Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới ánh trăng khuyết mờ ảo, người bên cạnh y một thân trường bào lam nhạt lỏng lẻo bao lấy thân thể mảnh khảnh, tóc đen thắt đuôi sam nay đã xõa tung buông xuống, đôi môi anh đào trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết mang nét cười nhẹ nhàng như mây mà khuynh quốc khuynh thành, thân thể gần kề tựa hồ dán sát vào nhau, hơi thở ẩm ướt như có như không sượt qua bên tai, cả đôi đồng tử tím ma mị đầy mê hoặc không chút e dè dõi theo y.
Hoàng Phủ Vô Song không dấu vết đưa mắt nhìn hắn, thở dài mấp máy môi.-"Vô Song là người, vô luận bề ngoài có thoát tục không nhuộm khói hồng trần như Thư Ly nói hay không thì ta vẫn là người, một con người bằng xương bằng thịt có máu có nước mắt, có hỉ nộ ái ố, mà đã là người đương nhiên phải vướng bận bởi 'Tình'. Tình phụ tử, tình mẫu tử, tình huynh đệ, tình thầy trò, tình bằng hữu...."
Y dừng một một chút mới nói tiếp.-"Chẳng qua chữ 'tình' ta đang vướng phải là tình cảm đôi lứa. Hơn nữa mảnh tình đó của ta 'người kia' chưa hẳn đã biết!"
Phượng Thư Ly nghiêng về phía trước một chút, cả người hầu như đều dán lên lưng y, cười nói.-"Sao ngươi biết là 'người kia' không biết? Hửm?"
Hoàng Phủ Vô Song cười khổ một tiếng, không nói gì. Muốn y nói gì bây giờ, chẳng lẽ nói người ta thích chính là ngươi mà ngươi có biết?
Thấy y im lặng hắn cũng không ép, đưa cho hắn một chén rượu.-"Uống nhé?"
Y vẫn nhận nhưng không động, chỉ nhìn chăm chăm vào loại chất lỏng có thể khiến người ta say trong mộng ảo, nói.-"Thân thể của ta uống rượu không được."
"Rượu này rất nhạt, sẽ không làm ngươi say hay ảnh hưởng sức khỏe đâu! Vả lại... chỉ một chén thôi."-Hắn ở phía sau, duỗi tay mem theo khủy tay y đi lên, bao lấy bàn tay đang cầm chén rượu rồi đẩy sát khóe miệng y buộc y nhất định phải uống.
Hoàng Phủ Vô Song bất đắc dĩ hé miệng uống, đến khi trút cạn giọt rượu cuối cùng rồi nâng đầu ngón tay lau đi vệt chất lỏng trong suốt trên cánh môi y xong hắn mới chịu buông tha. Nhẹ giọng hỏi.-"Rượu ngon chứ?"
"Ngon lắm."-Y rũ mắt đáp, thế nhưng hương vị của chén rượu kia ra sao y nào có biết đâu. Bởi vì đầu óc y gần như bị giọng nói nhẹ nhàng và hơi thở tựa u lan bên tai làm cho mụ mị. Rượu đâu làm ta say mà là do giai nhân bên cạnh, khiến ta như say như si như mê mệt không lối thoát.
"Ân, đương nhiên phải ngon thôi. Đây là loại rượu đắt nhất của Lạc Tiên Nhai mà. Nói lên Lạc Tiên Nhai ta lại nhớ.... về Vô Song lúc đó nha!"- Phượng Thư Ly cười cười, trên mặt tỏ vẻ như đang hồi tưởng lại.-"Bạch y phiêu diêu, dung mạo tuyệt trần, khí chất tựa thiên tiên, từng động tác như mây trôi nước chảy nhẹ nhàng tao nhã.... Chậc chậc~~ Ấy thế mà đánh bọn lưu manh bò lăn bò càn. Ta nên khen ngươi thông minh nhanh trí biết chuyển hóa thủ pháp múa bút trên giấy thành chiêu thức đánh người hay cảm khái rằng ngươi là cao thủ thâm tàng bất lộ đây? Hửm?"
"Vậy ngươi cho rằng khả năng nào lớn hơn?"-Mân mê chén rượu trống rỗng trong tay, y hỏi.
"Khả năng nào lớn hơn thì có can hệ gì với ta chứ?"-Phượng Thư Ly nheo mắt cười.-"Ta chỉ cần biết ngươi là Hoàng Phủ Vô Song là đủ a!" Hắn cười xòa, nhún nhún vai.
"Hơn nữa... trở lại vấn đề vừa rồi, Vô Song vì 'Tình' mà lao đao thì ta đây cũng thế thôi. Ta không phải đầu gỗ! Hành động và thái độ của ngươi ra sao ta thấy, ta biết và ta cũng hiểu!"
"Và nơi này dường như cũng bắt đầu không nghe lời mà nhúng nhảy loạn nói rằng nó thích ngươi rồi!" Hắn ấn tay lên vị trí trái tim, nói tiếp: "Ta và ngươi đều là nam nhân, chưa nói đến gia trưởng phản đối thì miệng đời kỳ thị khinh bỉ cũng không dễ dàng gì. Ngươi nói xem ta phải làm gì đây?" Dù là ở hiện đại thì tình yêu đồng tính vẫn là vấn đề vô cùng nhạy cảm, có người ủng hộ nhưng cũng lắm người chán ghét, coi thường thậm chí là ghê tởm. Họ thậm chí còn xem đồng tính là bệnh, là những kẻ còn thua cả súc vật. Họ nói, ngay cả động vật còn biết phần biệt đực cái, thế mà những người kia không phần biệt được thì khác gì thua kém với những con vật kia. Ở thời đại phong kiến thế này, hắn không quan tâm tới dư luận tới miệng đời tới đạo đức luân thường nhưng còn y thì thế nào. Hơn hết hắn đối với y chỉ mới là rung động nhỏ bé mà thôi, sau này thế nào thì hắn còn chưa biết được nữa là. Thế nên... hắn giao vấn đề đó cho y, để y quyết định. Vô Song, ngươi sẽ làm sao đây?
Bàn tay cầm chén rượu thoáng siết chặt, thậm chí hơi run lên. Hắn hỏi y như thế? Y thì sao? Y cũng rất muốn gào lên rằng 'Ta cũng nên làm sao cho phải đây?' với hắn. Nhưng đến cũng y vẫn nuốt ngược trở vào.
"Cứ thuận theo tự nhiên đi!"
Sau đó không ai nói thêm lời nào, cơn gió đên khe khẽ thì thào cũng không sao vơi đi sự trầm mặc bất chợt giữa hai người.
Thở dài một tiếng, hắn lấy lại chén rượu y cầm, ngón trỏ như có như không niết qua mu bàn tay hơi tái nhợt đầy mờ ám. "Vô Song vẫn nên trở về ngủ sớm thì hơn, ngươi mà không cẩn thận bị ốm ta sẽ rất đau lòng!"
Mấp máy môi như muốn nói nhưng thấy hắn tựa như bị rút hết xương mềm oặt dựa vào cột, Hoàng Phủ Vô Song đứng lên, chậm rì rì nói: "Ngươi cũng thế, ngươi mà không khỏe... ta sẽ... đau lòng cho ngươi."
Phượng Thư Ly nhắm mắt, không đáp. Hiện tại cả hắn và y đều cần thời gian để yên tĩnh. Và có lẽ sau đêm nay mọi thứ sẽ xuôi theo một dòng chảy khác.
Y xoay người trở về phòng, đến khúc quanh cũng không cầm lòng được mà nhìn lại.
Dường như nhận thấy y đang nhìn mình, Phượng Thư Ly mở mắt, chăm chú dõi theo y.
Sau đó trong đôi mắt kia chợt lóe một tia xấu xa, hắn nâng bàn tay miết môi, miết đến khi cánh môi hồng nhạt chuyển sang sắc đỏ diễm lệ, ngón trỏ đã niết mu bàn tay y bị cắn nhẹ bởi hàm răng trắng như sứ rồi cả đầu lưỡi ẩn hiện bên trong liếm qua. Cuối cùng nhìn bóng lưng quẫn bách của ai kia vội vàng rời khỏi, hắn nghiêng ngã ôm cột cười phá lên, lại sợ người ta nghe được mà cuống quýt che miệng. Sao đột nhiên thấy y đáng yêu thế nhỉ!!
Bất ngờ một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống, trên vai vác một cái bao rất to híp mắt nhìn hắn. - "Gia nửa đêm không ngủ lại chạy ra đây uống rượu chọc ghẹo mỹ nhân, thật có nhã hứng nha!"- Người đó là Hồng Vân, nhưng lần này không mặc bộ hồng y, không cài hoa trang điểm như ban sáng mà là bộ hắc y bó sát người và tóc buộc đuôi ngựa. Trông 'nàng' dường như rất khác, toàn thân tản ra một khí chất rất đặc biệt —— bán nam bán nữ.
Phượng Thư Ly nhìn cái bao lớn trên vai 'nàng', cười mỉa đáp: "Còn ngươi thì sao? Bắt cóc dân nữ nhà lành làm thú vui tiêu khiển?"
"Bọn ta đã thành thân rồi! Cái này gọi là tình thú! OK?"-Hồng Vân nhếch mép, rất vô lại nói. "Ta không rảnh rỗi mà đôi co với Gia, ta phải cùng Honey tú ân tú ái nha~" Nói xong thì cứ như gắn động cơ cao tốc mà thi triển khinh công chạy mất.
Phượng Thư Ly bĩu môi, lắc lư quay về phòng.
-----------------------------------
Một đêm vô mộng như cũng đầy trăn trở.
Sáng sớm khi Hoàng Phủ Vô Song thức dậy vừa chải đầu rửa mặt xong thì đã có người gõ cửa. Bên ngoài truyền vào giọng nói trong veo của nha hoàn: "Hoàng Phủ công tử đã dậy chưa ạ? Gia mời ngài ra dùng bữa sáng!"
Y không đáp mà trực tiếp mở cửa, nhìn nha hoàn thanh tú khoảng 15 - 16 tuổi trước mắt mới nói. "Làm phiền cô nương dẫn đường."
"Hoàng Phủ công tử khách khí! Gia đã dặn dò tất cả mọi người phải xem công tử như Gia, phải cung kính vâng lời. Ngài khách khí thế Gia nghe thấy sẽ trách cứ chúng ta!" - Nha hoàn duyên dáng che miệng cười, chầm chậm dẫn đường cho y.
Nha hoàn đưa Hoàng Phủ Vô Song đến gần một lương đình trong hoa viên, nàng giải thích là do Gia thích không khí trong lành sáng sớm nên mới dùng bữa ở đó. Sắp đến nơi nha hoàn không tiếng động lui xuống.
Hoàng Phủ Vô Song bước chân không biến, không nhanh không chậm tiến về phía lương đình.
Sau những tán lá xanh rì nhuốm đầy những hạt sương sớm long lanh là một thiếu niên mục mi như họa, ngồi cạnh bàn đá lười nhác chống cằm.
Thiếu niên thấy y đến thì mỉm cuời, đôi mắt cong cong như vầng trăng non xinh đẹp.