Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng mà dáng vẻ của Vô Ưu rất là tự nhiên, nàng đối xử rất tốt với người bệnh, ở kiếp trước nàng cũng chịu không ít những chèn ép của những người bệnh tự cho là cao quý, nhưng mà nàng luôn lấy an nguy của người bệnh làm trọng, cho nên cúi đầu nói: "Trưởng công chúa, nếu muốn trừng phạt dân nữ thì rất đơn giản, nhưng mà đợi sau khi trưởng công chúa thuận lợi sinh con xong, bây giờ cần thiết nhất là thai nhi trong bụng của trưởng công chúa, nếu người không gắng sức sinh con, đứa bé có thể không thở được mà chết!"
Vừa nghe đứa bé trong bụng có thể chết non, sự tức giận của trưởng công chúa Bích Hồ lập tức tan thành mây khói, cúi đầu vuốt cái bụng nhô lên cao của mình, sợ hãi nói: "Vậy phải làm thế nào? Mau giúp ta đỡ đẻ! Bà đỡ, các ngươi ở đây làm cái gì?"
Trưởng công chúa nói khiến hai bà đỡ vội vàng vọt tới, giúp trưởng công chúa sinh con, hơn nữa không ngừng bảo phải dùng sức, nhưng sau khi trưởng công chúa Bích Hồ dùng chút sức lực còn lại thì cũng không gắng gượng được nữa rồi, hai bà đỡ nhanh chóng vây quanh, ngay cả mấy người Hồng Loan cũng lo lắng nước mắt không ngừng chảy xuống. Ở một bên cầu khẩn: "Trưởng công chúa, người ráng dùng sức được không? Nếu không. . . . . ."
Thấy hơi thở trưởng công chúa Bích Hồ mong manh, giống như đã không có bất kỳ niềm tin và sức lực, Vô Ưu biết đối với một người bệnh nếu như không có niềm tin như vậy, thầy thuốc có giỏi như thế nào đi nữa cũng phí công mà thôi, nàng nhíu mày trong lòng đang tính toán phải làm gì? Đột nhiên trong đầu nhớ lại lời của tỷ tỷ: Trưởng công chúa Bích Hồ và phò mã Thôi Huân sau khi cưới rất ân ái, phu thê hòa hợp, nhưng sau tân hôn không bao lâu phò mã lại chết trận sa trường. . . . . .
Sau đó, nàng không chút do dự đi lên phía trước, ngồi ở bên giường, ôm trưởng công chúa Bích Hồ đã kiệt sức vào trong ngực, mồ hôi ở trên trán nhỏ giọt, đôi mắt nhìn chăm chằm sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của trưởng công chúa Bích Hồ, lớn tiếng nói: "Trưởng công chúa, đứa bé này là cốt nhục của người và phò mã, là kết tinh tình yêu của hai người, người nhất định phải thay phò mã sinh hạ đứa bé này, người nhất định không được buông tay! Người biết không?"
Nghe được hai chữ phò mã, quả nhiên, đôi mắt trưởng công chúa Bích Hồ mở thật to, vẻ mặt ngẩn ra, sau đó liền đấu tranh."Phò mã? Phò mã ở nơi nào? Phò mã ở nơi nào?"
"Trưởng công chúa! Tiết cô nương, ngươi ngàn vạn lần không nên kích thích trưởng công chúa như vậy! Ở trước mặt trưởng công chúa không thể nhắc tới hai chữ phò mã!" Hồng Loan và mấy cung nữ khác muốn ngăn Vô Ưu lại, nhưng mà giờ phút này Vô Ưu chỉ muốn cho trưởng công chúa thuận lợi sinh đứa bé ra, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng bây giờ đành phải làm như vậy, nói với Hồng Loan ở bên cạnh: "Nếu Trưởng công chúa cứ tiếp tục như vậy nữa thì nhất định sẽ một xác hai mạng, còn không bằng tạm thời thử một lần đi!"
Hồng Loan nghe nói như thế, sửng sốt một chút, có lẽ cũng đang suy nghĩ? Dù sao nàng cũng là người đắc lực nhất bên cạnh trưởng công chúa, nhiều năm chủ tớ tình cảm tự nhiên không tầm thường, biết Vô Ưu nói rất có lý, cho nên liền gật đầu. Nhưng sắc mặt lại vô cùng nặng nề."Tiết cô nương, tất cả đều dựa vào ngươi! Giờ phút này, nàng cũng không có biện pháp khác, chỉ biết là đứa bé này đúng là đối với trưởng công chúa rất quan trọng, nếu như không có đứa bé, sợ rằng chủ tử nàng đã sớm không sống nổi nữa!"
"Bây giờ phò mã đang ở trên trời nhìn công chúa, công chúa nhất định phải dùng sức sinh đứa bé ra, người nhất định sẽ sinh một đứa bé rất giống phò mã!" Vô Ưu nói với trưởng công chúa Bích Hồ.
"Có thật không? Đứa bé của ta sẽ giống như phò mã?" Mắt trưởng công chúa Bích Hồ nhìn Vô Ưu, thật ra thì, cái ý nghĩ này lúc nàng biết mình mang thai ngày đầu tiên nàng đã hi vọng như vậy rồi.
"Vâng." Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó vội vàng nói với trưởng công chúa: "Trưởng công chúa, bắt đầu từ bây giờ tất cả mọi chuyện người phải nghe ta, ta giúp người sinh bảo bảo ra có được hay không?"
"Ừ." Trưởng công chúa Bích Hồ rất kiên định gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu liền nhìn về hướng hai bà đỡ, hai bà đỡ này vội vàng tới đỡ đẻ, còn Vô Ưu thì chỉ huy tất cả mọi việc, hơn nữa còn khích lệ trưởng công chúa."Dùng sức! Dùng sức thêm chút nữa! Đúng , đúng, chính là như vậy. . . . . . Ngừng lại, hít sâu, tiếp tục dùng sức! Dùng sức. . . . . ."
Lần này, trưởng công chúa Bích Hồ vô cùng phối hợp, mà không lâu sau trong phòng liền truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang dội!
"Sinh rồi! Sinh rồi!" Hai bà đỡ thấy trẻ con mới sinh đều vô cùng vui vẻ. Trong lúc nhất thời, người trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt của mỗi người cũng đã hiện lên nụ cười sung sướng.
"Sinh rồi! Sinh rồi!" Ở bên ngoài màn vải, mấy người thái y và thái giám đứng chờ cũng đều kích động không ngừng, mọi người cuối cùng cũng yên tâm.
"Là trai hay gái?" Trưởng công chúa Bích Hồ yếu đuối tựa vào gối mềm, tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại rướn người nhìn bà đỡ đang lau rửa cho đứa bé mới sinh.
"Hồi bẩm trưởng công chúa điện hạ, là một vị tiểu công tử!" Một bà đỡ vội vàng đáp.
"Mau ôm tới. . . . . . để cho Bổn cung. . . . . . nhìn một chút!" Trưởng công chúa Bích Hồ nói.
Sau đó, một bà đỡ liền ôm đứa bé đã được bọc lại cẩn thận đi tới, khom lưng cho nằm ở trên giường để trưởng công chúa Bích Hồ nhìn. Chỉ thấy tóc đứa bé này rất đen, sắc mặt bởi vì mới vừa được sinh ra nên rất là hồng, đôi mắt thật to, mặc dù vừa sinh ra, nhưng có thể nhìn ra được là một tiểu nam oa rất đẹp! Vô Ưu thấy tiểu oa nhi đáng yêu như vậy, không khỏi mỉm cười.
Lúc này, Hồng Loan cười nói: "Trưởng công chúa, người xem tiểu công tử rất đáng yêu nha!"
"Đúng vậy, Đúng vậy, vừa nhìn là biết rất có phúc nha!" Bà đỡ ôm đứa bé cười nịnh nọt nói.
"Điều đó còn cần phải nói sao? Được làm nhi tử của Trưởng công chúa phải có biết bao nhiêu phúc phận a, phải nói là tiểu công tử đầu thai tới đây, sinh ra chính là mệnh phú quý nha!" Một bà đỡ khác phụ họa nói.
Nghe mấy lời nịnh nọt này, nụ cười ban đầu trên mặt trưởng công chúa Bích Hồ dần dần tản đi, mặt mày nàng tái nhợt càng thêm khó coi, trầm tĩnh nói: "Cái gì đầu thai? Nếu đầu thai tới đây tốt cũng sẽ không. . . . . . vừa sinh ra đời đã không có cha!" Sau khi nói xong, không khỏi chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: "Ôm đi đi!"
"Vâng" Hai bà đỡ thấy tình hình không được tốt lắm, vội vàng ôm đứa bé đi, giao cho nhũ mẫu đã sớm chờ ở bên cạnh.
Thấy trưởng công chúa như thế, không một ai dám thở mạnh, bà đỡ và cung nữ nhanh chóng dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng. Thật ra trong lòng Vô Ưu cũng không dễ chịu hơn là bao, mặc dù sau này đứa bé này sẽ phú quý vô cùng, nhưng mà cuối cùng vẫn có một gia đình không trọn vẹn, cả đời cũng sẽ không hưởng thụ được tình thương của người cha, có lẽ cũng coi như là tiếc nuối lớn nhất rồi?
Lúc này, trưởng công chúa Bích Hồ nhắm mắt lại hỏi: "Hồng Loan, đã phái người đi bẩm báo hoàng thượng chưa?"
"Hồi bẩm trưởng công chúa, đã phái người đi. Nhưng hôm nay là ngày đầu năm, buổi trưa hoàng thượng muốn thiết yến khoản đãi các đại thần và hoàng thân quốc thích hôm nay vào cung chúc tết, Hoàng thái hậu muốn tổ chức tiệc mời nữ quyến và các mệnh phụ phu nhân, cho nên hoàng thượng nói sẽ tới thăm trưởng công chúa trễ một chút!"
"Ừ." Nghe nói như thế, trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu, liền nhắm mắt, không nói gì nữa.
Hai bà đỡ đã xử lý xong cuống rốn, cực khổ lâu như vậy, tất cả mọi người nghỉ là đã có thể thở một cái, không nghĩ tới, một bà đỡ nhìn thấy dưới nệm giường của trưởng công chúa, không khỏi hoảng sợ, hô: "Tại sao trưởng công chúa chảy nhiều máu như vậy?"
Nghe nói như thế, mọi người đều là kinh hãi! Vô Ưu chạy mau đến cuối giường, nhìn kĩ lại, quả nhiên, bên trên nệm giường là vết máu đỏ tươi, hơn nữa còn có cục máu đông, nàng liền vội vàng quay đầu nói: "Nhanh bưng chén thuốc cầm máu vào đây!"
Hồng Loan ở bên cạnh cũng nhìn thấy máu trên giường, đã sớm sợ đến mặt mày xanh lét, lập tức hướng bên ngoài hô: "Nhanh bưng chén thuốc cầm máu vào!"
Sau đó, Vô Ưu liền đi tới trước mặt trưởng công chúa Bích Hồ, đẩy đẩy cánh tay nói: "Trưởng công chúa? Trưởng công chúa?"
"Hử?" Trưởng công chúa Bích Hồ chỉ khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cũng chưa có phản ứng khác.
Thấy nàng còn có phản ứng, trong bụng Vô Ưu nói: cũng may, còn chưa có mất đi ý thức, lại nhìn lượng máu ra, nàng vội vàng lấy ra ngân châm, hướng trên hai huyệt vị ghim mấy cái, không tự chủ được sau lưng cũng toát mồ hôi!
Hồng Loan ở bên cạnh thấy thế, mau đuổi theo Vô Ưu hỏi: "Tiết cô nương, trưởng công chúa là bị xuất huyết?"
"Có dấu hiệu như vậy!" Vô Ưu gật đầu một cái.
"Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ?" Hồng Loan hốt hoảng kêu lên.
Hai bà đỡ đứng kế bên cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là không ngừng đổi lại nệm giường, từng cái một mang theo máu của Trưởng công chúa Bích Hồ bị kéo ra, lại đem từng cái nệm giường mới tinh nhét vào phía dưới người trưởng công chúa, mặc dù hai bà đỡ không có nói gì, nhưng mà từ trong ánh mắt của các bà có thể nhìn ra được, bọn họ vô cùng lo lắng, hơn nữa trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi! Chuyện này cũng khó trách, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại rất lạc hậu, xuất huyết nghiêm trọng như thế nhưng một khi đã xảy ra là không thể cứu vãn, dù sao lúc này cũng không thể truyền máu, hoàn toàn dựa vào sự may mắn của sản phụ và tay nghề của đại phu mà thôi! Ở cổ đại, không biết có bao nhiêu nữ nhân đã chết vì khó sinh và hậu sản, hơn nữa tỷ lệ hài nhi chết non cũng cao vô cùng.
Vô Ưu chần chờ một chút, sau đó nói: "Nhanh cho người đi chọn mười cung nữ thân thể cường tráng không có bất kỳ bệnh chứng chuẩn bị sẵn sàng! Không được, phải hai mươi người, nhớ nhất định là không thể có bất kỳ bệnh chứng nào."
Mặc dù không có hiểu rõ Vô Ưu là có ý gì, nhưng mà Hồng Loan vẫn lựa chọn là tin tưởng nàng, vội vàng sai sử một cung nữ đắc lực bên người đi làm rồi! Dĩ nhiên, mặc dù Hồng Loan đối với Tiết Vô Ưu có mấy phần tin tưởng, nhưng mà vẫn không thể đem tất cả hi vọng đặt hết ở trên người của nàng (Vô Ưu), nàng còn căn dặn người ở ngoài màn cửa, gọi hai thái y giỏi nhất mau tới bắt mạch cho trưởng công chúa, hơn nữa phái người đi bẩm báo với Hoàng thượng tình trạng của trưởng công chúa!
Sau đó, liền có hai người mặc quan phục màu đỏ của thái y đi vào, một người trong đó đi tới trước giường, ngồi ở trên một tấm đệm, Hồng Loan kéo màn che trưởng công chúa ra, vị thái y đó liền bắt đầu chẩn mạch. Vị thái y này đương nhiên Vô Ưu biết, ông ta chính là thái y kiệt xuất của Thái Y Viện Hồ thái y, chẳng qua là khi gặp nàng thì nàng là nữ giả nam trang, ông ấy không có nhận ra nàng mà thôi!
Hồ thái y bắt mạch cho trưởng công chúa Bích Hồ, sắc mặt của ông lập tức nặng nề, lại thấy bà đỡ mới vừa dọn dẹp đệm giường tràn ngập màu đỏ tươi của máu, trong ánh mắt của ông ấy càng thêm kinh hoảng, sau đó vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hồng Loan nhỏ giọng nói: "Trưởng công chúa có dấu hiệu băng huyết, mới vừa rồi bưng chén thuốc vào trưởng công chúa đã uống chưa?"
Hồ thái y làm thái y trong cung cũng đã mấy chục năm, các vị chủ tử đều rất tin tưởng y thuật của ông ấy, cho nên Hồ thái y vừa nói như thế, dĩ nhiên Hồng Loan là vô cùng sốt ruột, vội vàng gật đầu nói: "Uống rồi! Hồ thái y, vậy phải làm thế nào bây giờ?"
"Hiện tại chỉ có thể làm hết khả năng, theo ý trời, để ta châm cứu thử cho trưởng công chúa một chút xem có hiệu quả hay không!" Hồ thái y cúi đầu suy nghĩ một chút vội vàng nói.
"Châm cứu? Mới vừa rồi đã châm cứu rồi!" Hồng Loan lo lắng nói.
"Đã châm cứu rồi? Người nào đã châm cứu cho trưởng công chúa?" Hồ thái y nghi ngờ hỏi, mới vừa rồi cũng không có bất kỳ thái y nào tiến vào tẩm cung của trưởng công chúa?
"Là Tiết cô nương! Năm trước Hoàng thượng cho mời vào cung làm nữ y chăm sóc sinh đẻ cho trưởng công chúa." Hồng Loan vội vàng giới thiệu Vô Ưu đang đứng ở trước cửa sổ. Sau đó, Hồng Loan kêu một cung nữ lại, sai nàng ta nhanh đi bẩm báo cho Hoàng thượng tình trạng mới nhất của trưởng công chúa.
Hồ thái y quay đầu nhìn, chỉ thấy đó là một vị cô nương tuổi còn quá trẻ, y phục thanh nhã mộc mạc, mặt mày thanh tú, chỉ là nhìn có chút quen mắt, không biết đã gặp qua ở nơi nào? Nhưng mà ông không vội hỏi tới chuyện này, nói: "Tiết cô nương, là ngươi châm cứu cho trưởng công chúa?"
"Phải, ta tạm thời ngăn lại hai huyệt vị của trưởng công chúa, hy vọng có thể tạm thời ngăn lại lượng máu lớn chảy ra bên ngoài cơ thể. Nhưng mà loại phương pháp này chỉ có thể duy trì trong chốc lát, qua thời gian quá lâu căn bản cũng không có tác dụng, cho nên chúng ta còn phải cùng nhau nghiên cứu biện pháp cứu trị cho trưởng công chúa mới phải!" Vô Ưu nói tóm tắt đơn giản rõ ràng.
"Chén thuốc cầm máu cũng đã uống, huyệt vị cũng đã châm cứu, biện pháp tốt nhất cũng chỉ có những thứ này, có phải cô nương có phương pháp gì tốt hơn chăng?" Hồ thái y nhíu chặt chân mày hỏi. Mặc dù ông cũng là thái y đức cao vọng trọng của Thái Y Viện, nhưng mà ở thời đại này dù sao điều kiện chữa bệnh lạc hậu, đối với việc bị xuất huyết sau sinh thật sự không có biện pháp nào tốt để chữa trị!
"Truyền máu!" Vô Ưu nói hai chữ.
"Truyền máu?" Hiển nhiên Hồ thái y cũng thật là tò mò.
"Chính là đưa máu của người khỏe mạnh vào mạch máu của trưởng công chúa, để bổ sung lượng máu không đủ vào bên trong thân thể của trưởng công chúa!" Vô Ưu dùng lời đơn giản nhất để nói rõ với Hồ thái y.
Nghe nói như thế, Hồ thái y vuốt vuốt râu, sau đó nói: "Loại phương pháp truyền máu này lão phu đã thấy qua ở trong một quyển sách cổ, nhưng mà loại phương pháp truyền máu này đã sớm thất truyền, chẳng lẽ cô nương nắm giữ tuyệt kỷ này?"
Thấy Hồ thái y dùng một đôi mắt lóe ra ý tò mò nhìn mình cằm chằm, Vô Ưu cười nhạt, nói: "Tiểu nữ bất tài, vừa vặn biết một ít phương pháp này, tiểu nữ đã để Hồng Loan cô nương phái người đi tìm hai mươi cung nữ khỏe mạnh, có lẽ sẽ tìm được, tình hình trưởng công chúa nguy cấp, không thể chần chờ được nữa, không biết ý của Hồ thái y như thế nào?"
Hồ thái y suy tư một chút, hỏi: "Không biết Tiết cô nương có bao nhiêu phần trăm chắc chắn? Còn những cung nữ kia có thể vì vậy mà bị thương tổn hay không?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười một tiếng, Hồ thái y cũng thật coi như là làm thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, còn nhớ đến sự an nguy của những cung nữ này, cho nên trả lời: "Ta có sáu mươi phần trăm chắc chắn. Ta và ông đều là người hành y, nên hiểu rằng không có một người thầy thuốc nào có thể chắc chắn một trăm phần trăm đối với người bệnh được! Hơn nữa những cung nữ kia cũng sẽ không có chuyện gì, xin Hồ thái y yên tâm. Đối với một thầy thuốc mà nói, sinh mạng đều là bình đẳng, chẳng phân biệt được giá cả thế nào, cho nên sẽ không bởi vì cứu tính mạng của một người có thân phận cao quý mà hy sinh những tính mạng có thân phận thấp hơn được, những người đó đều là tính mạng con người cả đấy!"
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!" Hồ thái y dù sao cũng đã hết cách, cho nên gật đầu liên tục. Chỉ là sau đó lại nói: "Chỉ là sự tình liên quan trọng đại, chỉ sợ một mình ta không thể quyết định, chuyện này. . . . . ." Nhưng sau đó vừa nghĩ, lại có chút không ổn, dù sao trước mắt cũng chỉ là một cô nương tuổi còn quá trẻ, lai lịch của nàng mình lại biết, lại nói chính là ông cũng không làm được việc lớn như vậy!
Thấy Hồ thái y do dự, Vô Ưu biết rõ đối phương không tin tưởng bản thân, cho nên liền cười nói: "Hồ thái y, người thật không biết ta?"
Nghe nói như thế, Hồ thái y sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận suy nghĩ tướng mạo người trước mắt, đúng là nhìn rất quen, nhưng vẫn không nghĩ ra là đã gặp qua ở nơi nào rồi!
Sau đó, Vô Ưu liền đè ép giọng nói nói một câu."Hồ thái y, người thật không nhận ra ta? Ta là Tiểu Vương đây!"
Nghe nói như thế, cả buổi Hồ thái y mới phản ứng kịp, chỉ vào Vô Ưu bừng tỉnh hiểu ra mà nói: "Tiểu hay ương? Tiểu hay ương tiên sinh? Thì ra là. . . . . . Thì ra ngươi là. . . . . . Ngươi là một vị cô nương?" Hồ thái y nhìn từ trên xuống dưới toàn thân Vô Ưu mặc một cái váy bông đỏ, quả thực là không thể tin!
Thấy Hồ thái y nhìn mình, Vô Ưu vội vàng khẽ nhún người chào: "Tiểu nữ là Tiết Vô Ưu bái kiến Hồ thái y, lúc ấy tiểu nữ vì hành y dễ dàng cho nên mới nữ giả nam trang, kính xin Hồ thái y tha lỗi!"
"Không sao cả! Không sao cả!" Hồ thái y vốn là hết sức tán thưởng Tiểu Vương tiên sinh ngày đó, bây giờ phát hiện Tiểu Vương tiên sinh lại là một cô gái trẻ tuổi, càng thêm ngạc nhiên trong lòng mang theo khâm phục, cho nên trong bụng liền tin tưởng Vô Ưu , dù sao y thuật của nàng ông đã từng thấy qua. Giờ phút này cũng không phải lúc để nói chuyện với nhau, sắc mặt Hồ thái y càng thêm nặng nề, nói: "Loại biện pháp chữa trị này rất đặc biệt, ngộ nhỡ có cái gì đó sơ suất. . . . . . Dù sao trưởng công chúa Bích Hồ cũng là cành vàng lá ngọc, ta và ngươi cũng không thể gánh được trách nhiệm, lão phu nghĩ hay là xin phép qua Hoàng thượng trước mới có thể làm!"
Nghe được còn phải xin phép Hoàng thượng mới có thể tiến hành chữa trị, Vô Ưu không khỏi nhíu mày nói: "Nhưng bệnh tình của trưởng công chúa Bích Hồ không thể chờ đợi được nữa!"
"Chuyện này. . . . . ." Hồ thái y vừa muốn nói gì, không ngờ bên ngoài lại truyền đến một giọng nói bén nhọn của thái giám.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Nghe nói như thế, mặt của Vô Ưu và Hồ thái y không khỏi lộ ra vẻ vui mừng."Hoàng thượng tới!"
Ngay sau đó, liền có một tiểu cung nữ đi vào bẩm báo: "Bẩm báo Hồng Loan tỷ tỷ, Hoàng thượng đã chờ ở bên ngoài, xin Hồ thái y và Tiết cô nương đi ra ngoài diện thánh!"
Nghe nói như thế, Hồng Loan vội vàng nói: "Xin mời hai vị! Mới vừa rồi ta đã phái người bẩm báo tình hình của trưởng công chúa cho Hoàng thượng, kính xin hai vị nhanh lên trình báo với Hoàng thượng, bệnh tình của trưởng công chúa không thể chậm trễ!"
"Yên tâm!" Hồ thái y nói một câu, liền dẫn đầu đi ra khỏi màn vải, còn Vô Ưu đi theo ở sau lưng Hồ thái y.
Đi ra màn vải, quả nhiên, nơi vắng vẻ lúc trước không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một cái ghế điêu khắc hoa văn rồng bay màu vàng rực, mà ngồi trên ghế là một vị mặc y phục màu vàng sáng, đầu đội Kim Long. Phía sau hắn còn đứng mấy vị thái giám và cung nữ, mà mới mấy thái y vừa rồi cũng cúi đầu đứng hầu ở một bên, tất cả mọi người đều không nói một lời, giống như không khí cũng bị đông lại! Dĩ nhiên Vô Ưu cũng rất muốn nhìn một chút đương kim Thiên Tử có bộ dáng như thế nào, nhưng mà Hồ thái y thấy Hoàng thượng trước mặt liền trực tiếp quỳ xuống đất, hô: "Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Vô Ưu thấy thế cũng đành phải vội vàng quỳ xuống, đầu rũ xuống trên đất, cũng không thấy được Hoàng thượng có bộ dáng như thế nào rồi!
Ngay sau đó, lập tức có một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến."Miễn lễ, mau nói cho trẫm tình trạng của trưởng công chúa như thế nào?" Có thể nghe ra được giọng nói này mặc dù lộ ra uy nghiêm nhưng mà lúc này giọng nói có chút nóng nảy, cũng đúng, bên trong nhưng lại là muội muội ruột của hắn!
Hồ thái y vội vàng nói: "Bẩm Hoàng thượng, tình hình trưởng công chúa bây giờ hết sức nguy cấp, đã bị xuất huyết, vị này là Tiết cô nương đã cho trưởng công chúa uống thuốc cầm máu, cũng đã sử dụng ngân châm ngăn lại huyệt vị có thể tạm thời ngăn máu chảy, nhưng mà cũng chỉ có thể nhất thời, cho nên trưởng công chúa bất cứ lúc nào đều có thể bị băng huyết nguy hiểm đến tính mạng!"
Nghe nói như thế, Khang đế lập tức đứng lên từ trên long ỷ, đi tới trước mặt Hồ thái y, cúi đầu nói: "Vậy các ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi!"
"Hoàng thượng, cựu thần đã hết cách!" Hồ thái y nằm ở dưới chân của Khang đế nói.
Nghe nói như thế, Khang đế gấp đến độ đi tới lui, chỉ vào Hồ thái y quỳ dưới đất nói: "Ngươi là thái y đúng không? Thế nhưng lại nói với trẫm những lời như vậy? Hôm nay nếu như trưởng công chúa có bất kỳ sơ suất nào, tất cả các ngươi đều phải rơi đầu!" Khang đế phất tay áo, trong con ngươi đều là tức giận.
Chỉ là, ngược lại Hồ thái y cũng không có kinh hoảng, mà dập đầu nói: "Coi như Hoàng thượng giết cựu thần, bây giờ cựu thần cũng không có biện pháp, nhưng mà vị Tiết cô nương này có một biện pháp có thể thử một lần, kính xin Hoàng thượng định đoạt!"
Nghe nói như thế, ánh mắt Khang đế đảo qua về phía Vô Ưu đang quỳ gối sau lưng Hồ thái y, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại, hỏi: "Có biện pháp vì sao không thử?"
"Bẩm Hoàng thượng, biện pháp này là dùng máu của những cung nữ khỏe mạnh đưa vào bên trong cơ thể của trưởng công chúa để bổ sung lượng máu đã chảy mất, chỉ là bất kỳ phương pháp chữa trị nào cũng đều có nguy hiểm, chính là sợ. . . . . ." Hồ thái y không có nói tiếp, bởi vì ý tứ của ông cũng đã biểu đạt rất rõ ràng, rốt cuộc có cần dùng phương pháp này để cứu người hay không là chờ hoàng thượng quyết định.
Nghe nói như thế, đôi mắt Khang đế đảo qua người Vô Ưu đang quỳ ở dưới đất với Hồ thái y, tay nắm chặt ở sau lưng, sau đó liền trầm mặc một khắc, dù sao chuyện này liên quan tới sự sống còn muội muội ruột của hắn, mặc dù hắn cũng không phải là một người không quyết đoán, trong triều đình có bao nhiêu chuyện lớn hắn đều sẽ không nhíu mày một cái lsẽ hạ quyết định, nhưng hắn cũng là người, mặc dù địa vị cửu ngũ chí tôn, cũng không thể trốn thoát khỏi hai chữ tình thân!
Một hồi lâu cũng không có nghe Hoàng thượng hạ quyết định, Vô Ưu không khỏi có chút gấp gáp, dù sao thời gian cũng không đợi người, nàng nhíu mày, trong bụng mặc dù biết tỷ tỷ và Tần Hiển cũng đặc biệt dặn dò qua nàng: Không cần nhiều chuyện nhúng tay vào, không cần ra mặt, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại! Nhưng mà, nàng dù sao cũng là một thầy thuốc, tại sao nàng có thể thấy chết mà không cứu chứ, nàng càng không thể trơ mắt thấy một đứa trẻ vừa sinh ra đời không lâu liền không có mẫu thân! Cho nên, nàng dập đầu nói: "Hoàng thượng, loại bệnh tình xuất huyết này thật ra thì chính là cùng thời gian tranh giành sinh mạng, chỉ cần có thể kịp thời bổ sung đầy đủ máu cho trưởng công chúa, như vậy mạng của công chúa liền giữ lại được, xin hoàng thượng sớm hạ quyết định!"
"Hoàng thượng, thời gian không chờ ai cả!" Hồ thái y cũng vội vàng dập đầu nói.