Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương di nương bị mấy ma ma thô sử đè quỳ gối ở trong sân, trên mặt truyền đến từng trận từng trận một đau đớn, ánh mắt cũng hung ác nhìn ma ma dẫn đầu đứng ở phía trước, nàng ta(Vương di nương) muốn cố gắng nhớ kỹ gương mặt này, tương lai khi nàng ta trở lại ngày xưa thì nhất định sẽ hoàn trả gấp bội. Thế nhưng sắc mặt ma ma trước mặt vẫn trấn định nhìn Vương di nương, cũng không vì ánh mắt của nàng ta mà cảm thấy sợ, mà khóe miệng lại xẹt qua trào phúng "Di nương hà tất phải làm vậy? Nô tỳ chỉ là một nô tài hạ đẳng, không đáng di nương dùng ánh mắt như vậy đối đãi."
Sauk hi đánh xong ba mươi bạt tai thì khuôn mặt Vương di nương sớm đã sưng như đầu heo, đâu còn phong thái của ngày xưa? Mà nàng ta vẫn như trước cố gượng mà nhìn chằm chằm ma ma đứng đầu nói : "Ngươi tốt nhất cầu ta không có ngày quật khởi, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết." Vương di nương vừa nói vừa sờ sờ bụng của mình, đây là con cờ chưa lật của nàng, cũng là lá cờ duy nhất của nàng, chỉ cần sanh ra được nhi tử, khi đó lão thái bà kia cũng sẽ phải xem sắc mặt của nàng ta mà sống.
"Nô tỳ ở trước mặt di nương cầu khẩn Vương di nương không thể đắc ý được, di nương hay là người trước đi cầu khẩn Nhị tiểu thư bình an đi! Bằng không nô tỳ sợ ngay cơ hội cả cầu khẩn di nương cũng không có." Nói xong ma ma dấn đầu liền dẫn mấy người ma ma thô sử lắc mông đi, bà ta sợ cái gì? Bà ta là người bên cạnh lão phu nhân, đừng nói di nương sinh ra một nhi tử, dù là sinh hạ mười cái nhi tử nàng ta vẫn phải nhìn sắc mặt của Lão phu nhân mà sống, chủ tử vĩnh viễn là chủ tử, nô tài vĩnh viễn là nô tài, đừng vọng tưởng dựa vào khối thịt trong bụng kia mà bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Vương di nương cắn răng cố sức đứng lên, chờ nàng trở lại ngày xưa cũng là ngày đám này cẩu nô tài này chết không chỗ chôn thây.
"Tình nhi. . ." Vương di nương như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì điên cuồng chạy ra bên ngoài, khi nàng ta(Vương di nương) chạy đến phật đường thì Tiếu Tình ngay cả đầu cũng không ngóc lên nổi quỳ rạp trên mặt đất, cái mông bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, đau đến khí lực để nàng ta (Tiếu Tình) kêu to cũng không có, sau khi nhìn thấy Vương di nương hướng mình chạy tới Tiếu Tình oa một tiếng khóc lớn "Nương a! Tại sao có thể như vậy, con trước đây cũng từng giáo huấn con tiện nhân Tiếu Tĩnh kia a! Như thế nào lần này lại biến thành như vậy." Tiếu Tình không đề cập tới việc này cũng tốt, vừa nhắc tới việc này Vương di nương liền tức đến hộc máu, tức giận nhưng vì nhớ trong người Tiếu Tình có thương tích dùng sức vỗ Tiếu Tình một cái " Con nói như vậy thật không biết xấu hổ? Có thể thông minh một chút hay không, bị tiểu tiện nhân Tiếu Tĩnh kia hãm hại con còn không biết, con rõ ràng đã bị nàng ta thiết kế, đã như vậy còn liên lụy đến nương mất đi việc chưởng quản trong phủ, sau này hai mẹ con chúng ta yếu thế làm thế nào sống sót trong Trấn quốc công phủ chứ?" Nói Vương di nương có cảm giác mình không may như thế nào sinh một nữ nhi đần như vậy.
"Nương, con đều trở thành như vậy người còn oán giận con, còn đánh con. . ." Nước mắt Tiếu Tình như mưa chảy xuống.
Nhìn dáng vẻ Tiếu Tình Vương di nương không khỏi đau lòng, ôm đầu của nàng ta vỗ nhẹ lưng của nàng ta "Không có chuyện gì, chờ sinh ra tiểu đệ đệ thì tốt thôi." Tuy nói như vậy thế nhưng nếu sinh ra là một nữ thì làm sao bây giờ? Vương di nương lần thứ hai cầu khẩn đứa bé trong bụng mình là nhi tử.
"Nương, con đau quá." Tiếng khóc của Tiếu Tình dần dần ngừng hút hút mũi kêu lên.
"Hảo hảo hảo, chúng ta lập tức trở về thoa thuốc, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để thoa, nếu không để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"
"Ân ân ân ừ. . ." Tiếu Tình mang gật liên tục gật đầu, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, nếu không lưu lại sẹo các công tử thế môn làm sao sẽ thích chính? Sợ là gả ra ngoài cho dù còn trong sạch cũng sẽ thất sủng. Mà khi Vương di nương cẩn thận đỡ nàng ta đi tới cửa phật đường thì hai ma ma thô sử mang theo mấy người thị vệ canh giữ ở cửa "Vương di nương, lão phu nhân phân phó, nhị tiểu thư nhất định phải ở phật đường hối lỗi cho đến khi Đại tiểu thư tỉnh lại mới được ra khỏi đây, xin Nhị tiểu thư và Vương di nương không nên làm khó nô tỳ." Ma ma kia như đinh đóng cột nói xong, không hề có ý định thả Tiếu Tình ra ngoài, Tiếu Tình nghe xong tức giận muốn nhảy dựng lên đánh chết ma ma kia nhưng lại động đến vết thương đau đến làm nàng ta không ngừng nhe răng nhếch miệng, bộ dáng cực kỳ khó coi.
Trong lòng Vương di nương lần thứ hai dâng lên một trận tức giận, đều do cái tiểu tiện nhân Tiếu Tĩnh kia, nếu không phải do cô ta thì Tình nhi đã từng hô phong hoán vũ nay sao uất ức như thế ngay cả mấy ma ma thô sử đều dám khi dễ Tình nhi, sớm biết nhu vậy thì đã tống nàng theo con tiện nhân Thượng Quan Vu Ngọc kia cùng lên Tây Thiên luôn thì tốt rồi.
Vương di nương khẽ cắn môi" Tình nhi, con trước hết tạm thời ở phật đường đợi mấy ngày, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, mấy ngày nữa nương nhất định sẽ đến đón con về."Nói xong liền bỏ lại Tiếu Tình một mình rời đi, Tiếu Tình hai mắt đẫm lệ nói : " Nương, con không thương Tình nhi sao? Người sao có thể bỏ lại con a? Thế nhưng con là nữ nhi thân sinh của người đó! Người không thể bỏ con lại, cái phật đường lạnh như vậy con sợ lắm nương!"Cũng mặc kệ nàng ta la to Vương di nương cũng không dừng lại, cũng chẳng quay đầu lại đi ra phía ngoài nhưng tâm lại đang rỉ máu: Tình nhi, con ở đây chờ nương vài ngày, mấy ngày là tốt rồi.
Ghé vào cánh cửa Tiếu Tình hai mắt đờ đẫn bị các ma ma thô sử kéo vào nội đường của phật đường, người thất vọng rồi, trước đây mặc kệ nàng ta làm chuyện sai lầm gì nương cũng đều tha thứ cho nàng ta, cho dù là muốn sao trên trời nương cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống đưa đến trước mặt nàng ta, còn nhớ năm bảy tuổi người coi trọng con diều của nhi tử quản gia liền bảo hắn đưa cho nàng, nhưng hắn chết sống cũng không cho, nàng ta liền nhặt lên cục đá trên đất hướng trên đầu hắn ném tới, hắn bể đầu chảy máu nằm tạ chỗ máu nhiễm đỏ con diều ở bên cạnh hắn, nàng ta lền nhặt lên, con diều rốt cục thuộc về nàng ta, mà hắn đã chết, quản gia khóc lóc muốn đi thỉnh phụ thân cho hắn một công đạo, thế nhưng nương lại cho hắn hơn mười lượng bạc để cho họ ngậm miệng, bằng không liền giết toàn gia bọn họ, cho nên bọn họ thương tâm rời đi, chính nương nói mọi chuyện đều không phải lỗi của nàng ta, nương lại nói không phải nàng ta làm, mà nếu có trách thì trách bọn họ không thức thời. Nương của nàng ta đã từng cưng chìu yêu thương nàng ta như vậy vì sao ngày hôm nay lại bỏ lại nàn ở đây? Có phải hay không người không thương nàn ta nữa? Tiếu Tình lệ rơi đầy mặt.
Mạn Đà viên
Tiếu Tĩnh từ từ mở mắt, lúc này đã là nửa đêm, Lão phu nhân và Lý di nương đã sớm tự trở về viện của mình, bên giường chỉ có Vương ma ma và Bội Nhi ở một bên cẩn thận hầu hạ, thấy Tiếu Tĩnh sau khi tỉnh lại Vương ma ma cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm "Tiểu thư cuối cùng người cũng tỉnh, thực sự là hù chết nô tỳ rồi."
Tiếu Tĩnh mỉm cười "Lo lắng cái gì?" nàng đã sớm nói với bọn họ chính mình sẽ hôn mê vài canh giờ, biết Tiếu Tình thích dùng roi đánh người nên đã sớm chuẩn bị thuốc, sau khi uống vào đối với vết thương do roi tạo thành thương tổn giảm xuống thấp nhất, mà nhìn vết thương lại nghiêm trọng rất nhiều, sở dĩ Lão phu nhân cảm thấy Tiếu Tình tâm địa rắn rết muốn đưa Tiếu Tĩnh vào chỗ chết, cũng chỉ có như vậy Lão phu nhân mới có thể phạt các nàng thật nặng.
" Tuy rằng đã biết trước, cũng là làm theo kế hoạch, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tiểu thư lúc đó thật đúng là hù chết nô tỳ."
" Vú không cần lo lắng. Đây không phải là rất tốt sao?"Tuy rằng lần này ta bị thương ,nhưng đã hung hăng đả kích Vương di nương cũng thành công thu hồi đồ cưới của mẫu thân, Tiếu Tĩnh lần này bị thương coi như là khổ nạn, Lý di nương và Tiếu Vũ đều thu hoạch ngoài ý muốn, các nàng cũng không biết đay là kế hoạch của Tiếu Tĩnh, Tiếu Vũ lúc đó lại thật sự dùng thân thể che chở Tiếu Tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạn Đà viên đầy ấp người, lão phu nhân ân cần nhìn thái y bắt mạch cho Tiếu Tĩnh, Trấn quốc công cũng ngồi xuống bên cạnh, Lý di nương thì đã tới từ sớm, tự mình mang theo một chén cháo nhỏ, Tiếu Vũ cũng nằm ở trên giường như vậy nàng ta (lý di nương)phải nhanh trở về chiếu cố nàng ấy, Tiếu Vũ dù sao cũng là vì mình mới bị thương, Lý di nương không có trách mình còn tốt với nàng hơn nữ nhi của nàng làm Tiếu Tĩnh có chút cảm động.
" Tiểu thư vô sự, chỉ là bị thương ngoài da thôi, chỉ cần dùng thuốc uống một thời gian thì tốt rồi, đây là cao dưỡng nhan thái hậu ban cho, có thể xóa đi vết sẹo trên người tiểu thư." Tiếp theo thái y nói một ít việc cần chú ý sau đó liền rời đi, Lão phu nhân vội vàng tiến cung tạ ơn thái hậu cũng không ở lâu, Trấn quốc công cũng có chính vụ bận rộn dặn dò Tiếu Tĩnh nghỉ ngơi thật nhiều sau đó liền cũng rời đi, nguyên bản một phòng đầy người phút chốc lại chỉ còn lại Tiếu Tĩnh và mấy người nha hoàn ma ma.
Buổi chiều Thượng Quan Lam Tuyết tự mình đến thăm Tiếu Tĩnh, thấy nàng nằm ở trên giường động đều không động được thì yêu thương vạn phần" Muội ở đây Trấn quốc công phủ rốt cuộc chỉ có mấy ngày, thế nào ngay cả một thứ nữ đều có thể khi dễ muội như vậy, không được, ta muốn quay về Trung Dũng Hầu phủ nói cho tổ mẫu và mẫu thân biết." Nói xong Thượng Quan Lam Tuyết thực sự đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiếu Tĩnh vội vàng nắm được tay nàng(TQLT)" Muội không sao, tỷ bây giờ mà trở lại nói cho ngoại tổ mẫu và mợ thì có ích lợi gì? Muội biết ngoại tổ mẫu và mợ yêu thương muội nếu muội tiếp nhận thì người khác sẽ coi thường muội như thế nào?"
Thượng Quan Lam Tuyết ngẫm lại cũng hiểu được, nếu để cho người khác biết đường đường là tiểu thư Trấn quốc công phủ có nhà không trở về lại chạy đến nhà ngoại tổ mẫu ở thì người đời sẽ nghĩ như thế nào? Như vậy có thể còn bị Ngự Sử vạch tội Trấn quốc công phủ, sẽ làm ảnh hưởng tiền đồ của hắn(Trấn quốc công), những ngày sau này của Tiếu Tĩnh sẽ trôi qua như thế nào?
" Vậy muội muốn như thế nào? Cũng không thể để cho các nàng vẫn khi dễ muội như vậy đi!" Thượng Quan Lam Tuyết lo lắng hỏi.
" Đương nhiên, tỷ yên tâm đi!" Tiếu Tĩnh vỗ vỗ tay của Thượng Quan Lam Tuyết ánh mắt kiên định trả lời.
Sau khi Thượng Quan Lam Tuyết rời đi Tiếu Tĩnh liền nhắm mắt lại đi vào mộng đẹp, đó là một giấc mơ kỳ quái, một nữ nhân cao quý đoan trang đang cười khanh khách xách theo một thùng gỗ nhỏ hướng bờ sông đi đến, sau cơn mưa đường trơn trợt, nữ nhân kia đi thật cẩn thận, sau khi đi tới con suối gần nhất nàng liền ngồi chồm hổm xuống thả con cá trong thùng gỗ lao tới trong nước bơi đi, mỉm cười khuynh quốc khuynh thành "Cá con, sau này trời mưa thì nghìn vạn lần đừng đến thượng nguồn, bị người bắt được thì có thể mất mạng." Vừa nói xong một lão ma ma liền rón rén đi tới phía sau đẩy nàng, nữ nhân xinh đẹp liền trực tiếp ngã vào giữa sông, nàng không biết bơi, hai tay trên mặt sông quơ loạn, càng ngày càng chìm xuống. . .
Tiểu cô nương ở phía sau tảng đá chuẩn bị mở miệng gọi mẫu thân lại bị ma ma sau lưng che miệng lại, lôi kéo nàng, không cho nàng chạy loạn ra ngoài, nàng cứ như vậy nhìn nữ nhân xinh đẹp chậm rãi chìm xuống thẳng đến khi biến mất, tiểu nữ hài hôn mê bất tỉnh, Tiếu Tĩnh vạn phần khiếp sợ, bởi vì cô gái kia lớn lên cùng mình khi còn bé giống nhau như đúc, nhất định là “Tiếu Tĩnh”, “Tiếu Tĩnh” kia. . .
Tiếu Tĩnh bị dọa tỉnh lại, khóe mắt còn vương nước mắt, lẽ nào là “Tiếu Tĩnh” đang ám chỉ chính cái gì? Lẽ nào là cái chết của Thượng Quan Vu Ngọc có ẩn tình khác? Còn “Tiếu Tĩnh” là muốn chính mình thay nàng tìm hung thủ năm đó là ai?