Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 14:
Anh hùng cứu mỹ nhân.
Ở một nơi khác, Hoàng Phủ Vô Song đang rất nhàn tản đi dạo tiêu thực sau khi ăn, hiển nhiên cũng quan sát nhìn ngắm xung quanh.
Xen lẫn trong khung cảnh nhộn nhịp tấp nập này vẫn tồn tại một vài góc khuất ảm đạm, tĩnh lặng. Đó là nơi của những người khốn khổ đến cùng cực những đứa trẻ bị bỏ rơi phải đựa vào từng đồng xu bố thí của người qua đường.
Y rũ mắt nhìn đứa trẻ ốm yếu co người thành một đoàn bên con hẻm ẩm thấp rồi dừng chân lại, khom người thả một ít bạc vụn vào cái chén dư bẩn sứt mẻ bên cạnh nó.
Những nén bạc vụng va chạm vào sành sứ phát ra tiếng vang 'leng keng' thanh thúy, đứa trẻ giật mình ngẩng đầu chỉ thấy liền thấy một ống tay áo trắng tinh, đường thêu rất cầu kỳ tinh xảo, còn có bàn tay trắng trẻo rất đẹp. Đó là tay của nam nhân, không thô không gầy, khớp xương phân minh, sạch sẽ cân xứng. Nó ngạc nhiên chớp mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt thì tay áo trắng kia đã biến mất, thứ nó thấy lại là dòng người hoặc thờ ơ, hoặc xem thường ghét bỏ liếc mắt tránh xa nó.
Nếu không phải có mấy nén bạc vụn trong chén kia thì có còn tưởng mình vừa nằm mơ.
Ngây ngốc một lúc nó mới nhớ ra gì đó, đem bạc trong chén cất rồi vội vã chạy đi, nó chạy về hướng y quán lớn nhất trong thành. [Thỏ Đào: Nhớ kỉ bạn nhỏ này nhá! Cũng là dân thần thánh đấy *lăn lăn*]
"Chẳng phải ngươi nói không đem bạc sao? Vậy thứ ngươi mới cho đứa trẻ kia là gì thế?"-Long Ngạo Thiên nhíu mày sấn tới hỏi Hoàng Phủ Vô Song, y phục trên người đã thay bộ khác. Rõ ràng có mang theo bạc mà dám nói không có rồi bắt y trả tiền cơm. Quá đáng!
Hoàng Phủ Vô Song không đáp, cũng không thèm nhìn sang mà ghé vào một sạp hàng nhỏ mua một cái ô.
"Trời mát mẻ như vậy ngươi mua ô làm gì a?"-Ai kia lại mặt dày mà bám theo.
Hoàng Phủ Vô Song cầm ô trong tay, đưa mắt liếc nhìn Long Ngạo Thiên, lãnh đạm mở miệng.-"Ngươi vừa bị Bình An chém chính là do cái miệng của mình hại."-Nói rồi tăng nhanh cước bộ, trong đôi mắt tĩnh lặng lưu chuyển một tia sáng rực rỡ, tựa như tìm ra được bảo vật của mình mà chính y cũng không hay biết.
Người ngoài cuộc Long Ngạo Thiên lại rõ ràng từ đầu đến cuối, hừ khẽ một tiếng, mặt mũi đen thui rẽ vào một cửa hàng đồ cổ. Mệt, có lòng mà cứ bị móc mỉa mãi thế này y quan tâm thêm chỉ mệt xác.
Phượng Thư Ly vừa trở về Tương Tư Lâu vừa vận động não tìm cách không phải quay lại Tiêu Dao đảo vào một tháng sau, và kết quả của việc không tập trung chính là 'sai đường'. Quẹo trái quẹo phải mấy lần mấy lược rốt cuộc hắn lại đứng trước Lạc Tiên Nhai đã 'đi ngang qua' hai lần.
Thôi được rồi, hắn thừa nhận hắn không phải sai đường mà là lạc đường có được không? Cái này cũng đâu có thể trách hắn được mà nên trách đường phố ở đây quá rắc rối, chằng chịt như lưới.
Ngửa mặt nhìn bảng hiệu Lạc Tiên Nhai nền đỏ chữ vàng chói mắt kia một lúc, Phượng Thư Ly nghĩ vào trong mua một vò rượu ngon đem về, nghĩ vậy chân liền bước vào.
Do đó hắn không nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song cách đó chừng vài trăm mét đang mỉm cười đi đến, cũng không biết nụ cười kia mới ôn nhu dịu dàng làm sao.
Lạc Tiên Nhai là một quán rượu nổi tiếng, là sản nghiệp thuộc về Vô Ưu Cốc - Nơi nổi tiếng về rượu ngon và tơ lụa. Rượu ở đó mang hương vị độc đáo vô cùng, dùng qua một lần sẽ không cách nào quên, còn về tơ lụa lại càng khiến người trầm trồ khen ngợi, mỗi sợ tơ, mỗi tấm lụa dệt ra đều vô cùng đẹp, y phục của Hoàng thất và quan lại đều dùng tơ lụa ở đó để may, thậm chí cả Tiêu Dao Đảo cũng vậy.
Phượng Thư Ly mua hai vò rượu lớn, vừa trả tiền thì có người để một tờ ngân phiếu năm mươi lượng trước mặt trưởng quầy.-"Rượu của mỹ nhân này cứ để bản công tử trả!"
Trưởng quầy tỏ vẻ khó xử, không biết nên lấy ngân phiếu trên bàn hay không.
Phượng Thư Ly nhướng mày nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh là một nam nhân khá tuấn tú chừng hai mươi lăm tuổi, từ đầu đến chân đều là đồ quý giá, toàn thân toát lên mùi 'nhà giàu mới nổi' vô cùng rõ.
Thấy Phượng Thư Ly nhìn mình gã liền bày ra bộ dạng tiêu sái ngọc thụ lâm phong mà mỉm cười.-"Gặp nhau chính là có duyên, không biết mỹ nhân có bằng lòng cùng ta đối ẩm vài chén rượu?"-Gã là Vạn Kim Tiền, con trai cưng của phú hộ Kim Vạn Tài, gã ỷ vào gia đình giàu có, tỷ tỷ lại là thiếp thất của thành chủ Giáng Châu Thành nên tkhông coi ai ra gì, thường xuyên đùa giỡn con gái nhà lành, hễ gặp mỹ nhân bất luận nam nữ đều giả vờ đứng đắn làm quen sau đó lừa về nhà giở trò đồi bại. Hôm nay gã ghé qua Lạc Tiên Nhai uống rượu cùng đám bạn hư hỏng, ai ngờ lại gặp được một mỹ nhân tuyệt trần nhưng lại trong ngây ngô thuần khiết đúng với khẩu vị của gã.
"Đa tạ công tử, nhưng ta có tiền ta sẽ tuệ trả. Còn có... vừa gặp đã là có duyên thì nhân duyên của ta sẽ rất rất nhiều nha!"-Hắn nhẹ nhàng nhếch khóe môi, từ chối lời mời của gã. Có duyên cái con mèo í, cái mánh khóe này Gia rành quá mà!
Vạn Kim Tiền bị từ chối thì mất hứng nhưng vẫn tươi cười.-"Ai nha! Mỹ nhân đừng ngại, bản công tử vừa gặp ngươi thì giống như nhất kiến chung tình, trái tim đều nhộn nhạo cả lên, còn không phải duyên sao? Chính là duyên trời định a!"
Hắn âm thành cười lạnh, ngươi nhộn nhạo là do nhất kiến chung tình hay là tinh trùng thượng não? Tuy vậy mặt ngoài vẫn hòa nhã.-"Nếu có duyên vậy thì lần sau tái kiến (ak gặp lại)!"
Dứt khoát đem bạc dúi vào tay trưởng quầy hắn lập tức nâng bước rời đi, nào ngờ chưa đi được hai bước đã bị cản lại.
"Mỹ nhân, uống cùng ta chén rượu rồi hãy đi!"-Nói rồi lại đưa tay muốn nắm tay hắn.
Phượng Thư Ly nhìn cái móng heo của gã sắp châm vào mình, sắc mặt trầm xuống, trong tay âm thầm xuất hiện năm cây ngân châm bén nhọn, chỉ cần gã dám chạm vào hắn sẽ đâm nát cái móng đó.
Nhưng bất ngờ hắn bị kéo ra sau, cái móng heo của Vạn Kim Tiền cũng bị một ống tay áo trắng tinh hất ra. Lưng va chạm vào một lòng ngực xa lạ và diễn biến bất ngờ này khiến hắn đơ ra năm giây sau đó điên cuồng gào thét trong lòng - WTF? Vụ gì đây? Màn trình diễn cẩu huyết 'hùng cứu mỹ nhân' xuất hiện rồi sao? Đờ mờ! Gia không phải mỹ nhân để anh hùng trên ngực gắn kim cương, lưng mang áo choàng bên dưới mặc quần sịp đỏ (supper men ヽ(´▽`)/) tới cứu a! Lại còn gan to bằng trời nắm tay Gia nãy giờ không buông nữa!
Hung hăng trừng 'anh hùng' vừa 'cứu' mình một cái, đôi mắt hoa đào tức giận sắp phun ra lửa kia chớp chốp mấy lược rồi trở về với hình tượng trong veo ngập nước ban đầu.
Hoàng Phủ Vô Song bây giờ không biết lý giải bản thân như thế nào nữa, y nhìn thấy Phượng Thư Ly sắp bị phi lễ thì cảm thấy rất khó chịu, dù rằng biết Thư Ly sẽ không đễ chuyện đó xảy ra nhưng thân thể lại hành động còn nhanh hơn suy nghĩ kia, lao vào kéo hắn ra.
Nhìn đến đôi đồng tử tím lúng liếng nước đang nhìn mình, tâm trạng y trong thoáng chốc bình ổn lại, nhẹ giọng hỏi.-"Ngươi không bị... gì chứ?"
"Ta không sao!"-Ta chỉ bị ngươi hù suýt đứng tim thôi, thình lình xuất hiện mà không một tiếng động nào a!
Vạn Kim Tiền bị hất ra liền nổi giận đến nghiến răng nghiến lợi, từ trước đến nay chưa có ai dám đối với gã như vậy, gã thề sẽ không tha cho ai phá hư chuyện tốt của gã.
Nhưng giây phút nhìn thấy một bạch y nhân đáng người cao gầy mảnh khảnh, dung mạo tựa trích tiên, tóc đen như mực chảy xuôi xuống dài quá thắt lưng, khí chất lãnh đạm cao quý như tuyết liên trên Thiên Sơn thì liền như bong bóng xì hơi, chà xát hai tay cười đến hèn mọn mò lại gần.-"Vị bạch y mỹ nhân này không biết tên họ là chi, nhà ở nơi nào? Hôm nay gặp nhau là có duyên..."
Gã còn chưa nói xong trong miệng đã bị dồn một miếng giẻ lau bàn.
Vạn Kim Tiền: (⊙o⊙)?
Tiểu nhị bị mất cái khăn lau bàn: ●﹏●
Chưởng quầy bị dọa điếng người: Σ( ° △ °|||)︴
Quần chúng nhân đan đang xem náo nhiệt:
Hoàng Phủ Vô Song: ......
Phượng Thư Ly: →_→
[Thỏ Đào: Đêm giao thừa người ta đi xem bắn pháo hoa rần rần yêm thì ở nhà gõ chữ (╥_╥) Số cmn phận!
Sẳn đây chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, bình an nha!
P/S: Cái chương 13 yêm đăng lâu lắm zồi, nhưng cái ô đăng chương yêm không chọt vô nó mà rape nhầm cái ô lưu nháp *ôm đầu* Bửa nay mới phát hiện ra (;´ຶДຶ `)]