Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xong việc xưởng nhỏ, thời gian cũng đã đến buổi trưa. Trong nhà có Tô mẫu trông nom, cho nên Tô La cũng không gấp gáp trở về chuẩn bị cơm trưa, nên đến thư viện Vân Lâm bên kia đợi Tô Văn, chuẩn bị cùng thằng bé đi hiệu sách mua ít giấy và bút mực.
Từ khi Tô Văn ở thư viện học tập thời gian càng lúc càng dài, Tô Văn học được càng lúc càng nhiều. Tô La đã từng có chút lo lắng Tô Văn học mấy thứ chi, hồ, giả, dã, sẽ cảm thấy nàng là một nữ nhi mà lại mở xưởng nhỏ, cả ngày xuất đầu lộ diện thật sự mất mặt xấu hổ.
May là Tô Văn cũng không giống như người đời, trong lòng cậu hiểu rất rõ cậu có thể đến thư viện học bài, cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt, tất cả đều là bởi vì đại tỷ không chối từ vất vả, cả ngày cẩn thận kiếm tiền nuôi gia đình, cả nhà mới có thể cải thiện được như vậy.
Thế là, khi Tô Văn đi ra khỏi thư viện thấy đại tỷ nhà hắn đang đứng ở cạnh đó, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười rực rỡ. Cậu quay đầu lên tiếng chào bạn cùng trường ở bên cạnh rồi chạy như bay đến chỗ Tô La, làm cho mấy thằng nhóc cùng nhau ra ngoài nhìn thấy Tô Văn như thế kinh ngạc trừng lớn mắt.
Tô La thấy Tô Văn hành động khoa trương như vậy cũng có chút kinh ngạc, nhất thời có chút không hiểu tiểu đệ càng ngày càng ổn trọng sao bỗng nhiên trở nên nhiệt tình như vậy. Hại nàng còn tưởng rằng mình nhận sai người, tử tế nhìn kỹ khuôn mặt kia đôi mắt kia, rõ ràng đúng là Tô Văn không sai.
“Đại tỷ đợi lâu chưa?” Tô Văn đứng ở trước mặt Tô La, chẳng quan tâm cậu vừa mới chạy qua, chỉ khẩn cấp vội vã mở miệng, đôi mắt to đen nhánh sáng long lanh.
“Vừa mới tới đây, có đói không? Có muốn ăn mấy thứ xong rồi đi hiệu sách hay không?” Tô La nhìn khuôn mặt bởi vì chạy tới mà đỏ lên, có chút bất lực nói. Nói là mua chút giấy và bút mực, lại cũng nghĩ thuận đường mua thêm vài cuốn sách, sẽ mất nhiều thời gian. Ăn mấy thứ lấp đầy bụng, miễn cho bị đói bụng.
Thời kỳ còn nhỏ chính là thời gian tốt nhất để học tập, Tô La hy vọng có thể nhân cơ hội này để Tô Văn học thêm nhiều kiến thức khác. Mấy cái khoa cử khảo thí gì đó, nàng cũng không hiểu lắm, nhưng lại biết đó là lựa chọn duy nhất của thư sinh cổ đại.
Mười năm gian khổ học tập, vì được có thể đậu khoa thi nhất cử thành danh. Thiên hạ rộng lớn, học sinh đông đếm không xuể, mỗi lần đậu khoa thi có thể thành danh thì được mấy người. Thừa lại vạn vạn ngàn ngàn học sinh, làm sao có thể sống, làm sao có thể học tiếp, nàng không biết được. Nàng chỉ hi vọng Tô Văn có thể chính xác mà đối đãi với chuyện đọc sách này, hi vọng cậu từ nhỏ có thể học thêm một chút đạo lý khác. Không nhất thiết chỉ vì mỗi khoa cử mà cố gắng học tập như các thư sinh cổ hủ khác, đó không phải điều trong lòng nàng mong muốn.
“Nghe đại tỷ nói, bụng thật sự có chút đói, không bằng chúng ta đi mua hai cái bánh nóng trước, sau đó lại đi hiệu sách nhé?” Trải qua nửa năm thời gian, Tô Văn tuy rằng có chút nội liễm như cũ, nhưng mối quan hệ cùng Tô La cũng càng lúc càng tốt lên, tình nghĩa hai tỷ đệ so với trước đây thì thâm hậu hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Tô La thật là vui mừng gật gật đầu, như vậy mới giống đệ đệ chứ. Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Du Khiêm từ bên cạnh bọn họ đi qua, gương mặt mang loại biểu tình khó đoán tuấn nhan dường như nhu hòa hơn so với trước kia. Nhưng nhìn kỹ tử tế, hoặc là nhìn lầm rồi.
“Chào tiên sinh ạ.” Tô Văn cũng rất nhanh đã nhìn thấy Du Khiêm, kính cẩn hữu lễ xoay người chào Du Khiêm, đồng thời thu lại vẻ tươi cười trên mặt, thành một học trò ngoan ngoãn khuôn mẫu.
Du Khiêm như có như không gật gật đầu, giương mắt nhìn Tô La, chợt bình tĩnh mở miệng nói: “Tô cô nương muốn cùng lệnh đệ đi tiệm sách sao?”
Khóe môi Tô La giương lên một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hôm nay vừa vặn có chuyện muốn tới trấn trên, thế là thuận đường cùng tiểu đệ trong nhà cùng nhau đi tiệm sách mua ít giấy và bút mực.”
Đôi mắt Du Khiêm thâm trầm khó lường nhàn nhạt nhìn Tô La đứng bên cạnh Tô Văn một cái, như có như không nâng khóe môi, lập tức chậm rãi nói: “Năng lực học tập của lệnh đệ rất tốt, nghĩ chắc lệnh đệ ở trong nhà cũng không ngừng vất vả học hành.”
Tô La cười mà không nói, hai tròng mắt có ánh sáng lung linh như ẩn như hiện. Ban đêm ở cổ đại chỉ có thể dựa vào ngọn nến chiếu sáng cả gian phòng tối, nàng tất nhiên là biết có rất nhiều thư sinh đều trong ánh sáng yếu ớt đó thức đêm học hành, nhưng nàng lại chưa từng cho Tô Văn làm chuyện giống như thế.
Khi vừa mới mua sách vở cho Tô Văn, Tô Văn thử một lần đọc sách ban đêm, vừa vặn bị Tô La thấy sau đó giảng ít đạo lý. Ban ngày nhiều thời gian như vậy không trân quý, đến buổi tối ánh sáng yếu ớt mới đọc sách, không hiệu quả. Hơn nữa, ở ánh sáng như thế học bài, không tốt cho mắt, nàng không hi vọng Tô Văn vì học bài làm điều đó.
Tô Văn nghiêm túc nghe Tô La giáo huấn, vô cùng trân quý thời gian ban ngày, đến buổi tối ngoan ngoãn nằm đến trên giường nhắm mắt nhớ lại những gì ban ngày học. Nói cách khác, kết hợp học tập và nghỉ ngơi như vậy, kiến thức nhớ ở trong đầu cũng càng ngày càng vững chắc.
Kiếp trước việc học của Tô La khác rất nhiều với thời này, ở việc phương tiện giáo dục, nàng không hề muốn cùng người ngoài nhiều lời. Có mấy phương thức học tập cũng không phải là thích hợp với thời đại này, điều này nàng hiểu rõ vô cùng, cho nên không tiếp tục cùng Du Khiêm thảo luận vấn đề học bài.
“Bây giờ Du tiên sinh muốn đi ăn cơm trưa sao?” Tô La vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, hôm nay tuy là có nắng, nhưng bởi vì đã đến mùa thu, thời tiết không hề nóng bức.
“Đi trước mua mấy thứ rồi đi ăn cơm, Tô cô nương và lệnh đệ có việc trong người, Du mỗ cũng không tiện quấy rầy, lần sau có rảnh lại cùng Tô cô nương tâm sự.” Du Khiêm tuy là nói như thế, hai mắt vẫn chú ý biểu tình trên mặt Tô La.
Tô La vẫn chưa chú ý thần sắc giờ phút này của Du Khiêm, chỉ gật nhẹ đầu, chợt quay đầu ôn nhu nói với Tô Văn: “Chúng ta nhanh chóng mua bánh nóng rồi đi mua giấy bút, nếu trở về muộn, nói không chừng nương lại lo lắng .”
Khi hai bóng dáng một cao một thấp chậm rãi từ trong tầm mắt Du Khiêm biến mất, thần sắc trong mắt Du Khiêm hình như trở nên có chút tan rã, tuy nhiên cũng chỉ trong phút chốc, đôi mắt sâu không thấy đáy một lần nữa lại khôi phục thần sắc âm u như bình thường.
Tô La mua bánh nóng sau đó cùng Tô Văn đi tiệm sách mua giấy và bút mực cần dùng đến, thuận đường mua cho Tô Văn một vài quyển sách ngoại khoá. Đương nhiên, sách ngoại khóa ở cổ đại tất nhiên là không nhiều bằng hiện đại, chỉ là mua ít văn nhân mặc khách viết thi từ ca phú tập.
Đợi hai tỷ đệ trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy trong nhà có một bà mối vừa mới tới. Bà mối kia rất là xa lạ, còn chưa cùng Tô mẫu nói được nửa câu, giờ phút này tận mắt thấy Tô La vào trong nhà, lúc này liền dùng đôi mắt sáng long lanh bắt đầu đánh giá Tô La.
Hai mắt nhìn Tô La từ đầu cho đến chân, lại từ dưới chân cho đến đầu, không chút nào để ý trong mắt Tô La hiện vẻ không dễ chịu. Đợi bà ấy đánh giá xong, giống như là vừa lòng gật gật đầu, chợt cùng Tô mẫu nói về mục đích bà ấy tới.
Bà mối tới cửa có thể có cái chuyện gì, chính là làm mối cho nam nữ đến tuổi thành hôn. Tô La vốn là muốn để Tô mẫu trực tiếp đuổi bà mối đi, nhưng bà mối kia lại cực nhanh nói ra đối tượng muốn bà ấy giúp cầu hôn Tô La. Khi Tô La nghe được cái tên đó, phút chốc trở nên ngây ngốc, thần sắc trong mắt rất khó hiểu.
Tô mẫu thấy nữ nhi nhà mình nghe được tên nam tử kia, thế mà lại giống như biến thành đầu gỗ, nhớ lại lúc trước Tô La đã nói về nam tử đó, lúc này hiểu rõ nam tử Tô La thích là ai. Thế là cũng không gấp đuổi bà mối đi, trong mắt dường như có ý cười lúc ẩn lúc hiện.
Tô La cho tới nay đều muốn có một hôn nhân mỹ mãn, kiếp trước yêu đương cũng lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết. Nhưng mà, cuối cùng kết quả lại không phải hôn nhân như nàng mong đợi đã lâu, mà là một đoạn tình cảm khiến nàng cảm thấy nản chí ngã lòng.
Khi một đoạn tình cảm khác ở thế giới này bắt đầu, trong lòng nàng có lo lắng có sợ hãi, lại chưa từng trốn tránh. Bởi vì nam tử đó đã vì nàng mà yên lặng làm rất nhiều chuyện, bất tri bất giác đã khắc sâu vào trong lòng nàng.
Giữa bọn họ kết giao chẳng hề giống như kiếp trước nam nữ yêu nhau kết giao thời gian dài, nhưng chính là vì như thế mới tạo ra khoảng thời gian tình cảm khác biệt. Thời gian trôi đi, nhất cử nhất động của người ấy, mỗi tiếng nói mỗi cử động bắt đầu chậm rãi ảnh hưởng đến nàng.
Bỗng nhiên quay đầu, mỗi một phút một giây đã từng cùng nhau đi qua đều như là dấu vết thật sâu rơi vào góc khuất mềm mại nào đó trong đáy lòng. Vô tình nghĩ tới lúc đó, liền kìm lòng không đậu nâng khóe môi lên. Nước mắt muốn giấu đi làm sao cũng giấu không được, không khỏi chậm rãi chảy xuống hai má.
Vẻ mặt Tô La giờ phút này tất cả rơi vào trong mắt Tô mẫu và bà mối, bà mối kia không hiểu tại sao trên mặt Tô La vừa như là vui mừng vừa như là kinh ngạc, nhưng Tô mẫu lại hiểu rõ, đôi mắt phiếm hồng cũng nhịn không được cùng chảy nước mắt vui mừng ra.
“Tô phu nhân, bà thấy hôn sự này thế nào?” Bà mối không hổ là đã gặp qua nhiều cảnh đời, thấy tình hình này, đã biết Tô La cùng Thôi đại công tử hẳn là quen biết nhau, trách không được ngày đó Thôi đại công tử lại tự mình đến tìm bà tới Tô gia làm mối.
“Nha đầu, việc hôn sự này con hẳn là không có ý kiến, nương thay con đáp ứng nhé?” Tô mẫu đi đến bên cạnh Tô La nhỏ giọng nói, thấy Tô La gật đầu cực kỳ nhẹ, chợt bước nhanh rời khỏi nhà chính, Tô mẫu dĩ nhiên hiểu rõ, thế là cho bà mối câu trả lời.
Bà mối nghe được Tô mẫu đồng ý hôn sự, cười đến hai mắt cong cong. Tuy nói lần này làm mối vốn đã là tình chàng ý thiếp, nhưng tới cùng là bà tới cửa làm mối cho Thôi đại công tử, hôn sự thành bà mối tất nhiên cao hứng.
Bà mối vẻ mặt vui sướng rời khỏi Tô gia, vô tình ở trên đường gặp phải người Tô gia thôn thôn, mấy người trong thôn thấy vẻ mặt bà mối vui mừng, nhịn không được hỏi một hai câu, bà mối trong lòng cao hứng cũng không giấu diếm, đem hôn sự vừa mới làm mối xong nói cho những người hỏi.
Thế là, sau khi bà mối và người trong thôn một hỏi một đáp, tuy là thời gian ngắn ngủn, nhưng người trong thôn đều biết Tô La Tô gia có hôn sự tốt. Về phần nhà trai là ai, bà mối lại không có kể với bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều đối với thông gia tương lai của Tô gia tò mò không thôi.