Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Y Thống Giang Sơn
  3. Chương 36 : Ngự thú
Trước /220 Sau

[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 36 : Ngự thú

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đàn sói kia đã vây khốn được nửa ngày nhưng vẫn không cách nào trèo lên tảng đá to. Lang tính xảo trá, lại nghĩ ra một biện pháp, vài con sói tới gần tảng đá lập tức lại có vài con sói leo lên trên lưng của bọn nó. Chúng xếp chồng lên nhau như La Hán trận, bám chặt lấy tảng đá, đắp cao dần lên, cố gắng bò lên trên đỉnh tảng đá to bằng cách này.

Tiểu cô nương kia phát hiện ra chuyện này đầu tiên, liền vội vàng kéo vạt áo Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên nâng gậy công sai trong tay lên, nhắm vào đầu con sói cao nhất kia đập xuống thật mạnh. Máu bắn tung tóe khắp nơi, con sói kia bị Hồ Tiểu Thiêm đập cho choáng váng đầu óc. Nó rơi từ trên lưng đồng bọn xuống, nhưng vừa mới đánh lui một con thì con khác đã tiếp tục leo lên.

Hồ Tiểu Thiên không dám buông lỏng, vung gậy công sai trong tay đập loạn xuống, phòng đám ác lang này leo lên được tảng đá to.

Tiểu cô nương cũng sáp đến, giơ cái hộp đen trong tay nhắm về lũ sói phía dưới, bắn ra một lượt. Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng không phải vật trang trí, một lượt bắn ra, lập tức có bảy tám con sói trúng châm. Đám sói kêu thảm ngã xuống, trận hình lập tức tan vỡ. Lang tính cực kỳ tàn nhẫn, thấy đồng bọn đang hấp hối chẳng những không có biểu hiện gì mà ngược lại còn xông lên tranh nhau xé xác ăn. Lại một cảnh huyết nhục văng tung tóe, tiếng sói tru từng trận, cảnh máu tanh này làm cho bất cứ ai thấy cũng phải buồn nôn.

Tiểu cô nương kia bịt chặt miệng mũi lại, khuôn mặt nhăn nhó tái mét quay sang bên cạnh nôn mửa liên tục.

Hồ Tiểu Thiên tuy rằng cũng cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng hắn không dám xem thường, giơ cái gậy công sai lên chuẩn bị sẵn, chỉ sợ có con sói nào thừa cơ mà trèo lên.

Lúc này trên trời truyền đến nhiều tiếng chim kêu, vài chục con hắc ưng giương cánh bay tới, xoay quanh trên đỉnh đầu bọn họ. Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt hắn trầm xuống. Cái cảnh này chính là lục không liên hợp tác chiến, vừa rồi là trận địa chiến, lúc này đã đổi thành không tập rồi.

Vài chục đầu hắc ưng gần như đồng thời lao xuống phía hắn, Hồ Tiểu Thiên cảm thấy rất buồn bực a. Ngự Thú Sư, thì ra cái thế giới này còn tồn tại chức nghiệp kinh khủng và phong cách như vậy. Người còn chưa thấy đâu, đã phát động ra quân đoàn cầm thú quy mô khổng lồ, hôm nay nếu hắn bại trận, chẳng phải là so với cầm thú cũng không bằng hay sao? Nghĩ đến mấy chữ này, không khỏi nhớ đến lúc trước hắn đã từng trêu đùa nói qua, nhưng vào lúc này đúng là không cười nổi. Hắn nhìn tiểu cô nương kia, thấy trên mặt cô toát ra sự sợ hãi, Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay cô bắn thẳng lên trời. Nhưng kim châm bên trong dù sao cũng có hạn, sau ba lượt bắn ra cũng đã biến thành một cái hộp vứt đi.

Đứng giữa ranh giới sinh tử, hai người đã hoàn toàn bỏ qua sự phòng bị lẫn nhau, Hồ Tiểu Thiên móc ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà An Đức Toàn đưa cho hắn, đưa tới. Tiểu cô nương kia nhận lấy hộp kim châm, đang chuẩn bị bắn tiếp, Hồ Tiểu Thiên chợt nói: "Chừa lại một lượt, thời điểm sống còn hãy dùng đến!" Hai tay của hắn giơ gậy công sai lên, nhắm vào một con hắc ưng đang bay nhào xuống mà đập. Một gậy nện trúng cánh hắc ưng, lông vũ bay loạn, hắc ưng gào thét rơi xuống. Còn chưa rơi xuống đất nó đã bị một con sói xanh nhảy lên ngoạm lấy, lập tức có thêm vài con sói nữa xúm lại tranh mồi, sau vài giây tranh cướp hắc ưng đã bị mấy con ác lang xé thành mảnh nhỏ.

Hồ Tiểu Thiên vung vẩy gậy công sai che chở cho tiểu cô nương kia, tạm thời ngăn cản hắc ưng từ trên trời lao xuống. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, thể lực hắn đang không ngừng suy yếu, hai tay trở nên nhức mỏi, cái gậy công sai này cũng trở nên nặng hơn nhiều. Hồ Tiểu Thiên đẩy lui hai con hắc ưng tiến công, ánh mắt hắn nhìn núi rừng phía xa, trong lòng lại lo lắng. Không biết tình hình Mộ Dung Phi Yên lúc này như thế nào?

Lúc trước Mộ Dung Phi Yên tiến vào rừng rậm, vai phải đã bị vuốt sói làm tổn thương, vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây của ác lang, tiến vào trong rừng. Nhìn qua vai phải của mình, nàng đã thấy đầu vai bị vuốt sói cào trúng, lưu lại bốn vết máu, nhìn thấy mà giật mình. Nàng cắn cắn môi anh đào, vung tay điểm trúng huyệt đạo ở ngực mình, không cho vết thương chảy máu. Lại thử nhúc nhích cánh tay, cảm thấy không có thương tổn đến gân mạch cùng xương cốt. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy dưới ánh trăng, trong bầu trời đêm, trên tảng đá lớn mấy chục đầu phi ưng đang bay vòng vòng, tuy rằng cách rất xa, nhưng nàng cũng có thể đoán được tình huống hai người Hồ Tiểu Thiên lúc này hung hiểm cỡ nào.

Mộ Dung Phi Yên kiềm chế cảm xúc muốn giết người, ngưng thần tĩnh khí, nghiêng tai nghe ngóng. Trong rừng rậm bên phải phía trước nàng vẫn đang truyền đến tiếng tru đứt quãng, mới nghe thì thanh âm này giống như thuộc loại dã thú nào đó, nhưng cẩn thận phân biệt, thanh âm này hẳn là con người phát ra.

Mộ Dung Phi Yên phân biệt vị trí, bay lên ngọn cây, nhảy qua những nhánh cây, yên lặng tiếp cận nơi phát ra thanh âm.

Thanh âm trở nên càng ngày càng rõ ràng, Mộ Dung Phi Yên dùng tán cây yểm hộ, tiến lại gần. Thấy phía trước tầm hai mươi trượng, chỗ đó có một gã đàn ông mặc áo xám ngồi khoanh chân, tóc dài xõa vai, trên mặt đeo một cái mặt nạ bằng đồng xanh, dưới ánh trăng phản xạ ánh kim loại thâm trầm. Mặt nạ xấu xí mà dữ tợn, trong tay gã cầm một thanh gậy trúc, đập lên mặt đất theo nhịp, miệng lẩm bẩm, phát ra đủ loại thanh âm kỳ quái, khi thì như dã thú gào rú, khi thì như cầm điểu gào thét, bắt chước giống như đúc.

Mộ Dung Phi Yên liền khẳng định, người này nhất định là Ngự Thú Sư điều khiển đàn dã thú kia. Nàng trèo dọc theo tán cây, lặng lẽ tới gần Ngự Thú Sư kia. Chỉ còn cách chưa đến mười trượng nhưng đối phương vẫn không cảm thấy gì. Mộ Dung Phi Yên hít sâu một hơi, nhảy khỏi nhánh cây, tay phải cầm trường kiếm đâm thẳng về phía trước, thân thể mềm dẻo bay trên không, xoáy tròn như đinh ốc, tốc độ kinh người, trong giây lát chỉ còn cách đối phương một trượng.

Lúc Mộ Dung Phi Yên lao ra khỏi tán cây thì Ngự Thú Sư kia cũng đã phát hiện ra, gã ngẩng đầu lên, đằng sau lỗ thủng trên mặt nạ là một cặp mắt lạnh như băng, tràn ngập sát khí, cổ họng phát ra thanh âm cổ quái.

Hưu...u...u! Ẩn trong tán cây bên trái, một vệt ánh sáng màu bạc bắn về phía Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên cẩn thận mấy cũng có sơ sót, nàng không phát hiện ra còn có một tiễn thủ ẩn nấp xung quanh. Mũi tên chứa đầy lực lượng, lao nhanh như bắn về phía Mộ Dung Phi Yên. Nàng đành bỏ qua nhất kích tất sát, thu trường kiếm trong tay lại, đánh vào mũi tên đang bắn tới. Mũi tên kia cũng không phải tên gỗ bình thường, mà là tinh cương rèn mà thành, tiễn kiếm đụng vào nhau, BA~! một tiếng giòn vang.

Mũi tên này lực lượng mạnh đến mức khiến Mộ Dung Phi Yên kinh ngạc, thân thể bởi vì va chạm nên cứ vậy mà rơi xuống đất.

Hai chân nàng còn chưa chạm đất, trong tán cây lại phóng tới một mũi tên, mũi tên này hướng thẳng cổ họng Mộ Dung Phi Yên mà bay đến. Đầu mũi tên hàn quang lấp lánh, thân tên màu bạc, lông đuôi màu trắng, trông như sao băng xẹt qua trong đêm tối, trong tích tắc đã bay tới trước mặt Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên dùng hết toàn lực, vung trường kiếm ra, đâm về phía mũi tên, mũi tên cùng mũi kiếm chạm vào nhau với tốc độ cao mà bắn ra những đốm lửa chói mắt. Mũi tên đang bay nhanh bị đâm trúng, liền bay chệch sang một bên.

Cùng lúc đó, Ngự Thú Sư kia không nói một lời, thân thể bắn khỏi mặt đất, hay tay vung về phía hạ thân Mộ Dung Phi Yên. Một trảo này vô thanh vô sắc, cực kỳ ác độc.

Hai chân Mộ Dung Phi Yên chưa kịp chạm đất, chân phải đá ra nhanh như điện xẹt, phát sau mà đến trước, chớp mắt liền đá trúng cổ tay gã Ngự Thú Sư. Ngự Thú Sư cười lên dữ tợn, cổ tay trái xoay ngược lại áp lên mắt cá chân Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên thu hai chân lại, cơ thể mềm dẻo lộn ngược ra sau, lùi về bãi cỏ sau lưng, hai tay Ngự Thú Sư như vuốt chim, ngón trỏ và ngón giữa tay phải xuyên thẳng đến hai con ngươi Mộ Dung Phi Yên, chân phải đá vào bụng dưới của nàng. Gã dùng đều là sát chiêu, chiêu nào cũng âm tàn ác độc. Tay phải móc mắt Mộ Dung Phi Yên chỉ là hư chiêu, ý đồ làm nhiễu lực chú ý của nàng, còn chân phải vô thanh vô tức đá ra mới là sát chiêu chí mạng.

Mộ Dung Phi Yên vẫn lộn về phía sau thoát khỏi bàn tay đang móc tới, Ngự Thú Sư mừng rỡ, nghĩ rằng chân phải chắc chắn sẽ đá trúng. Gã lại không ngờ tới, thanh kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên đâm xuống phía dưới, một kiếm này đâm trúng đùi phải Ngự Thú Sư. Một kiếm này lực lượng cũng không lớn, nhưng Ngự Thú Sư kia đ ra là dùng toàn lực, thế nên một kiếm này mạnh hơn không ít. Phốc! một tiếng, trường kiếm liền xuyên thủng bắp chân gã. Ngự Thú Sư phản ứng cũng nhanh, gã nhanh chóng rụt chân về, bắp chân máu tươi đầm đìa khiến gã phải kêu lên đau đớn.

Mộ Dung Phi Yên không bỏ lỡ cơ hội khó tìm này, trường kiếm thuận thế chém về phía đũng quần gã. Kiếm quang lóe lên, Ngự Thú Sư phản ứng chậm một nhịp, bị một kiếm chém từ háng chém lên, máu tươi phun ra điên cuồng, mất mạng tại chỗ.

Từ sâu trong tán cây lại liên tiếp bắn ra hai mũi tên, Mộ Dung Phi Yên chống đỡ liên tục, nàng cảm thấy lực lượng hai mũi tên này so với lúc nãy yếu đi không ít, bình thường hẳn là sẽ có hai loại khả năng, một là khí lực đối phương bắt đầu suy kiệt, hoặc là đối phương thấy Ngự Thú Sư bị giết, đã bắt đầu chạy trốn, mũi tên do khoảng cách tăng lên mà uy lực yếu đi.

Mộ Dung Phi Yên thấy cây cối đằng xa lau động, chắc chắn là tên kia chạy trốn, cả giận nói: “Chạy đi đâu?”. Nàng nhảy lên ngọn cây, thấy một cái bóng đằng xa đang nhảy khỏi cành cây, sau đó thân thể ở giữa không trung quay lại, liên tục bắn ra ba mũi tên.

Mộ Dung Phi Yên lợi dụng cây cối xung quanh che chắn, tránh thoát khỏi đợt xạ kích của hắn, bụp! Bụp! Bụp! Sau ba tiếng trầm đục, ba mũi tên đã cắm sâu vào thân cây. Tên kia lợi dụng khi Mộ Dung Phi Yên mải tránh né đã chạy ra xa, chỉ thiếu chút nữa là chạy tới rừng trúc ở phía trước.

Mộ Dung Phi Yên quyết tâm không để cho người này chạy thoát. Cả người trầm xuống, chân đạp mạnh, cành cây dưới chân nàng bị đạp cong lại, nàng dựa vào phản lực mà bắn ra xa, Mộ Dung Phi Yên bay cao đến tầm ba trượng, nàng cảm thấy đã tới điểm cao nhất, hai tay giang ra như chim xòe cánh, bay thẳng về phía trước.

Tiễn thủ áo đen kia thấy Mộ Dung Phi Yên đuổi theo không dứt, mà hắn lại không có cách nào thoát khỏi, tránh bị nàng truy tung, hắn liền ngừng chạy trốn, trở tay ra sau lưng, rút từ túi đựng tên ra ba mũi, đặt lên cung, hai tay dùng sức kéo, cánh cung cong lại thành hình bán nguyệt, hắn buông dây cung đã căng đến đỉnh điểm ra, ba mũi tên chia ra ba góc khác nhau mà bắn về phía Mộ Dung Phi Yên, ba mũi tên này có cấu tạo lông vũ ở đuôi tên không hề giống nhau, lúc đặt lên cung cũng phải theo cách nào đó, tất cả sẽ quyết định quỹ tích bay của chúng, mũi tên ở giữa thì bay thẳng về phía ngực Mộ Dung Phi Yên, hai mũi bên ngoài thì bay chệch ra, tạo thành một hình cong, cuối cùng mới nhắm vào Mộ Dung Phi Yên mà bay đến.

Nhìn thấy ba mũi tên đang bay tới, Mộ Dung Phi Yên cũng không nâng kiếm lên đỡ, mà rơi thẳng xuống như diều đứt dây, ba mũi tên thì bay xẹt qua đỉnh đầu nàng.

Mộ Dung Phi Yên ném trường kiếm trong tay ra, kiếm bay xoay tròn trong không trung như quạt gió, bay thẳng về phía tiễn thủ áo đen.

Tiễn thủ áo đen kia sau khi bắn xong ba mũi tên, lại thấy Mộ Dung Phi Yên ném trường kiếm đến, hắn chỉ còn cách lấy trường cung chặn lại, hắn giơ cây Giác Cung (cung khảm sừng; cung dùng sừng trang trí) lên, trường kiếm chém mạnh vào thân cung, thân cung chỉ rắc một tiếng liền gãy đôi ra, trường kiếm vẫn tiếp tục bay tới, mũi kiếm nhỏ hẹp đâm vào ngực tên tiễn thủ, hắn bất lực nhìn chuôi kiếm cắm trên ngực, thân thể rơi thẳng xuống đất, xương cốt phát ra tiếng gãy rõ rệt.

Mộ Dung Phi Yên sau khi rơi xuống đất, bước nhanh đến, nắm lấy chuôi kiếm, nàng sợ tên kia vẫn chưa chết, liền cắm kiếm sâu thêm xuống, thấy hắn không còn cựa quậy nữa, nàng mới đen trường kiếm rút ra, quệt lên người hắn để lau cho sạch máu rồi mới quay người, chạy về phía Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên và tiểu cô nương kia vẫn đang tận lực chống đỡ, trên người cả hai đã dính đầy vết máu, xung quanh chỗ nào cũng thấy lông hắc ưng bay loạn, dưới chân nằm ngổn ngang hơn mười cái xác hắc ưng, chúng đều là do Bạo Vũ Lê Hoa Châm bắn chết, chết nhiều như vậy cũng không ảnh hưởng đến lũ hắc ưng kia vẫn đang tiếp tục tấn công không nghỉ.

Đàn sói phía dưới đã ăn sạch mấy cái xác kia, rồi bọn chúng lại tiếp tục tấn công dữ dội, Hồ Tiểu Thiên luân phiên khổ chiến, cơ thể đã đến cực hạn, hắn gắng sức toàn thân, vung vẩy thủy hỏa côn trong tay, đập thẳng vào đầu một con sói vừa trèo lên, con sói kia nhanh nhẹn né sang bên phải, thủy hỏa côn đập trượt, đập xuống tảng đá, kêu rắc một tiếng, thủy hỏa côn bị gãy, chấn động hổ khẩu (gan bàn tay), khiến Hồ Tiểu Thiên đau nhức kịch liệt.

Đầu sói kia tránh thoát một kích toàn lực của Hồ Tiểu Thiên xong, liền hung mãnh nhào tới, trong tay Hồ Tiểu Thiên chỉ còn lại một đoạn côn gãy dài chừng hai thước, hắn vội vàng dùng cái đầu côn bị gãy mà đâm về phía con sói kia, hắn hoàn toàn làm theo bản năng, cái động tác này cũng không có chút tác dụng nào, không thể tạo thành vết thương trí mạng cho con sói kia được.

Hai mắt Hồ Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào cặp mắt âm u của đầu sói kia, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, chẳng lẽ hắn thực sự phải bỏ mạng ở đây?

Thời điểm sống còn! Tiểu cô nương kia giơ Bạo Vũ Lê Hoa Châm lên, nhắm vào đầu con sói kia mà bắn, không biết vì nàng sợ hãi hay là vì nàng không chắc bắn ra một lần có thể giết được con sói kia, thế nên nàng dứt khoát bắn liền ba lượt, bắn ra hết sạch châm.

Con sói kia té lăn trên đất mà kêu lên thảm thiết, Hồ Tiểu Thiên còn chưa kịp hoàn hồn, một con hắc ưng đã bay nhào đến trước mặt hắn, móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng cặp mắt của hắn.

Tiểu cô nương kêu lên kinh hãi: “Cẩn thận!”

Hồ Tiểu Thiên giật mình tỉnh lại, ném cây côn gãy ra, đập thẳng vào con hắc ưng kia, hắc ưng giang hai cánh ra, lượn thành một hình vùng cung trên không, tránh thoát đoạn côn gãy được ném ra, nhưng mà bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, một đầu sói xám đột nhiên nhảy lên, cắn trúng vào cổ con hắc ưng kia, cùng lúc đó lại có thêm ba con sói leo được lên trên tảng đá.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay tiểu cô nương đã bắn hết, cái côn của Hồ Tiểu Thiên cũng đã ném mất, hai người chỉ còn lại một thanh chủy thủ, nhìn lại mấy chục con sói lần lượt trèo lên, đàn hắc ưng tuy tạm thời chưa tấm công, nhưng vẫn đang xoay quanh đỉnh đầu hai người mà bay, tựa hồ không muốn rời đi.

Hồ Tiểu Thiên từ trước đến giờ vẫn chưa trải qua tình cảnh nào nguy hiểm như vậy, hắn thầm than trong lòng, lão tử trăm cay nghìn đắng tới đây, chỉ để làm cái chức quan cửu phẩm ở Thanh Vân huyện, không thể tưởng được cuối cùng lại vào bụng lũ sói này.

Bên tai bỗng có tiếng tiểu cô nương nói: “Là ta liên lụy ngươi, thực xin lỗi!”

Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc quay sang, đã thấy sắc mặt tiểu cô nương kia tái nhợt, đôi mắt sáng bình tĩnh nhìn hắn, đây cũng không phải bởi vì hắn đẹp trai, mà là vì nàng không dám nhìn đàn sói hung ác kia.

Sắp chết đến nơi, Hồ Tiểu Thiên ngược lại lại không thấy sợ hãi, hắn cười nói: “Ta tội gì phải chấp nhặt với một tiểu nha đầu, bất quá có thể chết cùng một chỗ, cũng coi như là hữu duyên.”

Tiểu cô nương đưa cho Hồ Tiểu Thiên một cái bình sứ.

Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc nói: "Cái gì?"

"Giải dược!"

Hồ Tiểu Thiên dở khóc dở cười, bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn đưa giải dược cho hắn? Hắn có ăn vào cũng chết, mà không ăn thì cũng chết, Thất nhật đoạn hồn châm! Hy vọng lão tử thịt đều có độc, đám ác lang này ăn vào sẽ bị hạ độc chết hết.

Đàn sói từng bước ép sát, Hồ Tiểu Thiên che lấy tiểu cô nương ở phía sau, tuy rằng hắn phải chết không thể nghi ngờ, sinh tử quan đầu, hắn cũng không ngại tỏ ra rộng lượng, tỏ vẻ Hồ Tiểu Thiên hắn cũng là người có phẩm chất tốt đẹp, biết tròn biết méo.

Tiểu cô nương cũng rất quật cường: “Không cần ngươi che chở, ta không sợ chết!"

Hồ Tiểu Thiên nói: “Chết tử tế không bằng còn sống, trong người ta là Thất nhật đoạn hồn châm, thịt ta có độc đấy, nếu chúng nó ăn ta trước, có khả năng sẽ khiến chúng bị hạ độc chết, ngươi có lẽ sẽ còn một đường sinh cơ.” Hắn nói ra rất cảm động, nhưng trong lòng Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ, loại tình huống này căn bản sẽ không phát sinh, hai người bọn hắn vẫn sẽ biến thành thức ăn trong bụng ác lang mà thôi.

Đã có bảy con sói bò lên được, nhưng chúng cũng không vội tấn công, mà là quây lại thành một vòng, chậm rãi dồn hai người vào giữa, trong mắt đàn sói, hai người sớm đã trở thành thức ăn trong bụng.

Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: “Không kịp nữa rồi!” Ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn ra phía xa.

Tiểu cô nương lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn còn chờ nàng tới cứu chúng ta?" Nàng lắc đầu nói: "Tai vạ rơi xuống thì tự gánh, nàng đã sớm rời đi!"

Hồ Tiểu Thiên cười cười, cô nhóc này tuổi còn nhỏ, thế nhưng cực kỳ cảnh giác, cơ bản là không hề tín nhiệm người khác, hắn tin Mộ Dung Phi Yên chắc chắc sẽ không bỏ hắn mà đi, nhưng bây giờ chỉ sợ không còn kịp nữa.

Hồ Tiểu Thiên nắm chặt dao găm trong tay, chuẩn bị liều mạng, đánh cược một lần, thấp giọng hỏi: “Ngươi rút cuộc là ai? Tên gì?” Hắn muốn trước khi chết phải biết được rõ ràng, mình rốt cuộc vì ai mà chết.

"Ta là Thất Thất!"

Hồ Tiểu Thiên lặp lại cái tên có chút quái dị này, đến tận bây giờ, con nhóc này vẫn tràn đầy cảnh giác, không hề nói ra, Thất Thất thực ra là cái gì, là một cái danh hiệu hay là xếp hạng của nàng? Hồ Tiểu Thiên cũng không muốn hỏi cho rõ ràng, bởi vì hắn không có thời gian, hắn giơ chủy thủ lên đánh tới một đầu sói, lúc này trong lòng hắn chỉ muốn tiêu diệt một hai con sói, lấy lại vốn trước khi bị chúng xé xác mà thôi.

Quảng cáo
Trước /220 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net