Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm dài , các nhà bắt đầu lục tục đi ngủ, Tô La lăn qua lộn lại cũng không có cách nào ổn định tâm tình nằm ngủ. Trong lòng không ngừng nhắc nhở nhanh ngủ đi, nhưng không biết tại sao, giống như có chút kích động, cả người cũng càng lúc càng có tinh thần, cảm giác như là uống một cốc coffee đen nồng đậm.
Ban ngày lúc ấy, Tô Uyển Nhi cùng nàng nói chuyện có phụ nhân trẻ tuổi tìm nàng, trong nhà bỗng nhiên có bà mối tới giúp nhị thiếu gia bố trang Vân Cẩm làm mối, cả hai việc nhìn như không có bất kỳ liên hệ gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hai việc phát sinh quả là trùng hợp.
Dù không nói người tìm nàng là ai, nhưng nhị thiếu gia kia tại sao lại nguyện ý thú một cô nương thôn dã bình thường, trong lòng nàng không biết toát ra mấy nghi vấn, trong lòng nghi hoặc quá nhiều, lúc này thật sự không có cách nào để tâm tình khôi phục lại bình tĩnh.
Mọi người đều biết, bố trang Vân Cẩm chính là bố trang hạng nhất hạng nhì trấn Vân Lâm, ngay cả Đổng lão gia cũng cảm thấy bố trang Vân Cẩm thực lực quả thật hùng hậu. Chiếu này tới nói, Vân nhị thiếu gia muốn đón dâu, tất nhiên là phải tìm cô nương môn đương hộ đối cô nương mới đúng, không lý gì lại mời bà mối chạy đến nhà bọn họ làm mối?
Nghiêm túc nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn nghĩ không ra nguyên do trong đó. Trừ ngày lễ hội ngắm hoa có nhìn thoáng qua ông chủ của bố trang Vân Cẩm, nàng chẳng hề biết người khác trong Vân gia. Hơn nữa, Vân lão bản kia cũng không chú ý nàng, Vân gia phải không có người nào biết nàng mới đúng.
Càng nghĩ về sau, dần dần buồn ngủ, mà mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp…
Sớm ngày hôm sau, Tô La như thường ngày đúng giờ tỉnh lại. Nhưng là vì tối hôm qua nghĩ quá nhiều chuyện, đầu có chút choáng váng hồ hồ. Nghĩ đến bình thường lúc ngồi lâu đứng lên, trước mắt ngẫu nhiên cũng biến thành màu đen, nghĩ hẳn là thiếu máu .
Đợi nàng đi phòng bếp súc miệng rửa mặt, Tô mẫu đã làm được xong bánh rau hẹ trứng gà. Rau hẹ xào trứng là một món ăn rất phổ thông, nếu tài nấu nướng giỏi, thì món rau hẹ xào trứng vô cùng đơn giản đều có thể xào ra hương vị đặc biệt.
Tài nấu nướng của Tô La đa số đều là học từ Tô mẫu, cộng thêm kinh nghiệm quý báu kiếp trước, cơ bản có thể nói là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam(*).
(* )Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam: Màu xanh xuất phát từ màu lam, nhưng lại vượt trội hơn màu lam. Ý nói trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.
Nhưng mà, muốn là nói đến rau hẹ xào trứng, nàng cũng không thể xào ra mỹ vị được như Tô mẫu. Tô mẫu xào rau hẹ xào trứng hương vị cực kỳ ngon, làm bánh rau hẹ trứng gà nóng cũng đặc biệt mỹ vị.
Cho nên, bữa sáng Tô La ăn vô cùng vui vẻ, thẳng đến khi cái bụng trống trơn được cho ba cái bánh nóng rau hẹ trứng gà vào, nàng mới thỏa mãn buông đũa xuống, cầm lấy thìa đem non nửa chén cháo hoa còn lại uống xong. Sáng sớm ăn nhiều bánh nóng như vậy, thật sự có chút lo lắng khẩu vị nàng bởi vậy mà trở nên càng lúc càng nhiều.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một phút đồng hồ, Tô La về phòng cầm một sọt trang sức tràn đầy, đi bộ lên trấn trên.
Đến xưởng nhỏ, bọn người Tô Uyển Nhi vội làm việc, thấy Tô La đều khẽ gật đầu chào hỏi, Tô La cũng nhẹ nhàng gật gật đầu. Nàng cũng không lập tức rời đi, mà có chút suy nghĩ nhìn hơn mười người công nhân vùi đầu làm vất vả cần cù.
Ít người nên sản lượng thú bông cũng tương đối ít, nàng chỉ cần tốn chút ít thời gian là có thể ghi chép được số liệu hàng ngày. Theo số công nhân tăng thêm, số lượng thú bông mỗi ngày sản xuất đồng thời cùng tăng. Bây giờ mỗi ngày đều tốn không ít thời gian chỉnh lý lại số liệu mỗi ngày, vì vậy nên thời gian rảnh của nàng càng ngày càng giảm.
Loại số liệu này chẳng hề phức tạp, chỉ cần ghi nhớ tình hình mỗi ngày là được, đáng tiếc ở xưởng nhỏ không có công nhân biết chữ. Nghĩ tới nghĩ lui, phải tìm một người biết chữ tới đây giúp đỡ ghi chép mới được. Tất cả công nhân đều là nữ tử, tìm nam tử tới đây không thích hợp. Nếu mà muốn tìm nữ tử, nàng cũng không biết ở trấn trên có nữ tử biết chữ hay không.
“Mọi người có biết có nữ tử nào ở trấn trên biết chữ hay không?” Nghĩ rất lâu, Tô La quyết định hỏi những công nhân ở trước mặt một chút, có khi các nàng ấy sẽ có người biết được chuyện này.
Tất cả công nhân vừa nghe vấn đề Tô La nói, đều nghiêm túc nghĩ nghĩ. Một lát sau, không ít công nhân đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn dáng vẻ là biết các nàng ấy hẳn là không quen biết nữ tử như thế.
“Không có chuyện gì, các cô tiếp tục làm đi.” Nói xong, Tô La liền xoay người rời khỏi phòng làm việc, đi về đông sương phòng bên kia.
Ước chừng là một canh giờ sau đó, Tô La đang ở phòng chứa thú bông nghe thấy ngoài viện nhỏ truyền tới tiếng ngựa, nghĩ hẳn là người ngựa Đổng lão gia phái tới đây đã đến cửa xưởng nhỏ. Để dây đeo quạt trên tay xuống, đứng lên đi ra ngoài viện.
Mà lúc này, Tô Uyển Nhi đang ở phòng làm việc đã đi đến cửa viện, thấy ở cửa có mấy chiếc đèn và xe ngựa chở hàng hóa, tuy rằng không thấy Đổng lão gia, liền cũng biết bọn hắn là hôm nay tới đây chở hàng hóa.
Tuy rằng đã sớm biết Tô La cùng Đổng lão gia bố trang Đổng gia bàn chuyện làm ăn, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy Đổng lão gia phái người tới đây vận chuyển hàng hoá, cảm thấy nhất thời có chút khó mà bình tĩnh nổi, thế cho nên một nam tử nhảy xuống xe ngựa đi tới nói chuyện cùng nàng, nàng cũng không phản ứng kịp.
Lần trước chính mắt thấy Đổng lão gia và Tô La bàn chuyện làm ăn Đổng Nghĩa rất là khó hiểu nhìn nữ tử xa lạ đứng ở ngưỡng cửa, lúc trước hắn nghe Tô cô nương nói qua về sau đều đến nơi này vận chuyển hàng hoá đi, chẳng lẽ hắn đi nhầm chỗ sao?
Đổng Nghĩa giương mắt nhìn nhìn chung quanh phòng ốc, trong đầu suy nghĩ phải chăng thực sự tìm lầm chỗ. Sau khi xác định là chỗ này không sai, hắn liền thu hồi ánh mắt. Lại thấy trong viện xuất hiện hai bóng dáng ưu mỹ, xem người tới chính là Tô La mà đợi chờ đã lâu, thế là tiến lên khiêm tốn nói:, “Tô cô nương, chúng tôi phụng lời lão gia đúng hẹn tới đây vận chuyển hàng hoá đi.”
Thẳng đến khi bên tai vang vọng giọng nói khiêm tốn ôn hòa, không tự ti cũng không hống hách, Tô Uyển Nhi sững sờ rất lâu mới tỉnh lại, hơi hơi nâng mắt, có chút ngại ngùng nhìn hai người đang nói chuyện. Tuy rằng bọn họ lúc này cũng không chú ý nàng, nhưng trên mặt cũng không khỏi lộ ra một nét thoáng thẹn thùng đỏ mặt.
Đổng lão gia trước đã nói sẽ phái Đổng Nghĩa tới đây thu hàng, cho nên Tô La thấy Đổng Nghĩa tựa như thấy người cùng hợp tác làm ăn, trong lòng vô cùng bình tĩnh tự tại. Tô La mời Đổng Nghĩa tiến vào viện, phía sau Đổng Nghĩa là ba hỏa kế trẻ tuổi cũng đi theo tiến vào.
“Tô cô nương, lão gia nói thú bông bán được rất nhiều, nếu có thể làm thêm một vài hình thức thú bông khác, việc làm ăn có lẽ sẽ trở nên càng thêm hưng thịnh.” Đổng Nghĩa vô cùng hoàn thành trách nhiệm truyền đạt lời nói của Đổng lão gia bảo hắn nói với Tô La, nghĩ đến những thú bông kia vừa mới ở bố trang không được mấy ngày đã bị mua đi không ít, nhìn Tô La bằng ánh mắt đầy kính nể.
Không thể không thừa nhận, mấy con thú bông kia thực sự hết sức được mấy đứa bé yêu thích. Ngày trở lại trấn Thanh Nguyệt, lão gia liền bảo hắn và Đổng Lương chọn một con thú bông, mang cho đứa bé trong nhà. Trong nhà hắn có một bé gái, thế là hắn liền chọn một con thỏ khả ái, Đổng Lương chọn cho bé trai nhà hắn một con hổ bông.
Ngày kế, hai người vừa chạm mặt tất nhiên cứ vậy mà nói tới chuyện thú bông, không nghĩ đến đứa bé trong nhà đối phương đều đặc biệt thích thú bông nhỏ. Đợi mấy con thú bông được mang đến bố trang, phu nhân tới đây mua xiêm y thấy mấy con thú bông nhỏ khả ái, nhịn không được mua cho con hoặc cháu trong nhà một cái.
“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Hôm nay đa số thú bông mang đi đều là hình thức mới, một khoảng thời gian trước số lượng loại thú bông kia tương đối ít.” Tô La đúng lúc đáp, trong đầu thầm nghĩ: Đổng lão gia thật không khỏi là thương nhân thông minh lanh lợi, vậy mà thừa dịp thắng truy kích, chắc hẳn thú bông sẽ mang tới không ít lợi tức.
Trong mắt Đổng Nghĩa hiện lên một nét tán thưởng cực nhanh, thầm nghĩ: lão gia đoán quả thật không sai, Tô cô nương trước mặt này năng lực thực sự so với bọn hắn tưởng tượng đều cao hơn rất nhiều.
Lão gia sai hắn chuyển lời này kỳ thật chỉ là nhắc nhở, khi ở trong phủ, lão gia đã nói có lẽ cũng không cần bọn họ nhắc nhở, Tô cô nương cũng sẽ làm việc này , mà sự thật đúng là như thế.
Đi tới trước phòng để thú bông, Tô La duỗi tay đẩy cửa ra, Đổng Nghĩa cùng ba hỏa kế mang thú bông chuyển ra. Đợi bọn hắn đem thú bông dời đến viện, Đổng Nghĩa lấy bàn tính ra căn cứ theo lời Tô La nói bắt đầu tính số lượng các loại thú bông cùng với trang sức.
Lúc Đổng Nghĩa đang tính sổ, ba hỏa kế kia đem thú bông trong viện dời đến xe ngựa bên ngoài. Như thế tới tới lui lui mấy thứ, mới vừa rồi còn để không ít sọt trong viện đã trở nên vắng vẻ trống không, cả quá trình rất nhanh khiến Tô La ngạc nhiên, cảm thán: thật là hỏa kế đủ tích cực.
Một phút đồng hồ rất nhanh đã qua, Đổng Nghĩa lần nữa tính xong việc làm ăn lần này, sau đó đem kết quả tính ra nói với Tô La. Tô La ở trong nhà đã tính đi tính lại, nghe được số liệu Đổng Nghĩa nói, thực sự là không có chút sai sót nào, không khỏi nhìn Đổng Nghĩa nhiều hơn mấy lần.
Lúc trước thấy Đổng Nghĩa mang bàn tính bên mình đưa ra liền cảm thấy có chút kinh ngạc, lần nữa thấy kiến thức tốc độ tính toán của Đổng Nghĩa, kìm lòng không đậu đối với Đổng lão gia sinh lòng kính nể. Dụng tâm bồi dưỡng một nhân tài như thế, Đổng lão gia quả thật là một lão bản tốt hiếm có.
Trầm tư một chút, Tô La đem phúc kết hôm nay mang tới đây cầm ra. Như sở liệu, khi Đổng Nghĩa thấy phúc kết, quả thật lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng hắng giọng một cái, đem hoạt động bán phúc kết vào tiết Trung thu đại khái nói cùng Đổng Nghĩa một chút. Đổng lão gia thông minh lanh lợi như vậy, có thể rất nhanh là hiểu rõ ý tứ trong đó.
Kỳ thật Đổng Nghĩa nghe Tô La đề nghị cũng cảm thấy đây là chủ ý không tệ, hắn ở bên cạnh Đổng lão gia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bình thường học được không ít thứ. Cho nên, hắn rất nhanh đã hiểu được ý của Tô La, lúc này liền trở về lập tức nói với lão gia.
Mà Tô La cất kỹ ngân lượng giao dịch lần này xong cũng không tiếp tục ở lại xưởng nhỏ, trên người bỗng nhiên nhiều ngân lượng như vậy, nàng cảm thấy vẫn là trước tiên đem ngân lượng này cất kỹ mới được. Mang nhiều ngân lượng như vậy ở bên người, rất không yên tâm .
Nghĩ tới chỉ thêm mấy ngày nữa phát tiền công ngân lượng cho nhóm cô nương, thực sự muốn đem ngân lượng cất ở trong ngực thêm mấy ngày nữa. Tuy rằng nàng không khổ cực như nhóm cô nương, nhưng bình thường cũng không rảnh rỗi , thực là có chút bỏ không được.