Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trang: Sẵn nói luôn tất cả phần ngoại truyện mình đều sẽ dùng ngôi thứ nhất cho nhân vật. Vì ngoại truyện của nhân vật đều là do chính họ kể ~
Hôm nay cũng vậy, trông em thật kinh tởm.
Từ lần đầu cứu em khỏi bọn quái vật kia tôi đã biết em là người quan trọng mà tôi phải bảo vệ suốt đời nhưng mỗi lần nhìn em tôi lại cảm thấy kinh tởm.
Dĩ nhiên tôi có thể cảm nhận được tình yêu của em dành cho tôi.
Một con quái vật mà lại có cảm xúc? Mà cảm xúc đó lại là tình yêu và nó lại giành cho chính anh trai mình.
Ah...
Cảm xúc của em dành cho tôi, nó thật khiến tôi cảm thấy kinh tởm.
Kinh tởm cảm xúc của em kinh tởm các thứ của em nhưng tôi vẫn yêu em.
Khuôn mặt của em, vóc dáng của em, cơ thể của em tôi đều yêu nó.
Anh trai yêu em gái cũng không phải chuyện lạ gì nhưng cái "yêu" này lại khác với những con người ở trái đất.
Đối với bọn quái vật như tôi và em, cảm xúc là một thứ không cần thiết.
Cảm xúc chỉ là một thứ rác rưởi khiến bản thân yếu hơn mà thôi.
Càng yêu em thì tôi lại càng kinh tởm em, nó cứ như một lời nguyền vậy.
Tôi luôn dùng khuôn mặt dịu dàng để đối mặt với em nhưng khi nghe em ngọt ngào gọi hai từ "anh trai" khiến cho sự dịu dàng trên mặt tôi tan biến, chẳng mấy chốc tôi lộ ra sự chán ghét kinh tởm dành cho em, em cũng nhận thấy vậy nhưng vẫn chẳng nói gì mà lại cười thật tươi rồi ngồi kể tôi nghe hôm nay em làm gì.
Em vẫn yêu tôi dù tôi thể hiện sự chán ghét dành cho em.
Thật ngu ngốc...
Em gái tôi thật ngu ngốc.
Ở bên em càng lâu tôi lại càng muốn giết em.
Có vẻ đây là giới hạn của tôi rồi.
Lời nguyền này thật độc ác, nếu đây thật sự là lời nguyền tôi nhất định sẽ tìm cách để hóa giải nó nhưng thời gian của tôi lại không đủ.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi và em ở bên nhau.
Lãnh đạo đã ra lệnh cho tôi phải phá hủy thứ mà tôi và em đã cùng bảo vệ suốt nhiều năm qua.
Khi nghe tin đó tôi thật sự rất tuyệt vọng, đứng trước nhà lãnh đạo tôi không thể nào làm sai lệnh của anh ta được.
"Đây là cấp trên của cậu, dẫn cậu ta theo để hoàn thành việc thu nhập."
Tôi nhìn anh chàng đó, cấp trên của tôi.
Hắn ta không phải là một con quái vật, tôi có thể nhận ra điều đó khi nhìn thấy hắn ta.
Tại sao một người như hắn ta lại là cấp trên của tôi?
Tôi chỉ biết duy nhất cái tên của hắn là Viros.
Tôi cùng hắn ta đi đến trước mặt em tôi.
Em ấy rất vui vẻ khi nhìn thấy tôi đã về nhưng khi nhìn thấy người kế bên tôi thì hơi khựng lại rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng.
Quả nhiên em ấy cũng nhận ra được sự nguy hiểm trên người Viros.
Tôi không nói với em một câu nào rồi cùng Viros thu nhập "cái thứ" mà chúng tôi đã bảo vệ.Em rất giận dữ dò hỏi tại sao tôi lại làm như thế này. Tôi vẫn không trả lời em rồi nhanh chóng thu nhập tất cả rồi đưa cho Viros.
Tiếng la hét của em vang lên đau khổ.
"Anh trai!!! Dừng lại ngay!! Đó là thứ chúng ta đã bảo vệ suốt mấy năm nhưng anh chỉ vì hắn ta mà phản bội lại em ư??"
Phản bội? Tại sao em lại sử dụng từ này?
Tôi vẫn không nói gì nhưng Viros lại mất kiên nhẫn rút kiếm ra chém vào em, tôi nhanh chóng dùng tay ngăn kiếm của hắn lại.
Em đứng bất động nhìn tôi và Viros.
Biểu cảm trên mặt của em lúc đó tôi thật không muốn nhớ lại.
Tôi nói với Viros đem thứ này đi rồi phá hủy nó.
Hắn ta nhìn tôi rồi chuyển hướng nhìn sang em, Viros hắn ta thế nhưng lại cười khinh bỉ nhìn em.
Chuyện tiếp theo xảy ra là tôi chết dưới tay em chỉ để bảo vệ Viros.
Thật đau đớn nhưng cũng thật ghê tởm vì em chính là người đã kết thúc sự sống của tôi.
Đương nhiên là tôi có thể dừng em lại bằng một cách khác nhưng tôi cũng đã sống đủ rồi.
Nếu cứ tiếp tục sống như thế này thì tôi sẽ mất kiểm soát và giết em mất.
Em sẽ không ngăn tôi lại vì em không muốn làm hại người mình yêu.
Tại sao em lại ngốc như thế?
Nếu như tôi chết đi rồi thì em sẽ không cần chịu đựng sự chán ghét của tôi.
Ít ra em sẽ quên đi người em từng yêu...
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cô đơn thế này?
Em gái...
Mở mắt ra tôi phát hiện mình chưa chết nhưng những ký ức về em đang dần dần mất đi.
Không được!! Những ký ức quan trọng về em tôi không muốn phải mất nó.
Dù tôi cố gắng đến thế nào thì vẫn không ngăn lại được, ngay cả cuốn sách đó cũng không giúp được gì.
Cứ như thế tôi quên đi mất em là ai? Khuôn mặt của em như thế nào? Lần đầu chúng ta gặp nhau...
Những gì tôi còn nhớ đó chính là tên tôi và tôi là một con quái vật ích kỷ.
Ngồi ôm đầu, tôi ngẩn ngơ nhìn người áo đen trước mặt.
Hắn nói tên hắn là Viros và là một người bạn thân của tôi.
"Anh có biết người tên Theresa không?"
"Không."
Khi trả lời xong thì tôi thấy Viros cười nhếch mép một cái và lẩm bẩm "thành công" gì đó.
Theresa?
Tôi không hề quen biết người có tên là Theresa.