Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phàn Tông Hỉ lại nói:
- Phúc Quý đã nói với ta, năm đó ngươi từng đã cứu tính mạng của y. Ham chơi thích xem sẽ. .
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta cũng không nhớ rõ!
Phàn Tông Hỉ nói:
- Vừa vào cửa cung sâu tựa như biển, những người như chúng ta một khắc đi vào cửa cung này, giống như bắt đầu một cuộc sống khác, kỳ thật vào cung và xuất gia không có khác biệt quá lớn.
Phàn Tông Hỉ nheo mắt lại, giờ phút này ánh mắt có vẻ hư vô mà mờ ảo.
Hồ Tiểu Thiên tràn đầy đồng cảm gật đầu, kỳ thật tựu lục căn thanh tịnh mà nói, vào cung so với xuất gia có triệt để hơn một ít.
Trại ngựa Hồng Sơn là trại ngựa cách Hoàng thành gần nhất, cũng là một trong trại ngựa hoàng cung, nơi này dựa vào núi kề sông, đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, là một nơi yên tĩnh khó có được tại Khang đô, bình thường ngựạ qúy hoàng thất ngự dụng tất cả đều gửi nuôi trong này. Trại ngựa do Ngự mã giám phụ trách quản lý, Phàn Tông Hỉ này lại là người phụ trách bên trong, ngày bình thường sống ở chỗ này thời gian thậm chí so với trong cung còn nhiều hơn một chút.
Xuyên qua đường phố Khang đô phồn hoa, lập tức ra Tây Môn, dọc theo đại đạo đi hướng bắc ước chừng mười lăm dặm, trại ngựa Hồng Sơn đã trong tầm mắt, bốn phía trại ngựa tất cả đều dùng hàng rào mộc sam quây lại, độ cao hai bên tầm hai trượng, đỉnh vót nhọn, cách mỗi trăm trượng có thiết lập một tháp canh, phía trên có vệ binh ngày đêm đóng trú.
Thời điểm Phàn Tông Hỉ cách cửa chính trại ngựa còn một dặm đường, cửa chính trại ngựa đã chậm rãi mở ra. Phàn Tông Hỉ dẫn đầu tiến vào trong trại ngựa, tuy rằng đã là giữa thu, cỏ cây trong trại ngựa vẫn đang một màu xanh biếc, xa xa nhìn lại, vẫn lan tràn đến phương xa dưới chân Hồng Sơn, đỉnh Hồng Sơn đã bị sắc thu nhuộm đỏ, xa xa nhìn lại, hướng đỉnh núi giống như bị đốt, nhưng thật ra là đỉnh núi đủ loại Hồng Phong, đến mùa này, lá phong đã hoàn toàn phiếm hồng, cho nên tạo thành kỳ quan như vậy.
Một dòng sông nhỏ uốn lượn gập ghềnh, dưới ánh mặt trời giống như một dây lưng lụa màu vàng quanh quẩn ở chân Hồng Sơn, giữ hai màu xanh đỏ phác thảo nên giới hạn phân biệt rõ ràng. Không trung trong xanh như giặt rửa, không thấy một tầng áng mây nào, gió thu mát mẻ thổi mang theo mùi thơm hoa dại, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Hai gã kỵ sĩ phi ngựa nghênh đón Phàn Tông Hỉ, hai người này tất cả đều là thái giám chấp sự Ngự mã giám, thời điểm tại cách Phàn Tông Hỉ còn có mười trượng hai người xoay người xuống ngựa, nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
- Thuộc hạ tham kiến Phàn Thiếu giám!
Phàn Tông Hỉ nheo mắt lại, cầm roi ngựa khẽ nhẹ vung tay:
- Đứng lên đi! Đổng thái khanh hiện chỗ nào?
Tên thái giám phía bên phải kia nói:
- Khởi bẩm Phàn đại nhân, mới đây từ Tây Cương tiến cống năm mươi con ngựa. Hơn nữa gần đây có tuyển chọn một nhóm, tổng cộng có hơn một trăm nhóm, hai ngày nay trong cung đến đây tuyển chọn ngựa nối liền không dứt. Đổng công công hiện đang tiếp đón họ chọn ngựa.
Phàn Tông Hỉ nói:
- Người nào đã tới?
Thái giám Kia nói:
- Tam Hoàng tử!
Phàn Tông Hỉ nghe được người đến là Tam Hoàng tử Long Đình Trấn, suy nghĩ một chút, liền giục ngựa đi tiếp về phía trước. Long Đình Trấn chính là con trai thứ ba của tân quân Long Diệp Lâm, cũng là nhi tử mà Long Diệp Lâm yêu nhất. Long Diệp Lâm có bảy đứa con, sáu nam một nữ. Con gái chính là công chúa Thất Thất mà Hồ Tiểu Thiên một đường hộ tống đến Tiếp Châu. Sau khi Long Diệp Lâm lên ngôi, liền bắt đầu suy xét lựa chọn Thái Tử. Vậy cũng coi như đi trước một bước, đây là từ bài học của phụ hoàng gã. Vì phòng ngừa hậu cung tranh đấu, càng sớm càng tốt định ra người được chọn làm Thái Tử, có thể tránh đi rất nhiều phiền toái. Trong bảy con trai của gã, luận võ công tâm kế phải kể đến đầu tiên là Tam nhi Tử Long Đình Trấn. Không ít cận thần cũng đều đồng ý ý nghĩ của gã, chỉ có điều Long Đình Trấn này không phải do Giản Hoàng hậu sinh ra, hơn nữa nếu lập y làm Thái Tử liền phá hỏng quy củ lập Trưởng tử, Giản Hoàng hậu sinh con trai Long Đình Thịnh cho gã, Long Diệp Lâm tuy rằng ghét tính tình lỗ mãng của Đại hoàng tử, nhưng y dù sao cũng là trưởng tử do chính thê sinh ra, vả lại Long Diệp Lâm chính là dựa theo đạo lý lấy trưởng tử để kế thừa cơ nghiệp, cũng không thể sau khi lên ngôi liền phá hỏng quy củ, cho nên chỉ có thể tạm thời đem chuyện lập Thái Tử sẽ nghị sự sau.
Thanh Phong Khẩu nằm ở chân núi Hồng Sơn, gần đây dẫn vào trại ngựa hơn một trăm con tuấn mã đều nuôi thả ở chỗ này, Chấp sự thái giám Đổng thái khanh của trại ngựa đang cùng đi bên cạnh Tam Hoàng tử Long Đình Trấn, Long Đình Trấn năm nay hai mươi mốt tuổi, y cao lớn hơn người, tướng mạo anh tuấn, giờ phút này đang đứng ở trên đồi cỏ quan sát bầy ngựa ở bờ sông ăn cỏ, ở phía sau y còn có vài tên tùy tùng.
Đám Phàn Tông Hỉ và Hồ Tiểu Thiên đi tới đồi cỏ xoay người xuống ngựa, nhất tề quỳ xuống đất, cất cao giọng nói:
- Ngự mã giám Phàn Tông Hỉ tham kiến Hoàng tử điện hạ.
Long Đình Trấn mặc dù là Hoàng tử, nhưng đến nay chưa phong vương. Hẳn là Long Diệp Lâm từ sự việc giữa mình và huynh đệ đã nhận được một bài học, đối với chuyện phong vương càng cẩn thận.
Long Đình Trấn hai tay chắp sau lưng, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm bầy ngựa nơi xa, không yên lòng nói:
- Đứng lên đi, Phàn Tông Hỉ, ngươi giúp ta xem một chút tuấn mã nào là tốt nhất?
Phàn Tông Hỉ đứng dậy, đám người Hồ Tiểu Thiên đứng sau y tất cả đều theo đứng lên.
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới nhìn kỹ một chút vị Tam Hoàng tử mới xuất hiện, nhắc tới Long Đình Trấn được cũng coi như anh tuấn thần thái tự nhiên, phóng khoáng, khá giống Chu Vương Long Diệp Phương, chỉ có điều không biết người này có giống như Long Diệp Phương, đều là bên ngoài chính nhân quân tử bên trong là bụng tiểu nhân. Cảm giác của Hồ Tiểu Thiên đối với Long Đình Trấn cũng không có quá nhiều chỗ đặc biệt, nhưng khi Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy hai người phía sau Long Đình Trấn không khỏi giật mình kinh hãi. Đã thấy một gã tiểu thái giám sau lưng Long Đình Trấn nhướn mày nháy mắt mà nhìn hắn. Tiểu thái giám kia mi thanh mục tú, trên mặt tính trẻ con chưa hết, căn bản chính là Công chúa Thất Thất đóng giả.
Hồ Tiểu Thiên không ngờ lại gặp Thất Thất Công chúa ở trong này, trong lòng hối hận không ngừng, sớm biết ở chỗ này gặp cô nàng, bất luận thế nào mình cũng sẽ không đi theo Phàn Tông Hỉ đến trại ngựa Hồng Sơn.
Một người đang đứng cùng Thất Thất Công chúa nguyên bản đưa lưng về phía Hồ Tiểu Thiên, lúc này chậm rãi quay mặt lại, nàng cũng mặc y phục thái giám màu lam, nhưng lại không che giấu được khí chất vốn có, mặt mày như vẽ, trong sóng mắt lưu chuyển biến ảo lại vô cùng quyến rũ, chính là người bị Hồ Tiểu Thiên làm kinh hoảng khi ở trong Ninh Tú cung, An Bình công chúa.
Hồ Tiểu Thiên lúc này cảm giác được sống lưng lạnh băng, hôm nay sao thế nhỉ? Không ngờ lại gặp các nàng ở chỗ này? An Bình công chúa ngày đó ở Ninh Tú cung không hề vạch trần mình, nàng tính tình thiện lương ôn nhu chắc có lẽ không làm mình khó xử, nhưng tiểu nha đầu Thất Thất Công chúa lại khó có thể đoán được. Từ lúc hắn cùng Thất Thất Công chúa may mắn cùng nhau liên thủ thoát khỏi nguy hiểm, sau ngày đó, Hồ Tiểu Thiên liền cố ý lảng tránh không gặp mặt Thất Thất Công chúa, may mà nàng cũng không chủ động tìm tới mình, vốn tưởng rằng chuyện này trong lòng người nào đều biết rõ, về sau dù ai cũng sẽ tránh gặp lại, lại không thể ngờ được là vẫn còn gặp ở trong này, chỉ mong Thất Thất Công chúa tốt nhất đừng có tiếp tục mang phiền toái đến cho mình.
An Bình công chúa hiển nhiên cũng nhận ra Hồ Tiểu Thiên, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, càng toát lên vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Hồ Tiểu Thiên lần đầu tiên cảm giác được hoá ra thái giám cũng cũng xinh đẹp như vậy, ngay cả An Bình công chúa khuynh quốc khuynh thành mỹ nữ như vậy cũng có thể gặp, xem ra làm thái giám cũng không tệ chút nào.
Thất Thất Công chúa khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lập tức mặt mày hớn hở, Hồ Tiểu Thiên lại bởi vì nụ cười quỷ dị này của nàng mà trong lòng sợ hãi, đầu cúi thấp hơn, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng nếu đến đây, không thể nói đi là đi.
Long Đình Trấn chỉ vào một con Tảo hồng mã trong bầy ngựa nói:
- Con ngựa kia như thế nào?
Phàn Tông Hỉ nhìn lại theo phương hướng y chỉ, khen tặng nói:
- Hoàng tử điện hạ quả nhiên ánh mắt tốt, con ngựa kia chính là Ðại Uyên mã do Tây Cương tiến cống, ngày đi nghìn dặm, đêm đi 800, thần tuấn phi thường.
Long Đình Trấn cười gật đầu một cái nói:
- Tốt, dắt con ngựa kia đến cho ta, ta phải thử một chút thần lực của nó.
Phàn Tông Hỉ khẩn trương an bài bọn thủ hạ đi làm, trong lúc này Thất Thất Công chúa đi đến bên cạnh của Hồ Tiểu Thiên, cố ý ho khan một tiếng. Hồ Tiểu Thiên cúi lưng xuống thấp hơn, làm như không nhìn thấy nàng.
Thất Thất Công chúa khẽ vươn tay nhéo lỗ tai của hắn:
- Này, ngươi không nhận ra ta à?
Một câu nói đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn đến đây. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Công...
Hắn vốn muốn nói Công chúa điện hạ, nhưng Thất Thất công chúa hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời hắn.
Hắn linh cơ vừa động:
- Công công có gì chỉ bảo.
Thất Thất công chúa nghe hắn gọi mình công công, không khỏi mỉm cười.
Phàn Tông Hỉ trong cung nhiều năm, tuy rằng y cũng không nhận ra Thất Thất công chúa, nhưng An Bình công chúa thì y vừa nhìn đã nhận ra ngay, liếc thấy đi theo phía sau Long Đình Trấn có hai gã tiểu thái giám tất cả đều là nữ tử đóng giả, theo phong thái của Thất Thất công chúa, mơ hồ đoán được nàng rất có thể Công chúa đương triều, bằng không sẽ không có tiểu thái giám nào có lá gan lớn làm càn như vậy ở trước mặt của Tam Hoàng tử, cho nên Phàn Tông Hỉ cũng không hề chen vào nói.
Long Đình Trấn nhìn thoáng qua Thất Thất Công chúa, cũng không nói nhiều, thấy có người đã dắt Ðại Uyên mã màu Tảo hồng đi qua, vì thế ra đón, một đám người giống nhau các vì sao vây quanh mặt trăng đi theo Long Đình Trấn.
Hồ Tiểu Thiên vẫn đang đứng tại nguyên chỗ, lỗ tai bị Thất Thất công chúa nhéo rồi, muốn chạy cũng không thể.
- Thất Thất! Cháu không nên làm khó hắn!
Cũng là An Bình công chúa đứng ra nói giúp Hồ Tiểu Thiên.
Thất Thất công chúa lúc này mới buông tay, Hồ Tiểu Thiên nhìn qua bốn phía đã không còn những người khác, lúc này mới hướng về hai người thật sâu vái chào nói:
- Đa tạ An Bình công chúa!
Thất Thất Công chúa mày liễu dựng lên nói:
- Sao ngươi không cảm tạ ta? Chỉ tạ ơn cô cô ta?
An Bình công chúa nói:
- Thất Thất, hắn chỉ là một cái tiểu thái giám, cháu không cần làm khó hắn.
Thất Thất công chúa trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái nói:
- Tiểu thái giám, cô cô, người nhưng không biết hắn, hắn tuyệt đối không phải là người tốt lành gì.
Hồ Tiểu Thiên xấu hổ, vị tiểu Công chúa này nói chuyện rất không nể tình rồi, hắn không phải người tốt, vậy cô là người tốt à? Giết Ngụy Hóa Lâm cô cũng có phần. Chẳng những có phần, cô vẫn là thủ phạm chính, bố đây cùng lắm cũng chỉ là đồng lõa thôi.
An Bình công chúa dịu dàng cười nói:
- Cháu xem cháu làm hắn sợ tới mức mặt không còn chút máu rồi, hay là chúng ta đi xem náo nhiệt đi.
Một câu hóa giải sự lúng túng của Hồ Tiểu Thiên.
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên lại có chút kháng nghị, ta sợ hãi bao giờ? Mặt không còn chút máu? Ta đây mặt không đỏ tim không nhảy, chỉ là không muốn chấp nhặt cô Công chúa điêu ngoa này thôi. Ba người cùng đi xuống gò đất, bên cạnh bờ sông có một tuấn mã màu đen hấp dẫn ánh mắt Thất Thất công chúa, nàng lập tức quên Hồ Tiểu Thiên, vui vẻ nói:
- Dắt con ngựa kia đến cho ta!
Tính tình nàng dù sao cũng vẫn là cô gái nhỏ, lập tức chạy như bay về hướng con tuấn mã màu đen kia.
An Bình công chúa có chút bất đắc dĩ, cười lắc lắc đầu.
Hồ Tiểu Thiên vẫn một mực cung kính đi bên cạnh nàng, ánh mắt của An Bình công chúa dừng ở trên người hắn, hạ giọng nói:
- Ngươi không phải Ti Uyển Cục đấy sao? Điều đến đây khi nào vậy?