Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Ngọc Anh
Tô La bước từng bước nhỏ sau Tô mẫu tiến vào phòng bếp, nồi cháo ngô, tiểu lồng hấp cũng toát ra đầy khí nóng, bay ra hương thơm của bánh bao .
Tuy nói trước kia cũng thường thường dùng bánh bao làm bữa sáng, nhưng không biết là do thân tình, cảm thấy Tô mẫu làm bánh bao so với trước kia bánh bao từng ăn qua đều thơm mềm ngọt dẻo hơn.
Tô mẫu đem thùng nước rót vào lu nước, giương mắt thấy Tô La cùng vào phòng bếp, lúc này còn đứng ở góc khuất, mắng: "Ngươi thật rảnh rỗi, bệnh cũng không nhẹ, vẫn là giúp nương nhìn xem ngươi bệnh tới cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, thuận tiện nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"
Người làm nông rất ít nghỉ ngơi, nhất là những nhà nghèo khổ. Một năm bốn mùa bận đến cuối, quan trọng vẫn là thu hoạch được nhiều. Trong lòng Tô La rất rõ ràng, ngay cả nằm mơ cũng sẽ không quên điều này.
Mấy ngày nay đầu bị va đập đã đỡ hơn, nàng cũng nghỉ ngơi tốt mấy ngày rồi, dựa theo tình hình trước kia nàng làm việc, đánh giá mấy ngày nay phải có thể kiếm hơn ba mươi đồng tiền. Đổi thành phép tính trước kia, cũng là gần 10 đồng tiền. Chỗ tiền công, sợ rằng quạ đen cũng ngại ít, không muốn lãng phí nhưng cũng đã bay qua đầu nàng mất rồi.
Nhà này trừ Tô mẫu làm trụ cột, thừa lại nàng là người làm công, lại là lao động siêu rẻ mạt. Nghỉ ngơi nhiều mấy ngày có nghĩa là nhiều thêm một miệng ăn, đối với gia đình như vậy mà nói, quả thật là có thể chậm mấy ngày thì càng thiếu thốn.
Thế là, nghe đến lời nói này của Tô mẫu, trong lòng Tô La cũng không tức giận, vẻ mặt tươi cười nói: "Con tới phòng bếp không phải là muốn rửa mặt sao? Ăn bữa sáng xong, con đi trấn trên nhìn xem có thể tìm việc không, nếu tìm được, con hôm nay không cần lại phải rảnh rỗi."
Tô mẫu lườm nàng một cái: "Cảm thấy ngươi là rảnh rỗi vài ngày là ngứa tay, muốn tìm việc để làm? Cũng tốt, ai, chúng ta mệnh vất vả, quanh năm suốt tháng không một ngày nghỉ ngơi, đến cuối năm đều không có thêm mấy đồng tiền. Có thể nhà chúng ta chính là người nhà nghèo mệnh khổ, nỗ lực như thế nào nhà chúng ta cũng không khá giả hơn."
Tô La lại không tán đồng: "Nương, người nói lời này sai rồi, người có tiền đều từ người không có tiền biến thành có tiền, xem như hiện tại có tiền, không chừng ngày nào đó thành không có tiền. Chúng ta muốn dựa vào đôi tay lao động, nhưng có thời còn phải dựa vào đầu óc, như thế mới có thể đem ít tiền biến thành nhiều tiền."
Nghĩ tới thế giới trong kiếp trước của nàng, một giây đồng hồ trước vẫn là tỉ phú, một giây sau đó là cùng đường bí lối, loại chuyện này khắp nơi đều có. Trái lại chúng ta là tiểu dân chúng, một ngày tuy là trôi qua bình bình thản thản, nhưng lại có được tư vị, đều là bình yên hạnh phúc.
Ngay cả có được rất nhiều của cải, nhưng đều là sống không mang tới chết không thể mang theo, không như sống bình thản. Nhàn rỗi đi xem phim điện ảnh, dạo phố, ngẫu nhiên xuất ngoại du lịch mấy chuyến. Cẩn trọng đem công việc làm tốt, sau đó đi ăn đồ ngon tự khao bản thân.
Càng nghĩ liền càng dừng không được não như ngựa chạy lướt gió tung mây, Tô La nghĩ đến trong lòng ngây ngất, một chút cũng không biết Tô mẫu đã dùng đôi mắt nhìn nàng rất lâu. Tô mẫu thật sự nhìn không được, duỗi tay nhéo nhéo gò má non mềm, Tô La mới hoảng hoảng hốt hốt phục hồi tinh thần lại.
"Nương, đang êm đẹp, sao nhéo con? Rất đau đấy."
Tô La duỗi tay nhẹ nhàng vân vê gò má trái chỗ bị Tô mẫu nhéo, quả thật có chút đau, xuống tay thật không lưu tình.
"Nương đều gọi ngươi vài lần, ngươi còn ngây ngô cười, bộ dạng như cô nương ngốc nghếch. Nếu để cho người khác biết khuê nữ nhà chúng ta chính là cô nương hay ngẩn người, xem ngươi còn gả đi như thế nào."
"Gả không ra liền lưu ở trong nhà thôi, bồi nương, giúp nương nấu nước nấu cơm, kiếm tiền nuôi gia đình." Tránh bàn tay Tô mẫu chuẩn bị túm nàng, chạy tóe khói đi súc miệng rửa mặt.
Mười bảy tuổi chỉ là người chưa trưởng thành, đối với kiếp trước hai mươi lăm mới kết giao một người bạn trai, lại nói, mười bảy tuổi lấy chồng sinh con cái gì, là lựa chọn đặc biệt không sáng suốt.
Nhìn thấy nữ nhi nhà mình hoạt bát như vậy, Tô mẫu nhịn không được cười khẽ mấy tiếng: "Cái gì ở lại trong nhà, chỉ sợ đến có người để ý ngươi, cho ngươi ở lại mấy ngày, ngươi đều không nguyện ý ở lại."
Tô La vừa mới súc miệng, quay đầu nhìn Tô mẫu: "Không phải đều nói muốn nhân duyên phải xem duyên phận sao? Con thật không có duyên phận, cả một đời ở trong nhà cũng rất có khả năng. Vậy thì hữu duyên tìm người tri tâm, nương ơi là nương, sao lại không rõ điều này."
Tô mẫu cho Tô La 1 cái liếc mắt: "Không nghĩ đến ngươi nghĩ thế, lại trở nên thông minh hơn, biết ngươi cùng Trần tiểu công tử không có duyên đi?" Hơi ngừng một lát trên dưới đánh giá Tô La một phen: "Nhà người ta là phú hộ, nhà chúng ta căn bản không cách nào so sánh được. Ngươi có thể nhận thấy, nương cũng yên tâm. Mỗi lần ra ngoài đều nghe người khác tán gẫu, nói nữ nhi nhà chúng ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."