Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 13:
Lục Cảnh.
Hoàng Phủ Vô Song chân trước vừa đi khuất thì Long Ngạo Thiên đã nối bước đuổi theo.
Trùng hợp y mới đặt chân ra khỏi Tương Tư Lâu đã gặp Ngọc Hàn mang bộ dạng sống dở chết dở lắc lư đi đến, sau lưng là Bình An mặt than vạn năm không đổi.
"Yô!"-Thấy y Ngọc Hàn liền chào một tiếng, Bình An vô điện biểu tình gật đầu một cái như chào hỏi.
"Ngọc Hàn, Bình An."-Y khẽ cười đáp lại.-"Hai người đến đây dùng bửa sao?"
"Ân, bọn ta nghe Thanh Trà nói Gia cùng ngươi ở đây nên mới đến. Gia đâu rồi sao chỉ có mình ngươi vậy?"-Hắn nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm Phượng Thư Ly.
"Vừa rồi Thư Ly nhận được một bức thư, đọc xong liền rời đi."-Y rũ mắt đáp.
"Vậy thì chi bằng vào trong ngồi với bọn ta một lát chờ Gia trở về!"-Hắn đề nghị.
Hoàng Phủ Vô Song chầm chậm lắc đầu từ chối.-"Ta muốn đi dạo tiêu thực một chút sẳn tiện tham quan Giáng Châu Thành."-Quan trọng nhất chính là y muốn đi tìm thử xem có gặp được Phượng Thư Ly hay không.
"Vậy thì...."
"Ai a~~~ Bạch y mỹ nhân ngươi đi đâu mà vội mà vàng mà không chịu đợi ta a!"
Thanh âm phong lưu ngã ngớn bất ngờ xen vào, bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song lại có thêm một nam tử vô cùng khôi ngô tuấn tú, mày ngài mắt phượng, mũi cao môi mỏng, từng đường nét đều như điêu khắc mà ra, thu hút nhất chính là đôi đồng tử màu đỏ quỷ dị. Nam tử đứng sau lưng Hoàng Phủ Vô Song hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào cứ như y đang dựa vào Hoàng Phủ Vô Song đứng trước.
Sắc mặt Hoàng Phủ Vô Song lạnh đi mấy phần, lặng lẽ bước dịch sang một bên, trực tiếp ngó lơ Long Ngạo Thiên.
Trước ánh nhìn tò mò của Ngọc Hàn y nhàn nhạt lên tiếng.-"Người qua đường, ta không quen."-Ý nói Long Ngạo Thiên chỉ là một người qua đường xa lạ không hơn không kém, không có bất kì quan hệ nào.
Trên trán Long Ngạo Thiên xuất hiện vài sọc đen. Hay cho một tiếng 'người qua đường', hoàn toàn phủi sạch sẽ quan hệ a!
Mà Bình An - người im lặng không lên tiếng tựa như không tồn tại ở đây từ khi Long Ngạo Thiên xuất hiện thì biểu tình mặt than vạn năm thay đổi trở nên... rất... vi diệu.
Sau đó không nói không rằng gì rút nhuyễn kiếm giấu trong thắt lưng hướng về Long Ngạo Thiên.... chém xuống.
Long Ngạo Thiên nghĩ trời nghĩ đất không không nghĩ đến việc đột nhiên bị người ta chém thế này.
Một kiếm đó xuống tay đủ nhanh, đủ chuẩn cũng đủ ngoan độc.
Có thể tránh thoát là nhờ bản năng nhiều năm rèn luyện, tuy nhiên vạt áo của y lại không may mắn như y mà bị chém rách một đường dài.
Xúc cảm đầu tiên của y ngay sau đó chính là ngửa mặt lên trời chửi bậy. CMN lão tử rốt cục bị cô hồn ám hay ăn ở thất đức đây? Vừa rồi suýt bị châm thành nhím bây giờ chút nữa đã đi gặp ông bà tổ tiên a! CMN! CMN!
"Ta với ngươi không quen không biết, không thù không oán tại sao lại động thủ a!"-Y thiếu điều gào lên luôn rồi.
Bình An nghe xong tà tà híp mắt, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh.-"Không quen. Không biết. Không thù. Không oán. Sao?"
Ngọc Hàn cảm nhận được điềm chẳng lành gì liền hai ba bước chuồn vào trong Tương Tư Lâu đông thời ra hiệu cho Hoàng Phủ Vô Song nhanh nhanh rời khỏi đó.
Hoàng Phủ Vô Song tựa tiếu phi tiếu nhìn Long Ngạo Thiên sau đó hòa mình vào dòng người tấp nập, ung dung bước đi.
----------------------------------
Ngọc Hàn ngồi trong nhã gian, lắc lắc chén trà lạnh trong tay, tròng nghi hoặc không thôi.
Bình An dạo này hình như bị điên thật rồi, khơi khơi lại cầm kiếm chém người, mà cái tên bị Bình An chém hẳn là ra đường chưa xem lịch, người gì xui xẻo như thế a!
‘Két----‘ Cửa đột nhên mở ra, người đi vào chính là tiểu nhị đã đưa thư cho Phượng Thư Ly. Hắn đem một bình rượu đặt lên bàn sau đó thản nhiên ngồi đối diện Ngọc Hàn, toe toét cười.-“Ngọc Hàn, lâu rồi không gặp a! Vừa rồi Gia có đến đây còn đem theo một bạch y mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên giáng trần í. Nhưng chưa ngồi được bao lâu thì đã nhận được thư của Hồng Vân nên đi mất rồi! Chậc… Mới mấy tháng không gặp dường như Gia càng lúc càng mê người hơn a!”
Ngọc Hàn nhíu nhíu chân mày nhìn hắn, lười biếng nhếch môi.-“Ngươi cũng không phải không biết tính tình hung hãn của Gia tỉ lệ thuận với chỉ số sắc đẹp và mị lực. Cách chỉnh người cũng càng ngày càng ác!”-Sau đó lắc lư nói.-“Hoa hồng tuy đẹp nhưng lắm gai, anh túc rực rỡ cũng mang kịch độc a! Chỉ có thể nhìn không thể chạm nếu không sẽ rất thảm!”
“Ta ngược lại cảm thấy bạch y mỹ nhân kia so với Gia càng giống một đóa hồng đầy gai, một khóm hoa anh túc có độc hơn!”-Tiểu nhị kia cười như không cười chậm rãi xé mặt nạ da người ra để lộ tướng mạo thực thụ vô cùng tuấn lãng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng mũi cao, mắt ưng mày kiếm, là dạng hình tượng mà nữ nhân mơ ước có thể gả cho. Thân phận của hắn đương nhiên không phải là một tiểu nhị bình thường, mà là đệ tử của Phượng Ca, biểu ca của Bình An - Lục Cảnh, hắn vì ở trên Tiêu Dao đảo chán quá nên mới chạy đến nơi này làm tiểu nhị, sẳn tiện giúp Hồng Vân một vài việc vặt vãnh.
Ngọc Hàn xoa cằm, hiếu kì hỏi Lục Cảnh.-"Tại sao lại nói như vậy?"-Rõ ràng nhìn thế nào cũng thấy Hoàng Phủ Vô Song là một quý công tử hòa nhã nhu nhược đậm chất thư sinh làm gì có chút nào giống với một bụi hồng gai, một loài hoa anh túc nguy hiểm chứ.
Lục Cảnh nhếch môi cười vô hại.-"Có lẽ ta không giỏi mưu mẹo như Hồng Vân, tính toán thua xa Thanh Trà, cơ quan ám khí kém ngươi một chút, võ công chẳng bằng Bình An nhưng mà.... có một thứ ta thắng chắc các ngươi, đó chính là 'trực giác'!"
"A! Vậy nói nghe một chút xem!"
"Ngay từ giây phút ta nhìn thấy bạch y mỹ nhân đó thì ta liền cảm thấy y không hề đơn giản, tâm cơ rất sâu, tính cách hỉ nộ vô thường, thân phận cũng chẳng vừa gì.... Mơ hồ còn lộ ra một chút khí tức của tử vong. Tóm lại chỉ có hai chữ để miêu tả chính là NGUY HIỂM. Bốn chữ: VÔ CÙNG NGUY HIỂM!"- Lục Cảnh vẫn giữ nguyên nụ cười vô hại, thoải mái nói. Dù biết cái người nguy hiểm kia đang ngày ngày kề cận Gia nhà bọn họ.
Khóe mắt Ngọc Hàn giật giật, đang định mở miệng thì cửa sổ bị phá nát, Bình An từ bên ngoài bay vào. Sắc mặt xem ra vô cùng không tốt, y phục giống như bị thứ gì đó rất sắc bén cắt rách nhiều chổ, trên mu bàn tay cũng có một vết thương nhỏ còn đang chảy máu.
"Chuyện gì đây? Sao lại mang cái bộ dạng te tua này?"-Lục Cảnh mỉm cười nhìn Bình An, vô cùng thân thiện.
"Đánh nhau."-Bình An lạnh lẽo nói.
"Đánh với ai?"-Tự nhiên hỏi tiếp.
Bình An trầm mặc một lúc mới chậm rãi đáp.-"Long Ngạo Thiên."
"À! Thì ra là Long Ngạo... Cái gì?"-Nét cười của Lục Cảnh sụp đổ, vẻ mặt khó tin.-"Ngươi đánh nhau cùng Long Ngạo Thiên? Kết quả ra sao?"
"Chạy mất."-Nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ. Quả nhiên trên đời này không thể trông mặt mà bắt hình dông được, Long Ngạo Thiên cứ trưng cái điệu bộ cà lơ phất phơ thèm ăn đập vậy mà ngoài cái vạt áo bị rách do hắn bất ngờ tấn công thì hoàn toàn không có thêm thiệt hại gì, ngược lại là hắn bị cái quạt tưởng chừng vô hại kia cắt cho te tua sau đó thì để y chuồn mất. Nhưng dù chuồn mất thì sao? Vẫn sẽ còn gặp nhau dài dài mà.
Đôi môi mỏng của Bình An chậm rãi câu lên một độ cong nhỏ có thể xem như là đang cười... ừm... một nụ cười đầy sâu xa.. [Thỏ Đào: Yêm nghe mùi gian tình ở đâu đây~~(´∀`*)]
Ngọc Hàn im lặng chà xát cách tay nổi đầy gai ốc, trong bụng đã niệm câu 'Nam mô a di đà phật' đến lần thứ chín mươi chín. Cầu trời cho tên mặt than đó đừng có giận 'giun' mà chém hắn. [Thỏ Đào: Ý nói bạn trẻ nào đó họ Long là giun í ヽ(´▽`)/]
Sau đó phóng qua cho Lục Cảnh một ánh mắt tràn đầy bát quái (aka nhiều chuyện). Bình An và Long Ngạo Thiên kia có dây mơ rễ má gì sao?
Lục Cảnh chỉ cười cười sau đó đứng dậy, dán mặt nạ da người lên, ngụy trang thành một tiểu nhị tư sắc bình thường rồi rời đi.-"Ta phải làm việc rồi! Các ngươi dùng bửa ngon miệng."