Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó.
“Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy.
Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình.
Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn.
Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa.
“Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
Mạc Vi Miên nâng mắt lên, hung tợn trừng mắt trước tên nam nhân xa lạ, nhã nhặn trắng nõn, trông thế nào cũng thấy giống bộ dáng của trẻ con, chính là, nếu không có chuyện gì sao hắn cứ nhìn cô mà cười chứ, bọn họ lại không quen biết.
Sắc lang?
Biến thái?
hu hu hu, ngày hôm nay của cô không đen đủi đến mức đó chứ?
“Mạc Vi Miên tiểu thư.” tên nam nhân nhã nhặn trắng nõn mỉm cười mở miệng nói.
“Anh là ai? tại sao biết tên của tôi?” Mạc Vi Miên bỗng nhiên vẻ mặt cảnh giác theo dõi hắn, theo bản năng lui về phía sau.
“Cô không cần sợ hãi, ta sẽ không làm hại cô.” Giống như nhìn ra sự khẩn trương của Mạc Vi Miên, nam nhân nhã nhặn trắng nõn vẻ mặt thân mật mỉm cười nói.
“hừm, vậy xin hỏi có chuyện gì?” Mạc Vi Miên thuận miệng ứng phó, nhắm cơ hội chuẩn bị chạy lấy người, trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, có phải mình đụng phải tên biến thái hay không.
“Mạc Vi Miên tiểu thư, xin hỏi cô có nghĩ muốn xuyên không không?” nam nhân nhã nhặn trắng nõn trên mặt vẫn là vẻ thân mật mỉm cười nhìn cô.
“Đồ thần kinh!” Mạc Vi Miên sợ run một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, sau khi bật ra một câu chửi thề cô lập tức đi lách qua người hắn.