Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Dương trở lại Duyệt Tân lâu liền đánh thức ba người Sở Chỉ Nghiên.
"Tam ca, trễ vậy rồi có chuyện gì không?"
Sở Chỉ Nghiên thần sắc hơi có vẻ ngưng trọng.
Lưu Hãn Nhi và Trương Dương cũng nhìn sang Sở Dương.
"Các ngươi hiện tại hãy rời khỏi nơi này!"
Sở Dương ngưng trọng nói.
"Vì sao?"
Đây là câu hỏi của Trương Dương.
"Nếu như không đi thì sẽ không thể rời khỏi nơi này!"
Sở Dương nhìn chằm chằm tiểu muội, thần tình nghiêm túc nói: "Nghe ta nói, hiện tại lập tức rời đi, đi ra ngoài thành đi!"
"Tam ca, rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Sở Chỉ Nghiên gắt.
"Hẳn là nguy hiểm đến?"
Lưu Hãn Nhi ánh mắt lấp lóe.
"Ngay lúc nãy, hơn mười vị Đại tông sư của Kim Quang tự và Thiên Ma tông đại chiến sống mái ngoài thành, tiếp đó sẽ có thêm nhiều cường giả đến, gần thì Bách Hoa cốc và Vô Sinh kiếm tông, xa thì Bá Thể tông, Tuyệt Đao cốc, Trấn Thiên tông sẽ chạy đến. Đến lúc đó khó tránh khỏi một trận huyết chiến, nếu ngươi không rời đi thì đến lúc đó chỉ sợ cũng phải chôn xương nơi đây."
Sở Chỉ Nghiên khẽ run rẩy, sắc mặt liền trợn lên: "Vậy chúng ta cùng đi đi, tam ca."
Nàng đã nghe Sở Dương nói qua nên biết đại khái sự tình.
"Ta tự có biện pháp riêng, cứ yên tâm đi, điều ta lo lắng duy nhất chính là ngươi, chỉ cần ngươi có thể an toàn thì ta liền có thể yên tâm đấu với bọn hắn!"
Sở Dương nói, lấy một cái bình sứ từ trong ngực ra đưa cho Sở Chỉ Nghiên, tiếp theo là một tờ kim phiếu rồi nói: "An tâm ở tại hoàng thành chờ ta đến!"
"Nhưng..."
Sở Chỉ Nghiên lo lắng vạn phần.
"Hay là rời đi đi!" Cửa phòng cách đó không xa mở ra, Thủy Thanh Linh đi ra nói: "Ta rời đi cùng các ngươi!"
"Ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Sở Dương cau mày hỏi.
"Tùy ngươi nghĩ!"
Thủy Thanh Linh đạm mạc nói.
"Sở Dương, Thủy sư tỷ là bạn tốt của chúng ta nên sẽ không hại chúng ta, ngươi cứ yên tâm."
Lưu Hãn Nhi vội vàng nói.
Sở Chỉ Nghiên cũng gật đầu: "Lúc ở học viện, Thủy sư tỷ rất quan tâm ta!"
"Vậy thì tốt, các ngươi mau rời đi đi!"
Sở Dương rốt cục bàn giao.
Sau cùng, bọn họ lặng yên không tiếng động rời khỏi Duyệt Tân lâu, nhìn qua thân ảnh dần dần đi xa, bên tai hắn vang lên thanh âm của Thủy Thanh Linh: "Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nợ ân tình."
Sở Dương hiểu ý, khẽ gật đầu.
Khô Mộc Tâm Kinh quan hệ trọng đại, tất nhiên có rất nhiều cường giả mưu đoạt, cứ việc để Sở Chỉ Nghiên lặng yên rời đi cũng có khả năng bị chặn lại, nhưng có Thủy Thanh Linh thì không cần lo lắng quá.
"Tối nay, huyết hoa sẽ nợ rộ."
BẠCH!
Sở Dương thoát biết, tựa như một làm gió mát hòa trong bóng tối, sau khi đám người Sở Chỉ Nghiên rời đi thì hắn liền diệt sát những nhân vật khả nghi ven đường.
Vì bảo vệ bí mật, hắn triệt để đại khai sát giới.
Trên tường thành, dưới tâm linh đảo ảnh đã không có bóng dáng bọn họ nữa, Sở Dương quay người lại, một lần nữa dung nhập trong bóng tối.
Trụ sở Bách Hoa cốc, nơi kiếm khởi, sát khí che cả bầu trời, Sở Dương huyết chiến hai Đại tông sư, dùng lực lượng của Ma Kha Vô Lượng thôi động Tu La kiếm pháp biến một tòa trang viên thành địa ngục sâm la.
Sau cùng tàn sát gần như sạch sẽ.
Vô Sinh kiếm tông, Lục Đạo Luân Hồi quyền phách tuyệt vô song, tàn nhẫn vô tận, san bằng vài tòa lầu các.
Những cường giả ở gần đấy như Thiên Kiếm tông, Bảo Thể tông, Tuyệt Đao cốc, Trấn Thiên tông đều bị tàn sát sạch, kể cả những đám cường đạo, cường giả tán tu thế gia, tất cả đều ngã xuống trong bóng đêm.
Một đêm này, toàn bộ Thiên Hỏa quận thành thình lình bộc phát khí tức kinh khủng, một số thế lực bản địa bị hù nơm nớp lo sợ, đều co đầu rút cổ.Lúc tờ mờ sáng, Sở Dương quay trở lại Duyệt Tân lâu.
"Ngươi đúng là điên!"
Cao Thắng Hàn ôm trường kiếm đứng trên nóc phòng Duyệt Tân lâu nhìn thấy cả người Sở Dương toàn máu, chí ít hơn mười vết thương thì khóe miệng khẽ giật một cái.
"Không điên không sống được!"
Sở Dương cười nhạt nói: "Ngươi nếu đến bảo vệ ta thì hiện tại có thể yên tâm đi!"
"Ngươi mạnh hơn ta!"
Cao Thắng Hàn nhếch miệng: "Trước đó ít ngày ngươi nhận được cơ duyên gì à?"
Sở Dương khẽ gật đầu.
Cao Thắng Hàn trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Ngươi làm như vậy là tự dồn mình vào chỗ chết."
"Làm hay không thì kết quả sẽ khác sao?"
Sở Dương thoải mái cười một tiếng.
Cao Thắng Hàn trầm mặc, thở dài một tiếng: "Nếu như ngươi chết thì ta nhặt xác cho ngươi!"
Dứt lời, Cao Thắng Hàn nhảy xuống dưới, đi vào gian phòng của mình.
Sở Dương quay người đi tới phía công đức đại sảnh, đặt mông ngồi đối diện Vương lão. Máu tươi trên người hắn chảy xuống "tí tách", qua một lát thì dưới chân hắn xuất hiện một vũng máu tươi, đại bộ phận đều là máu của hắn.
Hắn mặt không đổi sắc lấy từng cỗ thi thể từ trong Nạp Hư giới ra, ném tới trong bảo bồn của Vương lão.
"Tiểu Cao nói rất đúng, ngươi đây là đang muốn chết."
Vương lão nhìn chằm chằm Sở Dương, lúc này mới nói.
"Vẫn là câu nói kia, không điên không sống, sống mà uất ức thì không bằng tà dương nở rộ xán lạn, phải khiến cho những tên gia hỏa có ý đồ kia đau đớn một phen!"
Sở Dương cúi đầu nhìn vết thương sâu nhất chỗ ngực, đấy là bị một vị Đại tông sư của Vô Sinh kiếm tông chém phải, thiếu chút đã phân thây hắn, xương ngực cứng cáp cũng nứt ra, nếu không nhờ nhục thân đủ mạnh thì tối nay hắn đã không về được. Lúc này Sở Dương cười khổ, nói: "Vương lão, ta đã thế này rồi mà không chiếm được sự đồng tình của ngươi ư?"
"Ha ha, tiểu tử ngươi, hóa ra là đánh chủ ý lên ta à?"
Vương lão tức giận nói: "Xem ở phân lượng ngươi cho Tỳ Hưu thức ăn, lần này ta sẽ trị liệu miễn phí cho ngươi, lần sau thì không có đãi ngộ này đâu!"
Nói xong, lão vung tay lên, một đạo quang mang phủ xuống cơ thể Sở Dương, vết thương vỡ ra, xâm nhập cơ thể khiến các loại chân khí dị chủng nhao nhao tan rã, phi tốc khôi phục.
Trong nháy mắt, Sở Dương đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
"Lần tiếp theo ta sẽ mang nhiều đồ ăn hơn!"
Sở Dương mặt dù cười hì hì nhưng vẫn hành đại lễ với Vương lão.
"Tiểu tử, ta không thể không nhắc nhở ngươi, tranh phong từ Đại tông sư trở xuống ta sẽ không xuất thủ."
Vương lão nghiêm túc nói: "Tối nay ngươi đại khai sát giới để hấp dẫn sự chú ý cho muội muội mình rời đi, nhưng động tĩnh lần này quá lớn, những tông môn kia tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, những người tiếp theo sẽ đến chỉ sợ ngươi không thể ứng phó được!"
Sở Dương trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Chiến lực Đại tông sư rốt cục phân chia như thế nào?"
"Ý ngươi là Pháp Ngu?"
Vương lão cười thần bí.
Sở Dương gật đầu, hắn đã sớm ngờ tới, chuyện xảy ra trong khắp nội thành khó thoát khỏi con mắt của lão gia hỏa này.
"Nói chung, lúc ở Tông sư tích lũy càng sâu thì khi đột phá đến Đại tông sư chiến lực sẽ càng mạnh, đây là sự thật, nhưng mọi chuyện không phải tuyệt đối!"
Vương lão chỉ điểm, nói: "Đại tông sư coi như là một cảnh giới hoàn toàn mới, liên quan đến lĩnh vực tinh thần và đạo của bản thân. Ngộ đạo càng sâu thì thực lực càng mạnh, như Pháp Ngu tuy chỉ mở mười hai khiếu huyệt miễn cương đạt đến cảnh giới Đại tông sư nhưng ngộ tính của hắn phi phàm, lĩnh ngộ phật lý cực kỳ sâu sắc, lại tìm hiểu thêm mấy loại công phạt chi thuật phi phàm của Kim Quang tự nên chiến lực mới đáng sợ như thế. Lúc sau cùng, hắn tự bảo xá lợi giả, suýt chút nữa đã thoát khỏi tay ngươi."
"Xá lợi giả?"
Sở Dương chú ý lắng nghe, coi như hiểu.
Cảnh giới Tông sư xem như cô đọng.
Đến Đại tông sư là lĩnh ngộ đạo của bản thân, chân chính bước lên con đường của "đạo", đi vào ảnh cửa" tu".
"Những con lừa trọc Kim Quang tự ở cảnh giới Đại tông sư nếu ngộ tính phi phàm, lĩnh ngộ phật lý sâu sắc thì có thể ngưng tụ xá lợi giả. Một khi thành tựu xá lợi giả thì tương lai có thể đột phá cảnh giới Đại tông sư, đánh vỡ giam cầm phàm tục."
Vương lão nói.
"Tuệ Nhân thì sao? Hắn chỉ là Tông sư mà sao lại khiến ta cảm giác không thể địch lại?"
Sở Dương hỏi lại.
Vương lão cảm thán nói: "Tuệ Nhân xếp hạng thứ ba mươi hai trên Tiềm Long bản là thiên tài chân chính, thiên chi kiêu tử! Hắn là đệ tử đích truyền của Kim Quang tự, tu luyện Phổ Độ Tâm Kinh, hiện tại đã mở được hai trăm khiếu huyệt. Lại thêm nắm giữ các loại thần thông hàng ma như Đại Nhật Như Lai chưởng, Lục Tự Chân Ngôn thì trong Tông sư đương thời, mấy ai dám nói chắc chắn bắt được hắn?"
Khóe miệng Sở Dương co giật.