Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm đó Tô La cùng Thôi Vô Nhàn bất ngờ gặp gỡ vẫn chưa khiến cho sinh hoạt của Tô La có gì thay đổi. Nàng vẫn như bình thường, một mặt tìm người làm vòng tay trang sức, mặt khác còn tìm thêm mấy tiểu cô nương kém nàng một hai tuổi, tương đối chăm chỉ, chân thật, giản dị tới nhà giúp đỡ nàng làm thú bông nhỏ.
Thú bông cùng vòng tay có khác biệt rất lớn, phí tổn cùng kỹ thuật cũng cao hơn. Vì phòng vạn nhất, Tô La quy định thú bông không thể mang về nhà làm. Vì việc này, nàng còn đặc biệt để trong nhà hai chiếc bàn lớn để tất cả cùng làm việc.
Mấy nữ hài tử thông qua việc làm vòng tay kiếm được tiền không ít nên các nàng liền đem việc làm vòng tay thành một công việc quan trọng. Các nàng làm được càng nhiều thì tiền nhận được cũng nhiều lên.
Người trong thôn biết được vài nữ hài theo Tô La làm vòng tay kiếm không ít tiền, không thiếu nhà có nữ hài mười mấy tuổi đều tới đây hỏi thăm Tô La phải chăng cần thêm người, liền muốn cho nữ nhi nhà mình tìm tới, công việc tương đối nhẹ nhàng mà tiền kiếm được kha khá.
Tô La chính là muốn nhân dịp này làm vòng tay nhiều hơn nên cũng tìm thêm hai bé gái tới đây giúp đỡ làm vòng tay, cũng nói với mọi người nhân thủ đã đủ, không cần phải tăng thêm nữa, khiến cho vài người đến tìm nhưng không đạt được kết quả.
Làm thú bông có sáu cô nương, đều là mấy cô nương chừng mười lăm tuổi, Tô gia cách vách Tô Uyển Nhi chính là một trong sáu cô nương.
Hôm đó, Tô La cùng Tô mẫu nghiêm túc thương lượng, liền do Tô mẫu ra ngoài tìm mấy cô nương chịu khó, hỏi một chút các nàng có nguyện ý hay không làm một phần việc. Vừa mới ra cửa liền nhìn thấy Tô Uyển Nhi đứng ở ngưỡng cửa nhà mình dạo bước, hỏi qua mới biết được nàng là muốn hỏi việc làm vòng tay.
Qua mấy ngày, đa số người trong thôn đều biết Tô La mua thực phẩm, đồ dùng này nọ về là do nàng tự kiếm ra tiền mua về. Cái gọi là lên trấn hẹn hò tình lang là từ không sinh có, là tin đồn vô căn cứ mà thôi. Nàng lên trấn là để bán vòng tay trang sức, lại mua nguyên liệu về làm.
Sau lại nghe nói năm nữ hài mỗi ngày bện hai mươi vòng tay, liền có thể đạt được mười văn tiền. Nghĩ đến làm hai mươi vòng tay liền so với các nàng thêu khăn còn được nhiều hơn, thế là liền có không ít người tới đây hỏi han công việc.
Đáng tiếc Tô La đã lên tiếng người làm đã đủ, các nàng liền tại ngưỡng cửa Tô gia quanh đi quẩn lại vài lần, cuối cùng vẫn là ủ rũ trở về nhà.
Tô Uyển Nhi cũng là muốn làm vòng tay kiếm tiền, không dễ dàng nổi lên dũng khí đi đến cửa Tô gia, vừa vặn liền gặp được Tô mẫu. Được Tô mẫu tỉ mỉ nói rõ, Tô Uyển Nhi liền thành một thành viên của nhóm làm thú bông.
Làm thú bông là phân công hợp tác, tuy rằng là tính theo sản phẩm để quyết định tiền công, nhưng cùng làm vòng tay có chút khác biệt. Sáu cô nương , có người phụ trách cắt vải dệt, có người phụ trách may áo ngoài cho thú nhỏ, có người phụ trách nhét sợi bông. Cái gọi là tính theo sản phẩm là xem các nàng sáu người một ngày có khả năng làm tốt bao nhiêu thú bông, do đó xác định các nàng ngày đó được bao nhiêu tiền.
Trước khi bắt đầu làm thú bông, Tô La liền cùng các nàng nói cụ thể việc này. Các nàng vừa mới bắt đầu nghe thì còn mơ mơ màng màng, sau khi Tô La một lần nữa nói tường tận, các nàng mới nghe hiểu ý tứ của Tô La, tự nhiên đều đồng ý việc Tô La nói dựa theo sản phẩm tính tiền và quá trình làm việc cụ thể.
Vòng tay, thú bông đều đã tìm người tới làm công, Tô La và Tô mẫu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Tuy không thiếu người tới đây giúp đỡ, nhưng Tô mẫu chính là không quen nhàn rỗi, liền đem thêu những động vật đáng yêu lên hà bao.
Tô La biết Tô mẫu là người mà rảnh rỗi thì liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, xem ra bà đối với việc thêu hà bao cũng có hứng thú, cuối cùng cũng thuận theo bà. Chỉ là cách một đoạn thời gian ngắn, bà phải ra quan sát, thuận tiện nhìn xem Tô Uyển Nhi cùng các nàng khác làm con thú có hay không gặp vấn đề gì cần giải quyết.
Công việc đều đã thuê người hỗ trợ, bản thân Tô La cũng có chuyện rất quan trọng cần làm. Nàng lúc này nhân dịp có thời gian đem xếp tơ lụa lần trước thắng được ở cuộc thi tài nghệ để may bộ quần áo cho Tô mẫu và Tô Văn, thừa lại liền dùng để may những xiêm y theo kiểu dáng nàng đã nghĩ đến từ trước.
Sau lễ hội ngắm hoa, có mấy ngày tốt, trai gái trong thôn, ai muốn lấy vợ thì vội lấy, ai muốn gả cũng đều gả. Tô Đại Điền mà Tô Tiểu Yến đã từng thích thực cưới cô nương thôn bên cạnh. Còn Đại Nữu, người mà Tô La thực không thấy thoải mái mỗi lần gặp mặt thì cũng đã gả đến thôn khác. (Bảo sao ta thấy lạ là Tô La làm ăn lớn vậy mà ko thấy Đại Nữu đáng ghét đến sinh sự, hóa ra là chống lầy rồi các nàng ạ, thiên hạ thái bình!)
Cho nên, gần đây Tô La tâm tình thực hết sức khoan khoái, mỗi ngày thấy xếp tơ lụa liền cảm thấy tâm tình sảng khoái. Mỗi ngày bắt đầu một ngày mới cũng là tinh thần dồi dào, ngay cả Tô Văn tại ngưỡng cửa liên tục gọi mấy tiếng, Tô La đều không có phát giác, cho đến khi Tô Văn nói lớn tiếng hơn, nàng mới nghi ngờ hướng ra cửa.
Nghe rõ ràng là Tô Văn kêu nàng, Tô La đem kim chỉ trên tay để xuống, bước nhanh đi đến cạnh cửa mở cửa, đứng ở ngoài cửa đúng là tiểu đệ Tô Văn.
“Tiểu Văn, đệ không phải đi học bài sao?” Tô La chớp chớp mắt, có chút mệt mỏi, nghĩ lát nữa phải nghỉ ngơi một chút.
“Đệ trở về uống nước, vừa hay tại ngưỡng cửa gặp một đại thẩm mập mạp muốn tìm nương. Đệ nghe thấy nương kêu đại thẩm mập đó là Vương bà mối, đệ liền tới đây nói một tiếng với đại tỷ.” Tô Văn tuy chỉ có chín tuổi những cũng biết bà mối là làm gì. Lúc trước cũng có bà mối đến nhà làm đại tỷ tức giận. Tự nhiên bà mối đến cửa, hắn sợ đại tỷ không vui, thế là liền chạy tới nói trước với nàng.
Bà mối?
Tô La ở trong lòng yên lặng hừ một tiếng, nữ tử cổ đại quả thật không dễ làm. Bản thân nàng không có ý tứ muốn bàn luận chung thân đại sự, lại quên nơi này có bà mối chuyên nghiệp, thay người ta đến hỏi chuyện cưới xin.
Trong ký ức của Tô La, trước cũng có mấy vị bà mối đến tô gia, nói tìm cho nàng vài đối tượng, những người này nếu không phải là tục huyền (vợ mất, cưới vợ lần nữa) thì cũng là lấy tiểu thiếp. Từ sau khi nàng chiếm dụng thân thể này, đây là lần đầu tiên có bà mối tới cửa, không biết có phải do nàng gần đây chăm chỉ kiếm tiền có liên quan hay không.
Không phải Tô La suy nghĩ nhiều mà sự thực là như vậy. Dựa theo sự việc lúc trước Tô La gặp phải ở Trần gia, bị đụng đầu đưa về nhà và có đủ loại tin đồn về nàng, không dễ có người nguyện ý muốn cưới một cô nương có tiếng tăm như vậy. Nàng cũng không muốn có bà mối tới cử, tránh được liền tránh. Nay có bà mối đến, nàng nghĩ sao cũng thấy quái lạ.
“Tỷ biết rồi, đệ trước đi học bài đi, đến bữa cơm trưa nhớ sớm trở về.” Bảo Tô Văn đi rồi, Tô La khép mi trầm tư trong khoảnh khắc, cuối cùng vẫn quyết định là đi ra nhìn xem tình huống thế nào rồi nói.
Nhà chính của Tô gia sơ sài, ở giữa gian nhà có chiếc bàn, lúc này Tô mẫu và Vương bà mối hai người đang ngồi nói chuyện. Trên bàn có chiếc bình trà kiểu đơn giản, Vương bà mối cực kỳ thong thả uống cốc nước trà, thỉnh thoảng giương mắt ngắm nhìn Tô mẫu ngồi đối diện, mà Tô mẫu lại an tĩnh ngồi đó.
“Vương bà mối, ta bỏ không được nha đầu nhà chúng ta, muốn giữ nàng thêm một vài ngày, không bằng ngươi liền xem trước cô nương nhà khác rồi lại nói.” Tô mẫu ở trong lòng cân nhắc một lát, liền dùng ngữ khí thận trọng nói với Vương bà mối.
“Tô đại tỷ, đừng trách ta nói thật, cô nương nhà ngươi chính là đã qua mười bảy, qua mấy tháng nữa chính là cô nương mười tám rồi. Tuổi đó mà muốn tìm một nhà khá giả, chính là rất khó đó nha.” Vương bà mối phát huy đầy đủ công phu mồm mép, ngay sau đó liền nói: “Ta nói này, không bằng thừa dịp hiện tại đoạn thời gian này tranh thủ, nói không chừng sẽ tìm được một gia đình tương đối tốt đó.”
“Này...” Tô mẫu là thực hy vọng có thể để nữ nhi tự tìm nhà chồng tốt, nhưng nghĩ đến nữ nhi nhà mình qua không được mấy tháng nữa cũng mười tám rồi, huống hồ Vương bà mối cái miệng khéo thuyết phục, trong lòng bà cũng có chút lơi lỏng.
“Tô đại tỷ, nếu không ngươi trước nghiêm túc nghe một chút nhà nào nhờ ta tới làm mối, tình huống ra sao, nếu có người ngươi cảm thấy tốt, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện xem sao?” Vương bà mối vừa thấy Tô mẫu có chút do dự, liền biết việc này có hy vọng, nhếch khóe miệng có vẻ đắc ý.
Muốn hỏi Vân Lâm trấn bà mối danh tiếng nhất là ai, khẳng định chính là Vương bà mối. Bà làm bà mối nhiều năm như vậy, tạo thành không ít mối nhân duyên tốt. Nếu không phải nhà trai ra giá tiền cao, bà còn không muốn đến nơi cửa nhỏ nhà nghèo như vậy làm mối ấy.
Lại nói Tô mẫu trải qua một phen nghiêm túc cân nhắc, tự hỏi, bà cảm thấy nếu làm như vậy thật không tốt. Bà lúc trước đã đáp ứng Tô La, đáp ứng nàng chuyện chung thân do chính nàng làm chủ, nay không nên giấu nàng làm chuyện mối mai. Làm bậc cha mẹ, phải lấy mình làm gương, sao có thể nói không giữ lời.
“Nhờ Vương bà mối đi chuyến này, ta nghĩ vẫn là chờ ta hỏi qua ý tứ của nha đầu nhà ta, ta mới trả lời bà mối được. Là mẹ, ta chính là hy vọng nữ nhi nguyện ý vui lòng, nếu là tùy ý định hôn sự cho nàng, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chịu.”
Trên mặt Tô mẫu thần sắc rất là ngưng trọng, nhìn như thực hết sức khó xử, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chợt lại nói: “Ta không cầu thông gia đại phú quý, chỉ hy vọng nữ nhi gả cho người nàng thích, là người tốt, ta liền thấy vui rồi.”
Vương bà mối không nghĩ đến Tô mẫu cuối cùng vẫn là kiên trì như vậy. Những lời khéo léo cũng đã nói, giờ không biết nói thêm gì cho tốt. Nhưng bà ta gặp phải Tô mẫu kiên quyết, không khỏi vừa giận vừa hờn, đứng dậy giậm giậm chân, cuối cùng vẫy vẫy khăn, xoay cái eo đẫy đà oán hận rời đi.
Khi Vương bà mối đi xa, ở phía sau nhà chính, lẳng lặng nghe toàn bộ, Tô La nhắm mắt lại, khóe miệng có chút cười khổ. Tô mẫu có chút khó xử nhưng đèu là ở góc độ tâm tư của Tô La mà suy nghĩ!
Tô La liền đứng tại chỗ lẳng lặng, nhìn Tô mẫu ngồi ở trong phòng động cũng không động, một lúc lâu sau nàng nghe thấy Tô mẫu nhẹ nhàng thì thầm: “Nha đầu là cô nương tốt, nàng nhất định có thể tìm được một nam nhân thật lòng yêu thương nàng. Ta đã đáp ứng nàng, nên tin tưởng nàng.”
Trong nháy mắt đó, Tô La cảm thấy nàng hết sức may mắn có được một mẫu thân yêu thương con gái sâu sắc như vậy. Chính như trước kia bà đã nói, chỉ cần Tô La sống tốt là bà đã thấy đủ.
Thong thả quay đầu nhìn gian phòng sơ sài, nét mặt Tô La biểu lộ tươi cười dễ chịu. Phòng ốc tuy là sơ sài nhưng ấm áp vô cùng, có một gia đình như vậy, người nhà như vậy, nếu là không biết thực sự quý trọng, thì không phải lãng phí vô ích nàng xuyên không chuyến này hay sao?
Huyền: Các nàng có thất vọng giống ta ko, nam9 lại mất hút rồi! J