Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồ Tiểu Thiên phát hiện Thừa Ân Phủ có một nơi bất đồng với những nơi khác, viện tử tam tiến, từ ngoài vào nội viện tường lại càng ngày càng cao. Cho nên càng đi vào trong, kiến trúc sẽ tạo cho người cảm giác áp bách càng mạnh, tiểu thái giám thời điểm đang tiến vào cửa thứ ba liền dừng lại, đưa tay chỉ lầu các phía trước nói:
- Đang ở bên trong rồi, đại nhân tự vào đi ạ.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, ngẩng đầu nhìn tòa lầu các kia, tuy rằng chỉ có hai tầng, nhưng mỗi tầng đều rất cao, tương đương với độ cao ban công bốn tầng thông thường, cửa sổ rất nhỏ, cầu thang ở bên ngoài, ngay lối lên cầu thang có treo một chiếc đèn lồng theo gió lay động, ánh sáng màu quất tỏa ra, nhưng không làm cho cảnh đêm trong trẻo và lạnh lùng thêm ấm cúng, ngược lại làm cho xung quanh tăng thêm cảm giác kì lạ.
Trong gian phòng tầng một đều tối đen một mảnh, hẳn là không có ai, Hồ Tiểu Thiên đi đến trước cầu thang, nghe được phía trên một thanh âm lanh lảnh thanh âm nói:
- Nhìn lên trên!
Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bóng người, nhưng thanh âm kia rõ ràng đến từ chính lão thái giám An Đức Toàn, vì thế dọc theo thang lầu đi tới, cầu thang vừa nhỏ vừa dốc, Hồ Tiểu Thiên không thích cách bài trí Thừa Ân Phủ, bắt đầu đi vào cửa chính đến nơi này không khí áp lực càng ngày đậm.
]Đi lên tầng hai, nhìn thấy bóng lưng gầy yếu đứng nhìn về hướng Bắc, cô độc ngắm nhìn gì đó. Lão mặc trường bào màu xám bình thường, tóc xõa hoa râm, bị gió đêm thổi dựng lên, cả người tràn đầy cảm giác quỷ dị.
Hồ Tiểu Thiên cách y một trượng tả hữu địa phươn liền dừng lại, thấp giọng nói:
- An lão gia tử!
Lão nhân ừ một tiếng, cũng không xoay người, tay trái thói quen vẽ lên Lan Hoa Chỉ, ánh sáng của ánh trăng mới lên trong trẻo chiếu lên hai tay giống như móng vuốt chim của lão, đầu ngón tay sắc bén đánh khẽ lên trên bức tường nhô ra một chút, thong thả nói:
- Đến rồi!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đến rồi!
- Mạng của ngươi không ngờ thật lớn!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- May mắn lão gia tử đã tặng đồ cho ta, bằng không ta cũng sống không đến hiện tại.
An Đức Toàn cười khặc khặc, lão di chuyển đùi phải của mình. Kim loại chế thành đùi phải đặt trên mặt đất phát ra một tiếng “cọc”, sau đó lão chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt thâm thúy hờ hững đánh giá Hồ Tiểu Thiên, nhìn khuôn mặt xa lạ, khóe môi của An Đức Toàn lộ ra một tia ý cười thâm thúy:
- Chiếc mặt nạ này thật quá tinh xảo, tới nơi này của Tạp gia rồi, ngươi còn không dám dùng diện mạo thật hay sao?
Hồ Tiểu Thiên mím môi, trong lòng của hắn hiểu được, lúc này giấu diếm đã không còn quan trọng, quay mặt đi, đem mặt nạ trên mặt gỡ bỏ, khôi phục bản thân một lần nữa đối diện với An Đức Toàn.
An Đức Toàn nói:
- Cứu ngươi không phải ta, mà là mặt nạ này giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh.
Hai tay của lão chắp ra sau, vẻ mặt hờ hững, từ trên mặt của lão không nhìn ra bất luận chút thân thiết gì.
Hồ Tiểu Thiên ôm quyền vái chào thật sau. Sau đó từ trong người lấy ra Ô Mộc Lệnh Bài cung kính hai tay dâng lên. An Đức Toàn tiếp nhận Ô Mộc Lệnh Bài kia, vuốt ve một chút:
- Ngươi tìm đến ta, là muốn ta cứu ngươi một mạng?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mong rằng lão gia tử thương xót
An Đức Toàn nói:
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Lão chậm rãi đi về hướng đầu bậc thang, Hồ Tiểu Thiên cung kính đi theo sau lão.
An Đức Toàn giới thiệu:
- Nơi ngươi đang đứng là Vấn Thiên Các. Vấn Thiên Các có hai tầng, tầng 2 ở chính là thái giám và thủ vệ ở, tầng 1 mới là nơi ở của chủ nhân.
Kéo một chân tàn, lão chậm rãi xuống lầu. Hồ Tiểu Thiên không kìm nổi nghĩ muốn giơ tay đi đỡ lão, nhưng lại cảm thấy đêm nay An Đức Toàn dường như cũng không dễ dàng tiếp cận. Vì thế cuối cùng là từ bỏ ý nghĩ đó, ngoan ngoãn đi sau lão.
Đi xuống thang lầu, An Đức Toàn ra hiệu Hồ Tiểu Thiên cầm lấy đèn lồng phía trên hành lang, chỉ chỉ một tầng cửa nhỏ, chậm rãi đi tới, đẩy cửa nhỏ ra, nhận lấy đèn lồng trong tay Hồ Tiểu Thiên, bước vào.
Đây là một gian phòng khá rộng, nhưng bên trong nhưng không có cửa sổ, ở giữa trên xà nhà buông xuống một dải lụa trắng, trên mặt đất bầy đặt một tấm ghế đẩu đã bị đổ.
An Đức Toàn đi đến trước ghế, thấp giọng nói:
- Nơi này là nơi Tam Hoàng tử treo cổ tự tử.
Hồ Tiểu Thiên nghe lão nói như vậy, không khỏi thấy lạnh cả sống lưng. Tam Hoàng tử chính là tiền Thái Tử Long Diệp Khánh, quả nhiên đã bị chết ở tại Thừa Ân Phủ, lại không biết chết lâu như vậy vì sao còn phải bảo lưu hiện trường tự sát.
An Đức Toàn nói:
- Đương kim Hoàng Thượng bị thái thượng hoàng miễn đi chức vị Thái Tử, ở trong này ở hai năm dài đằng đẵng, ngươi tiến vào ngõ Tỏa Vân hẳn là phát hiện, nơi này không có màu xanh, trong Thừa Ân Phủ không có một thân cây, một gốc cây cỏ, một đóa hoa nào, chỉ vẹn vẹn có năm cây đại thụ cũng đã chết khô trăm năm, ở trong này ngươi không thể nhìn thấy ánh sáng, không được được bất luận tiếng động gì, mặc dù ngươi là người của hoàng thất, một khi lại tới đây, đa số thời gian cũng chỉ sống trong căn phòng tối đen trống rỗng và làm bạn với cô tịch, một ngày cũng chỉ có một canh giờ có thể ra ngoài nhìn lên không trung, tuy nhiên càng nhìn được không trung thì càng khát vọng tự do cho mình, khát vọng này sẽ tra tấn nội tâm của ngươi, tận đến khi ngươi tuyệt vọng, khi ngươi nổi điên. Tam Hoàng tử ở trong này ngây người bảy ngày liền tuyệt vọng treo cổ tự tử rồi, hoàng thượng cũng tại hoàn cảnh như vậy chịu suốt hai năm cô độc, cho thấy tâm lý của ngài ấy kiên cường như thế nào.
Hồ Tiểu Thiên không thừa nhận cũng không được, nếu để cho mình sống tại nơi này, chỉ sợ không cần bảy ngày cũng nổi điên rồi.
An Đức Toàn nói:
- Tuy rằng chỉ có ba viện tử, nhưng không lúc nào cũng có hơn một trăm cao thủ phụ trách tuần tra cảnh giới, nếu ba ngày trước ngươi đến đây, còn có may mắn nhìn thấy trường hợp như vậy, tuy nhiên bệ hạ đã hạ lệnh rút bọn họ rồi, hiện tại Thừa Ân Phủ này ngoại trừ Tạp gia ta ra cũng chỉ có hai tiểu thái giám.
An Đức Toàn dừng bước lại, khơi bấc đèn lồng, chiếu sáng lên bức bản đồ trên tường, bản đồ dùng để máu tươi vẽ thành.
Lão thái giám nói:
- Này bức bản đồ là bệ hạ ở trong này cắn ngón tay vẽ nên.
Lão lại đi về phía trước vài bước, trên tường chi chít chữ viết, Hồ Tiểu Thiên mượn ánh đèn để nhìn, phát hiện trên đó toàn bộ đều là tên người, hắn ở trong đó có tên cha hắn.
Lão thái giám cười tủm tỉm nói:
- Hạnh phúc sẽ làm một người sống thoải mái sung sướng cả đời, nhưng ở trong khốn khổ và tuyệt cảnh, duy trì một người có thể sống sót chính là thù hận, có tìm được tên cha ngươi hay không?
Rốt cuộc Hồ Tiểu Thiên đã hiểu được mục đích thật sự của An Đạo Toàn khi đưa mình đến đây, huyết thư viết trên tường này thấm đầy nguyền rủa và thù hận, tân quân Long Diệp Lâm vào thời điểm sinh mạng đen tối nhất vẫn không quên thù hận đã khắc cốt ghi tâm, Hồ Bất Vi cũng là một trong số đó.
Hồ Tiểu Thiên chậm rãi quỳ xuống, tâm tính hắn cao ngạo, nếu không phải không còn phương pháp, hắn cũng sẽ không quỳ trước một lão thái giám.
An Đức Toàn cũng không nhìn hắn, mà quay người sang chỗ khác, vẫn chăm chú nhìn chữ viết trên mặt tường:
- Ô Mộc lệnh bài này cũng không phải ta tặng cho ngươi, mà là tiểu công chúa bảo ta chuyển tặng cho ngươi, công chúa là một cô gái tốt có ân tất báo, yêu cầu Tạp gia bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng của ngươi. Thật ra ngươi có thể ở lại Tây Xuyên, mai danh ẩn tích sống qua ngày, vì sao nhất định phải quay về kinh thành chứ?
Hồ tiểu Thiên nói:
- Lão gia tử, lúc ngài ở Thanh Vân cũng đã biết Lý thị làm phản rồi phải không?
An Đức Toàn nói:
- Lý Thiên Hành vẫn ủng hộ lập Tam Hoàng tử, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của bệ hạ, y há lại bằng lòng cam tâm sao, nhất định sẽ làm phản đấy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta còn tưởng rằng lúc trước ngài đi tới Thanh Vân là vì bảo hộ Chu vương.
An Đức Toàn ha hả cười nói:
- Chu vương chỉ là một đứa nhỏ, nhắc tới thì gã không bằng một nửa khôn khéo của ngươi, nếu không vì sao gã bị Lý Thiên Hành vây khốn, mà ngươi lại có thể ung dung trốn ra khỏi Tây Xuyên?
Lão rủ xuống hai mắt lẳng lặng nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lý Thiên Hành là nhạc phụ tương lai của ngươi, kỳ thật ngươi ở bên cạnh y chẳng phải càng thêm an ổn sao? Vì sao phải liều mạng rời khỏi Tây Xuyên?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hai nhà Hồ Lý làm đám hỏi là vì cái gì, lão gia tử ngài hiểu rõ hơn ta, nếu cha ta có thể biết trước Lý Thiên Hành sẽ làm phản, tuyệt sẽ không tán thành thân hôn này cho ta.
An Đức Toàn nói:
- Ngươi quỳ ở trước mặt ta muốn cầu ta cái gì?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cầu lão gia tử giúp ta! Cha ta thật sự không biết việc Lý Thiên Hành mưu phản, mong rằng lão gia tử ở trước mặt bệ hạ nói rõ việc này, trả lại sự trong sạch cho Hồ Gia chúng ta.
- Trong sạch?
An Đức Toàn cười ha hả, lắc đầu nói: "Cha ngươi tự mình
- Cha ngươi cũng không dám nói hai từ trong sạch này, nhìn khắp cả triều văn võ bá quan, có người nào làm tốt được hai chữ trong sạch chứ?
Hai mắt lão sáng quắc từng bước đến gần Hồ Tiểu Thiên, nói:
- Tiểu Công chúa yêu cầu cho ta cứu tính mệnh của ngươi, lại không yêu cầu ta cứu cả nhà Hồ gia các ngươi, kỳ thật cho dù ta muốn cứu, ta cũng không bản lĩnh kia. Cha ngươi năm đó cùng một đám nghịch thần luận tội Thái Tử chửi bới trung lương, khi đó ông ta hăng hái vênh váo tự đắc, có từng nghĩ tới cái gì gọi là thiên lý cái gì gọi là chính nghĩa hay không? Hiện giờ kết cục bọn họ chính là trừng phạt đúng tội.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Những ưu khuyết điểm cũng không phải ông có thể phán xét.
An Đức Toàn đột nhiên bị hắn phản bác một câu, không khỏi ngẩn ra, chợt nhíu nhíu mày nói:
- Tạp gia không thể phán xét? Vậy người nào mới có thể phán xét?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Xin thứ cho Tiểu Thiên nói thẳng, ông cho rằng cha tôi là gian thần, đơn giản là bởi vì ông đứng ở trên lập trường của Đại Hoàng tử, thắng làm vua, thua làm giặc, hôm nay là Đại Hoàng tử trèo lên trên đế vị, nếu là Tam Hoàng tử trèo lên trên đế vị, chỉ sợ xui xẻo chính là một đám người khác.
Trong nhóm người này dĩ nhiên bao gồm An Đức Toàn.
Khóe môi An Đức Toàn lộ ra nụ cười thản nhiên, được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là đạo lý này.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ưu khuyết điểm của một người nhất định phải do lịch sử bình luận phán xét.
An Đức Toàn lắc đầu nói:
- Ngươi đã quên, lịch sử đều do con người viết ra đấy, có một số chân tướng vĩnh viễn sẽ bị che giấu.
Lão đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai của Hồ Tiểu Thiên, ra hiệu hắn đứng lên:
- Ta nợ ngươi một ân tình, ngươi cứu tiểu Công chúa, ta vốn hẳn nên trả ân tình này cho ngươi, ta tự hỏi có thể bảo vệ tính mạng của ngươi, nhưng cha ngươi đắc tội bệ hạ, bệ hạ một lòng muốn giết cha ngươi, ta đây như thế nào chỉ là nô tài có thể bảo vệ hay sao?
Hồ Tiểu Thiên nghe lão nói như vậy, trong lòng không khỏi thất vọng, hắn biết rằng tất cả lời An Đức Toàn đều là sự thật, Long Diệp Lâm cắn nát ngón tay đem tên những người này viết lên trên tường, nói vậy sớm đã hận cha thấu xương, muốn giết ngay lập tức, tuy rằng mình cứu tiểu Công chúa Thất Thất, nhưng nếu chỉ nghĩ từ công lao này khiến Hoàng thượng buông tha cả nhà hăn, chỉ sợ cũng không thực tế.