Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồ Tiểu Thiên trong mắt các thái giám ở Ty Uyển Cục nghiễm nhiên đã thành hồng nhân bên cạnh Lưu công công, mọi việc từ nhỏ đến lớn đều giao cho hắn đảm trách, vậy nên ai nấy đều cư xử với hắn khá khách khí. Hồ Tiểu Thiên thuận tay lấy một quả dâu tằm đưa cho Bảo Bảo. Bảo Bảo nếm thử, vừa cho vào miệng đã cảm thấy chua lè, đôi mày thanh tú nhíu chặt, nàng chép miệng nói:
- Chua quá!
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Cảm thấy thế nào?
Bảo Bảo nói:
- Chả giống dương mai gì cả, còn chua hơn cả sơn tra nữa.
Hồ Tiểu Thiên sai thái giám quản kho lấy một giỏ nhỏ đưa cho Bảo Bảo mang về, rồi lại thuận tay bóc cho nàng hai quả thanh mang, người đã đến đây rồi, cũng không thể để nàng tay không trở về được.
]Bảo Bảo cười tươi như hoa, nói:
- Hồ công công, ngài thật tốt bụng.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Tỷ tỷ không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta cùng phụng sự trong hoàng cung, đều là kẻ hầu người hạ, tốt với người cũng là tốt với mình, tỷ nói có phải không?
Bảo Bảo gật gù, cảm thấy tiểu thái giám này quả thực thông minh lanh lợi, xách giỏ trúc đựng đầy hoa quả xoay người rời đi. Ra đến trước cửa kho, nàng ta tựa như nhớ ra điều gì:
- Hồ công công, nhưng thứ Lâm quý phi muốn là dương mai mà, nếu ta cầm những thứ này về, liệu bà ấy có cảm thấy là ta đang làm việc qua loa không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tỷ tỷ chỉ cần về thuật lại toàn bộ sự việc, tôi nghĩ Lâm quý phi cũng là người thấu tình đạt lý, sẽ không làm khó tỷ đâu.
Bảo Bảo lại nói:
- Phải rồi, ta nghe nói Ty Uyển Cục các người có không ít rượu hoa quả, nhưng không biết liệu có rượu dương mai không? Tuy ta không tìm được quả, nhưng nếu có thể mang một ít rượu dương mai về, thiết nghĩ cũng dễ ăn nói trước mặt Lâm quý phi hơn.
Hồ Tiểu Thiên vốn không thông thạo việc này lắm, thử hỏi thái giám quản kho mới biết, trong hầm rượu có thể có cả rượu dương mai thật, song chìa khóa lại nằm trong tay Lưu Ngọc Chương, mà Lưu Ngọc Chương giờ lại đang ngủ trưa. Bảo Bảo đợi gần nửa canh giờ mới đợi được Lưu Ngọc Chương tỉnh giấc. Hồ Tiểu Thiên mượn lão chìa khóa rồi đích thân xuống hầm tìm rượu dương mai cho nàng ta.
Bảo Bảo tỏ ý muốn đi cùng Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ thôi làm chuyện tốt thì làm cho trót, thế là dẫn theo Bảo Bảo vào trong hầm rượu.
Đây kể như là lần đầu Hồ Tiểu Thiên đến căn hầm rượu dưới lòng đất này. Hầm rượu tổng cộng có ba tầng, rượu dương mai được cất giữ ở ngay tầng đầu tiên nên cũng không khó tìm. Hồ Tiểu Thiên gọi mấy nguời đến giúp, rót cho Bảo Bảo một vò rượu dương mai. Bảo Bảo đưa đôi mắt long lanh nhìn ngang liếc dọc, tỏ vẻ hiếu kì với kết cấu bên trong hầm rượu. Nàng khẽ nói:
- Hầm rượu này to quá, có phải tất cả rượu ngon trong hoàng cung đều cất giữ tại đây không?
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Đây đều là rượu hoa quả thông thường, rượu ngon thật sự đều cất giữ tại hầm rượu của hoàng thất.
Bảo Bảo nói:
- Đa tạ công công.
Lúc này mới hài lòng đi ra ngoài. Hồ Tiểu Thiên thấy nàng một tay xách giỏ một tay bê rượu, lo nàng đi đường mệt nhọc, bèn đặc biệt cho Sử Học Đông có cơ hội thể hiện trước mặt người đẹp, sai Sử Học Đông giúp Bảo Bảo đưa đồ đến Lăng Ngọc điện.
Đợi sau khi mọi người đi khỏi, hắn không kiềm nổi hiếu kỳ, chậm rãi bước xuống tầng hai của hầm rượu, phát hiện ra tầng hai còn rộng hơn nhiều so với tầng một. Tầng dưới cùng là rộng nhất, chiều dài khoảng năm mươi trượng, chiều rộng cũng gần hai mươi trượng, bên trong toàn là rượu hoa quả được lưu giữ qua các triều đại, đựng trong thùng gỗ, phân thành từng loại xếp ngay ngắn chỉnh tề, trên mỗi thùng đều có dán nhãn, bên trên khắc chữ, ghi rõ thời điểm ủ rượu, thời điểm nhập kho.
Nếu không phải tận mắt trông thấy tất cả những thứ này, thực khó mà tưởng tượng nổi bên dưới Ty Uyển Cục lại có một hầm rượu quy mô lớn đến vậy. Hồ Tiểu Thiên xách đèn lồng đi tham quan một vòng, lúc quay lại mặt đất, phát hiện thấy Lưu Ngọc Chương đã đứng đợi bên ngoài hầm rượu tự lúc nào. Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Lưu công công, tôi đang định tìm ngài để trả chìa khóa đây.
Hắn đưa chùm chìa khóa trong tay cho Lưu Ngọc Chương.
Nhưng Lưu Ngọc Chương lại lắc đầu nói:
- Không cần trả, ngươi cứ giữ lấy, sau này hầm rượu sẽ giao cho ngươi trông coi.
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy không khỏi mừng rỡ, cái khác không nói, chỉ riêng rượu nho bên dưới cũng đủ để hắn uống cả đời.
Đương nhiên Hồ Tiểu Thiên còn có một tâm tư khác. Tuy hắn đã có gian phòng riêng ở Ty Uyển Cục nhưng nếu chính thức tu luyện võ công, gian phòng nhỏ hẹp đó đến duỗi thẳng tay cũng khó khăn. Hoàng cung tuy rộng lớn nhưng tai mắt xung quanh lại nhiều, không thể nào trưng cho người ta thấy là hắn đang học võ công. Hầm rượu này cũng có thể coi là một nơi thích hợp luyện võ. Từ sau khi bị ám sát tại ngõ Quế Hoa, Hồ Tiểu Thiên càng nhận thức rõ hơn về tầm quan trọng của việc học võ trong thời đại này. Trước đây bên cạnh hắn còn có Mộ Dung Phi Yên bảo vệ, nhưng hiện nay phàm làm gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhất định phải không ngừng luyện tập để nâng cao sức mạnh.
Mỗi lần xuống hầm rượu, hắn đều dẫn Sử Học Đông theo, sai Sử Học Đông canh cửa, còn mình thì xuống tầng thấp nhất. Thời gian này, môn mà hắn tu luyện nhiều nhất chính là Huyền Minh Âm Phong trảo, bộ trảo pháp mà Quyền Đức An dạy đã được hắn luyện thành thục.
Rượu nho được trữ trong hầm rất nhiều, ủ cất lâu năm, Hồ Tiểu Thiên tay nắm quyền hành, không tránh khỏi tham ô một chút, cùng mấy tên tâm phúc uống trộm không ít rượu. Thỉnh thoảng Hồ Tiểu Thiên cũng ngủ lại qua đêm trong hầm, nơi này đông ấm hạ mát, thoải mái dễ chịu, không gian lại thoáng đãng, thoải mái hơn nhiều so với gian phòng của hắn.
Bảo Bảo sau lần lấy rượu dương mai về, chưa tới hai ngày sau đã quay lại tìm, chỉ nói Lâm quý phi uống rượu dương mai xong tán dương không ngớt lời, vò lần trước mang về đã uống sạch, nên sai nàng đến lấy thêm một ít.
Hồ Tiểu Thiên tuy chưa từng gặp mặt vị Lâm quý phi này nhưng trong lòng cũng thầm kinh ngạc. Lần trước hắn đưa cho nàng ta ít nhất là mười cân rượu, vậy mà chưa tới năm ngày đã uống hết sạch. Tửu lượng của vị Lâm quý phi này kể ra không thường. Có điều Hồ Tiểu Thiên nào dám cự tuyệt yêu cầu của vị quý phi được hoàng thượng sủng ái, vốn định để Bảo Bảo chờ bên ngoài nhưng không ngờ rằng cung nữ này lại chủ động đề nghị theo hắn xuống hầm rượu xem thử.
Hồ Tiểu Thiên là người thế nào chứ, lập tức cảm nhận được hành động của Bảo Bảo có gì đó khác thường. Nàng ta dường như có hứng thú với bản thân hầm rượu hơn, nhưng không biết đằng sau việc đến hầm rượu còn ẩn chứa mục đích nào khác hay không. Hiện tại Hồ Tiểu Thiên cũng không tiện vạch trần, dẫn Bảo Bảo đến trước hầm rượu, mở cửa bước vào.
Hai người một trước một sau tiến vào hầm rượu, chẳng mấy chốc đã đến tầng 1 nơi trữ rượu dương mai. Hồ Tiểu Thiên đưa đèn lồng cho Bảo Bảo cầm giúp nhưng Bảo Bảo lại nói:
- Hồ công công có thể dẫn tôi xuống bên dưới xem thử không?
Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, nỗi hoài nghi trong lòng hắn quả nhiên đã được chứng thực. Ý đồ của Bảo Bảo đến lần này không nằm ở rượu. Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Tỷ tỷ, Ty Uyển Cục chúng tôi có quy củ riêng, kì thực tôi dẫn tỉ vào đây đã là vi phạm quy tắc rồi.
Bảo Bảo lườm Hồ Tiểu Thiên một cái với vẻ quyến rũ, ngọt ngào nói:
- Hồ công công, kì thực Bảo Bảo chẳng có ý gì khác, trước khi ta vào cung, trong nhà có làm nghề ủ rượu. Tổ tiên cũng có để lại một hầm rượu, ta từ nhỏ đã cùng các huynh đệ tỷ muội chơi đùa trong hầm, thế nên đến đây bỗng nhiên muốn gợi lại chút hồi ức đã qua, nhớ về người nhà, Hồ công công... ta chỉ là muốn nhìn vật nhớ người mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác, xin Hồ công công đáp ứng nguyện vọng này của ta...
Nói đến đây đôi mắt chợt long lanh ngấn lệ.
Hồ Tiểu Thiên dựa vào trực giác ý thức được Bảo Bảo tuyệt đối không phải là cung nữ bình thường, tỏ vẻ quyến rũ, diễn vẻ đáng thương, có điều dường như nàng ta vẫn chưa hiểu rõ về đối tượng đang nhắm đến. Lão tử là một thái giám a, ngươi diễn dáng vẻ này cho lão tử xem, chẳng đánh động nổi ta đâu. Có điều Hồ Tiểu Thiên cũng muốn xem rốt cuộc nàng ta có ý đồ gì, bèn vờ tỏ vẻ xúc động, gật đầu nói:
- Cũng được, để tôi đưa tỷ đi tham quan một vòng.
Bảo Bảo hết sức mừng rỡ, lao vào hôn một cái lên trán Hồ Tiểu Thiên, yểu điệu nói:
- Hồ công công, ngay từ lần đầu gặp mặt ta đã biết ngài là người tốt rồi.
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ không lẽ tất cả cung nữ đều dùng sắc dụ thái giám thế này sao? Lẽ nào không biết mỹ nhân kế cũng phải phân rõ đối tượng à?
Hồ Tiểu Thiên cầm lại chiếc đèn lồng, dẫn Bảo Bảo đi xuống dưới, thỉnh thoảng hắn lại nhắc nhở Bảo Bảo cẩn thận dưới chân, kì thực là để âm thầm đề phòng cung nữ này có hành động gì khác thường. Kì thực kết cấu hầm rượu đa phần không khác nhau mấy, chỉ là quy mô gian này lớn hơn một chút mà thôi.
Đến tầng ba, Bảo Bảo đảo mắt nhìn quanh hầm rượu rộng lớn, nước mắt lưng tròng, xem ra cũng có chút cảm giác tức cảnh sinh tình.
Hồ Tiểu Thiên cố ý nói:
- Có phải tỷ tỷ đang nhớ nhà không?
Bảo Bảo gật đầu, nâng ống tay áo lau nước mắt, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bên phải, thét lên một tiếng rồi nhào vào lòng Hồ Tiểu Thiên:
- Có chuột!
Hồ Tiểu Thiên bị nàng làm cho bất ngờ không kịp phòng bị, đèn lồng trong tay rớt xuống đất, bốc cháy hừng hừng.
Bảo Bảo ghì chặt lấy Hồ Tiểu Thiên, thân thể mềm mại dán chặt vào người hắn, khẽ run rẩy tựa như bị kinh hãi. Hồ Tiểu Thiên lại chẳng phát hiện thấy con chuột nào, hắn lo lắng đèn lồng bắt lửa thiêu rụi hầm rượu, may mà đèn lồng rơi xuống khoảnh đất trống, chỉ cháy phừng một lúc rồi tắt lụi. Cả tầng hầm chìm vào trong bóng tối.
Hồ Tiểu Thiên khẽ vỗ vai Bảo Bảo, tách nàng ta ra khỏi lòng mình. Hắn làm thế cũng chẳng phải vì tỏ vẻ quân tử không thừa cơ lợi dụng gì, mà vì sợ ôm một cô gái mềm mại trong lòng ngộ nhỡ kiềm lòng chẳng đặng, để lộ phản ứng sinh lý, thế thì hắn làm sao giấu được chuyện mình tịnh thân không sạch đây.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tỷ tỷ đừng sợ, có tôi ở đây, chẳng có việc gì đâu, để tôi dẫn tỷ lên.
Bảo Bảo khẽ ừ một tiếng trong bóng tối, đưa tay ra nắm lấy bả vai Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên để mặc tay nàng đặt lên vai mình, thấp giọng nói:
- Bậc thang có lẽ ở bên trái.
Bảo Bảo lại ừ một tiếng, Hồ Tiểu Thiên tiến về phía trước một bước, đột nhiên cảm thấy tiếng gió rít lên phía sau đầu. Hắn thầm kêu không ổn rồi, lập tức cúi đầu, thân hình chúi về phía trước, tuy kịp thời phản ứng nhưng lưng vẫn bị trúng một chưởng. Hồ Tiểu Thiên bị đánh đau đến mức đầu váng mắt hoa, hắn cũng không kịp phản kích, thuận thế lăn về phía trước, ẩn mình bên cạnh một thùng rượu, lặng im thin thít, chưởng vừa nãy rõ ràng là do Bảo Bảo ra tay.
Trong bóng tối, Bảo Bảo cố làm ra vẻ kêu lên:
- Hồ công công, Hồ công công, ngài đâu rồi?
Hồ Tiểu Thiên nín thở không nói câu nào. Bảo Bảo lại tiến về trước mấy bước. Tầng hầm cuối cùng này tối đến mức đưa tay không thấy ngón, nàng vốn cho rằng chỉ cần một chưởng là đánh ngất được Hồ Tiểu Thiên, nhưng thò chân về phía trước thăm dò, thì lại không hề đạp trúng cơ thể Hồ Tiểu Thiên, lập tức cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.
Bảo Bảo nói với vẻ đáng thương:
- Hồ công công, ngài đâu rồi? Tôi sợ quá, ngài đừng để tôi ở đây một mình.
Nàng ta vừa nói vừa lấy hỏa chiết tử ra, đưa đến trước miệng thổi một cái, ánh sáng lập lòe lan tỏa trong bóng đêm.