi, đại tỷ ra ngoài một chuyến."
Tô Văn biết điều gật đầu, Tô
La lúc này mới cất bước hướng về viện đi đến, sau đó mở ra cửa viện đi ra khỏi cửa, liền
gặp một vị cô nương cùng nàng không chênh lệch tuổi tác mấy, đang đứng ở cửa.
Sau khi tỉnh lại còn chưa gặp cô nương này , nhưng Tô La cũng là nhớ cô nương này là hàng xóm nhà bọn họ Tô Uyển Nhi , cùng Tô La cũng coi như là bạn tốt, mấy ngày nay không thấy bóng dáng, cũng không biết hôm nay vì chuyện gì tới cửa tìm nàng .