Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thịnh Phương Hoa vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Thịnh đại nương.
Không ngờ nương của nàng lại tự suy nghĩ lan man như vậy, nàng chỉ muốn trói người cho chắc mà thôi, sao lại nghĩ nàng muốn thiến nam nhân này rồi đưa vào cung làm thái gián chứ.
"Nương, người đừng suy nghĩ nhiều, con chỉ chữa thương cho hắn thôi." Thịnh Phương Hoa giúp Thịnh đại nương đi vào trong nhà: "Hắn bị thương rất nặng, con muốn lấy dao lóc lớp thịt đã bị thối trên người hắn ra, sợ hắn giãy giụa nên mới muốn dùng một sơi dây thừng thật chắc để trói hắn lại."
Mặc dù đã biết mình sẽ không trở thành thái giám, nhưng Chử Chiêu Việt vẫn cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng cả lên, cô nương này đang chuẩn bị lấy đao mà lóc thịt trên người hắn đấy! Cảm giác đó... Từ nhỏ đến lớn Chử Chiêu Việt hắn luôn sống trong sung sướng an nhàn gấm hoa rực rỡ, cho dù có thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi việc này sẽ đau đến mức nào.
Nhưng, chuyện tới bây giờ, cũng không phải hắn cứ suy nghĩ lung tung là sẽ được giải quyết, trong lúc Chử Chiêu Việt còn đang cân nhắc không biết liệu mình có nên mở to mắt để năn nỉ vị đại thẩm này mở lòng đại từ đại bi mà đưa hắn vào y quán trong thành không, bất chợt hắn lại nghe thấy mấy tiếng bước chân vội vàng, còn có một giọng nói ồm ồm: "Thịnh cô nương, hôm nay muốn thiến heo sao?"
"Không thiến, không thiến!" Thịnh đại nương hốt hoảng nghênh đón, chỉ vào Chử Chiêu Việt đang nằm trên tấm ván: "Phương Hoa nhà ta chỉ muốn chữa bệnh cho hắn mà thôi."
Trương đồ tể đưa mắt nhìn Chử Chiêu Việt, gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Thịnh cô nương, cô yên tâm, ta sẽ trói hắn cho chặt."
Còn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra, Chử Chiêu Việt đã cảm thấy bản thân bị người nhấc lên, sau đó được đặt lên hai băng ghế dài, một bàn tay rắn chắc có lực bắt lấy cổ chân của hắn, một sợi dây thừng thô vòng quanh cổ chân hắn vài vòng, trói chặt vào trên băng ghế.
"Trương đại thúc làm gọn gàng thật." Thịnh Phương Hoa thấy Chử Chiêu Việt bị trói chặt trong giây lát, rất vừa lòng, còn vươn tay vỗ mặt Chử Chiêu Việt: "Không trói chặt ngươi thì thật sự ta cũng không dám xuống dao. Hồ Tử, ngươi tới hỗ trợ đi, đổ nước rượu trắng trộn với thuốc bột này vào miệng hắn."
Chử Chiêu Việt đang cân nhắc xem có nên mở mắt để chứng tỏ mình không hề ngất đi hay không, bỗng nhiên có người bóp mũi hắn, có người đỡ cằm hắn, miệng hắn không thể tự chủ mà mở ra, một dòng chất lỏng trượt xuống theo cổ họng hắn, một mùi vị cay nồng khiến hắn ho khan ra tiếng: "Khụ khụ khụ..."
Bên cạnh băng ghế dài là một cái bàn vuông nhỏ, phía trên có một cốc đèn nho nhỏ, Thịnh Phương Hoa cầm một con dao nhỏ hơ trên lửa, bình tĩnh nhìn Chử Chiêu Việt ho đến mức đỏ bừng mặt. Thịnh đại nương lo lắng nhìn nàng: "Phương Hoa, có phải ta cho hắn uống hơi vội không, hình như hậu bối này bị sặc rồi."
"Nương, người cứ nhìn dáng vẻ này của hắn xem, chắc chắn là chưa nếm mùi khổ cực bao giờ, không cho hắn nếm một chút, đến lúc hắn tỉnh lại, chắc chắn không thể thiếu việc nóc nhà chúng ta bị tiếng hét chói tai của hắn làm bay đi đâu." Thịnh Phương Hoa tiếp tục hơ dao, mặt này nóng lên thì lại chuyển sang mặt khác, chờ đến khi chuẩn bị tốt hết mấy thanh, lúc này mới chậm rãi đi tới, vươn tay lật mí mắt Chử Chiêu Việt lên: "Ồ, đã ngất, có thể ra tay rồi."
Hồ Tử vội vàng đảm đương nhiệm vụ trợ thủ, chạy đên cái bàn bên kia rồi chuyển dao cho Thịnh Phương Hoa: "Bắt đầu dùng thanh này phải không?"
Thịnh Phương Hoa buộc tà áo ngoài lên, gật đầu khen ngợi, nhận lấy cái dao kia, nàng nhẹ nhàng cắt xiêm y của Chử Chiêu Việt, để lộ ra một mảng da thịt như tuyết trắng.
"Chậc, chậc, chậc, nhìn da thịt người này, còn mềm mịn hơn cả nữ oa (bé gái) nữa." Trương đồ tể ở bên cạnh tấm tắc lên tiếng: "Trong thôn cũng không thể tìm được một nữ oa nào có da thịt tốt đến như vậy đâu."
"Thịnh cô nương còn trắng hơn người này." Vương Nhị Trụ có chút không vừa lòng, mắt Trương đồ tể mù sao? Rõ ràng có một người đang đứng trước mặt đấy, sao lại không thấy chứ.
Trương đồ tể cười ha ha, sờ đầu: "Thịnh cô nương không làm việc nông, tất nhiên da thịt cũng phải mềm mịn rồi."
Thịnh đại nương nghe khuê nữ nhà mình bị người khác lôi ra bàn tán, rất không hài lòng liếc mắt nhìn Vương Nhị Trụ và Trương đồ tể: "Đừng có lôi Phương Hoa nhà ta ra mà nói chuyện."
Vương Nhị Trụ thấy Thịnh đại nương tức giận thì có chút hoảng hốt, đây chính là nhạc mẫu tương lai của hắn, ngàn vạn lầm không thể đắc tội, vội vàng cười hùa theo: "Đại thẩm, người đừng nóng giận, chúng ta chỉ nói ngày thường Thịnh cô nương cũng rất tốt mà thôi."
"Ngày thường có ra sao thì cũng không có quan hệ gì với các người." Thịnh đại nương tức giận liếc nhìn hai người: "Cẩn thận miệng lưỡi mình đấy!"
Thịnh Phương Hoa hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với cuộc tranh cãi ầm ĩ ở phía sau, chỉ tập trung tinh thần cầm dao lóc thịt, Hồ Tử vừa nhìn nàng bằng ánh mắt kính nể, vừa nhanh tay lẹ mắt nâng khay sứ sang: "Thịnh cô nương, khay đây."
Một cục huyết nhục mơ hồ bị ném vào trong mâm, chỗ đỏ chỗ hồng, có chỗ còn có màu đen, Vương Nhị Trụ ở bên cạnh nhìn thấy cũng muốn nôn: "Thịnh cô nương, ta về trước, lát nữa sẽ trở lại."
Không có người trả lời hắn, lại là một miếng thịt thối bị ném vào trong khay.
Trương đồ tể nhịn không được mà ca ngợi: "Thịnh cô nương dùng thuốc gì vậy, người này không khác gì đã chết, cho dù cô có dùng dao thế nào cũng không tỉnh."
Thịnh cô nương không có thời gian để ý đến ông ta, chỉ vùi đầu tiếp tục xử lý miệng vết thương trên người Chử Chiêu Việt, Hồ Tử nâng khay đứng bên cạnh nàng, trả lời với dáng vẻ nghiêm nghị: "Đây chính là bí phương tổ truyền của nhà Thịnh cô nương, Trương đại thúc, người đừng hỏi nhiều, người ta còn phải dựa vào thứ này để kiếm cơm đấy."
"Nhìn ngươi hơi nhỏ, định lấy lòng Thịnh cô nương rồi xin nàng thu ngươi làm đồ đệ sao?" Trương đồ tể nhìn chằm chằm vào Hồ Tử: "Nếu ngươi lớn hơn hai tuổi, không bằng ở rể, chẳng phải ngươi cũng có thể học được bí phương tổ truyền này của Thịnh gia rồi à."
Mặt Hồ Tử đỏ lên trong nháy mắt, cúi đầu thật thấp không dám nhìn Thịnh Phương Hoa, tay nâng khay cũng có chút run rẩy.
Thịnh Phương Hoa xử lý vết thương cuối cùng xong, ném dao lên bàn, quay đầu nhìn thoáng qua Trương đồ tể: "Trương đại thúc, ta thấy người nên đổi nghề làm mai đi, chắc chắn việc làm ăn sẽ không tệ đâu."
Trương đồ tể sửng sốt, bên này Thịnh Phương Hoa đã bắt đầu tự mình bó thuốc bột cho Chử Chiêu Việt: "Hồ Tử, mang miếng vải sạch lại đây, ta phải băng bó cho hắn."
Lúc Chử Chiêu Việt tỉnh lại, trời đã tối.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, tản ra ánh sáng vàng ấm áp, một phụ nhân trung niên ngồi cạnh cái bàn, nhìn qua vô cùng hiền hậu dễ gần.
"A, Phương Hoa, Phương Hoa, hình như người đã tỉnh rồi!" Thịnh đại nương nghe thấy trên giường có động tĩnh, nhìn sang thử, thấy Chử Chiêu Việt đã mở mắt, không khỏi vui mừng lẫn lộn, đứng lên chạy ra ngoài: "Phương Hoa, Phương Hoa, con mau lại đây xem đi!"
Chử Chiêu Việt cố cử động, đưa tay mò mẫm ván giường, phía dưới được lót bằng một lớp cỏ mỏng manh, sờ thêm một chút, phía trên lớp cỏ là một lớp đệm bằng vải thô, sờ vào hơi xót. Lại nâng mắt nhìn bóng lưng đã biến mất kia, hắn cười khổ, bản thân mình rơi từ tổ vàng xuống tổ cỏ, chẳng qua đúng là may mắn, hắn vẫn còn có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ này.
Một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lại hiện lên trong đầu, thôn cô này có phần hơi kỳ lạ, mới cho hắn uống chút dược, hắn đã bất tỉnh nhân sự, đây là phối phương của độc môn nào vậy, sao lại rơi vào tay nàng rồi? Nếu nàng ta muốn giết hắn thì chẳng phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?
Loại mê dược này, chỉ sợ chưa chắc người trên giang hồ đã có được, Chử Chiêu Việt nâng tay lên, hắn có thể cử động được rồi, thoạt nhìn y thuật của thôn cô này rất cao. Có điều... Đưa tay đến bên hông, Chử Chiêu Việt sửng sốt, không thấy ngọc quyết nữa.
Ngọc quyết ấy chính là lễ vật mà mẫu thân đưa cho hắn khi hắn vừa tròn một tuổi, nhiều năm qua hắn vẫn luôn đeo bên người, chưa từng cách xa người, sao lại không thấy đâu rồi?
Chử Chiêu Việt nhíu mày suy nghĩ một chút, xác định khi hắn ngã ngựa thì ngọc quyết vẫn còn bên hông, phải biết tơ thừng mà hắn dùng để móc ngọc quyết cũng không phải là loại thường, trừ khi là có người tháo ngọc ở bên hông hắn xuống, nếu không cho dù có lôi có kéo đến đâu thì sợi tơ thừng này cũng không thể đứt được.
Nhất định là đã bị nàng ta lấy đi! Nàng ta lấy ngọc quyết của mình làm gì? Chẳng lẽ nàng chưa nói mà đã trộm rồi sao? Lửa giận trong lòng Chử Chiêu Việt dâng lên, chưa nói đến việc trộm hay không, nhưng ngọc quyết này lại vô cùng quan trọng với hắn, rơi vào trong tay người ngoài thì không biết sẽ bị mang đi để làm gì nữa.
Hắn phải đòi lại mới được, Chử Chiêu Việt trầm ngâm nhìn nữ tử đang khoan thai tiến vào kia, nhíu chặt mày, sao nàng ta vẫn có thể cười một cách vô tư như thế, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
"Ngươi tỉnh rồi à."
Giọng nói rất dễ nghe, giống như hoàng oanh trên trời, Chử Chiêu Việt có phần hận mình, sao khi nghe thấy giọng nói của nàng ta thì lại thấy thoải máu, đau đớn trên người lại giảm bớt không ít như vậy? Hắn tức giận mà véo cổ tay của mình, đây là làm sao vậy? Từ xưa đến nay hắn vẫn luôn thờ ơ với nữ tử, sao hôm nay lại cố tình có cảm giác với giọng nói của thôn cô này chứ? Phải biết rằng nàng đã lấy mất ngọc quyết của hắn đấy!
"Sao rồi? Sao ngươi lại dùng biểu cảm như mang khổ đại thâm cừu đó mà nhìn ta?" Thịnh Phương Hoa đặt chiếc khay trong tay xuống, đi đến bên giường, vươn tay sờ trán Chử Chiêu Việt, hắn quay đầu đi, tay nàng lại rơi vào khoảng không.
"Này, ngươi sao vậy?" Thịnh Phương Hoa sửng sốt, hiểu lầm hành động của Chử Chiêu Việt, nhớ tới câu nói nam nữ thụ thụ bất thân của hắn lúc ở giữa núi rừng kia, cười đến vô cùng khoan khoái: "Ai, không phải là ta muốn phi lễ với ngươi, ta chỉ muốn xem ngươi có bị sốt không thôi."
Nơi này không có điều kiện như phòng mổ, xử lý miệng vết thương cho hắn ngay giữa trời, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng hay viêm nhiễm gì thì cũng không phải là chuyện nhỏ, Thịnh Phương Hoa trách trời thương dân nhìn Chử Chiêu Việt, sao nam nhân này còn bảo thủ hơn cả nữ nhân vậy, nàng chỉ muốn sờ trán hắn thôi mà còn phải tránh đi.
Chử Chiêu Việt không lên tiếng, khuôn mặt vẫn giống một ngọn núi băng như trước.
Thịnh Phương Hoa thấy hắn không mở miệng, cũng không ép hắn, cũng bắt đầu làm chuyện mà mình nên làm. Nàng còn phải bắt đầu ghi chép mạch án (giống như bệnh án ở hiện đại vậy) của khối băng trước mặt này, đây là một công đoạn tất yếu của nghề y. Thịnh Phương Hoa ngồi xuống giường, Chử Chiêu Việt lại dịch vào trong, nhíu mày nhìn nàng, không biết nàng đang chuẩn bị làm gì, Thịnh Phương Hoa cười cười, cầm bút lông trong khay lên, mở quyển mạch án ra, bắt đầu viết.
"Ngươi tên là gì? Ở đâu?" Chấm chút mực nước, Thịnh Phương Hoa hỏi thăm tính danh và nơi ở theo thường lệ.
"Ta không nhớ rõ." Chử Chiêu Việt càng nghi ngờ, nữ nhân này hỏi tên hắn làm gì? Hắn lườm Thịnh Phương Hoa, cổ tay trắng noãn như tuyết, trên tay không có chút thô ráp, những cô nương ở nông gia đã phải làm việc nặng từ nhỏ, vết chai trên tay không ít, sao lại có da thịt nõn nà như vậy được?
Đây rõ ràng là có người định giăng bẫy!!