Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3:
Bỏ nhà đi bụi.
Khi nói đến Tiêu Dao đảo, những kẻ có dã tâm không biết trời cao đất dày sẽ chỉ cho rằng đây là một hòn đảo vừa được khai hoang của ngư dân, có địa hình tốt, thổ nhưỡng tốt, khí hậu tốt, nguồn lợi thủy hải sản dồi dào.... Là một miếng bánh béo bở.
Những ai biết chút ít về Tiêu Dao đảo sẽ chắc chắn đây là một nơi tàn long ngọa hổ, không thể động vào. Những ngư dân sống trên đảo và đánh bắt hải sản ở những vùng phụ cận nhìn như những người lao động bình thường nhưng thực ra bọn họ chính là lực lượng canh giữ và bảo vệ đảo khỏi người ngoài, bọn họ bơi giỏi, có sức bền tốt, võ công tốt quan trọng là thông thạo tình hình trên biển. Vào trong đảo phải đối mặt với tầng tầng lớp lớp cơ quan ngầm, chỉ cần sơ sãy một bước là bị biến thành nhím gai ngay. Vào sâu hơn là mê trận, trận pháp này một khi bước vào sẽ không tìm được lối thoát phải có người trên đảo dẫn đường mới có thể ra. Cuối cùng chính là một tòa trang viện nguy nga rộng lớn xây dựng bên cạnh thác nước. Đó là nơi ở của Tiêu Dao công tử, Tứ Diện Quỷ cùng vô số người được gọi là 'đại ma đầu', những thiếu niên tài giỏi được Phượng Thư Ly đào tạo ra và hậu nhân của các gia tộc nổi danh bị oan toàn gia bị giết trốn thoát được. Nói chung Tiêu Dao đảo là một ổ kiến lửa có độc một miếng bánh nóng bỏng tay ăn vào sẽ nghẹn chết.
Phượng Thư Ly nghe vậy chỉ cười, nếu nơi này không cường đại như thế đã bị cướp mất lâu rồi a!
"Gia~~~~~"-Tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Phượng Thư Ly.
Một cô nương xinh xắn chạy đến.-"Đại lão gia đang tìm ngươi a!"-Nàng tên gọi Thanh Trà, là một cô nương rất thông minh, giỏi tính toán, lại yêu tiền như mạng, thu chi của Tiêu Dao đảo và các sản nghiệp bên ngoài do nàng quản.
"Hửm? Bây giờ sao?"
"Đúng a! Hình như có chuyện rất gấp!"
Phượng Thư Ly miễn cưỡng đứng dậy, ôm Tước Nhi còn đang ngủ đi theo Thanh Trà.
Nhìn sắc mặt của bốn vị phụ thân đều rất nghiêm trọng. Thấy vậy Phượng Thư Ly liền toét miệng cười thật tươi, ngọt ngào gọi.-"Phụ thân~"
"Ân! Ngồi đi!"-Đại phụ thân gật đầu.
Phượng Thư Ly ngoan ngoãn ngồi xuống.-"Các phụ thân tìm ta có việc gì a?"
"Khụ... Chuyện liên quan đến thân phận của ngươi!"-Tứ phụ thân mở miệng.
Thân phận? Thân phận của Phượng Thư Ly là do Tam phụ thân vô tình phát hiện, lúc đó Tam phụ thân lôi kéo hắn đi ôn tuyền tắm, kết quả là khi lên bờ lại phát hiện bên hông hắn có một hình xăm Bỉ Ngạn hoa đỏ rực rồi rất nhanh lại biến mất. Tam phụ thân đem nước ấm xối lên thì nó lại xuất hiện.
Tam phụ thân giải thích.-"Đó là Bỉ Ngạn hoa đồ đằng, đồ đằng này chỉ những những người mang huyết thống hoàng tộc của Bắc Phương quốc mới có, đồ đằng này xuất hiện trong hai trường hợp. Một là tiếp xúc với nhiệt độ cao, hai là lúc... khụ... động tình. Nghe nói lúc Hoàng đế từng có một phi tử là người của Tuyết tộc, bộ tộc này rất thần bí, bất luận nam nữ bề ngoài đều rất xinh đẹp, một số ít người lại có đồng tử màu tím vô cùng yêu mị, những người này có thân phận cao quý, được cho là thừa hưởng huyết thống của thần. Năm đó Hoàng đế sủng ái vị phi tử người Tuyết tộc kia vô cùng, sau đó sinh được một hoàng tử, khi hoàng tiểu hoàng tử hơn ba tuổi thì trong cung xảy ra đại loạn, thừa tướng tạo phản cướp ngôi, đem rất nhiều phi tử và hoàng tử giết chết. Đợi đến lúc Cửu Vương gia dẫn binh đến cứu giá hậu cung gần như bị giết sạch, chỉ sót lại một hai hoàng tử được cung nhân che chở trốn ở nơi nào đó mà thoát nạn. Riêng về hoàng tử của phi tử Tuyết tộc thì không tìm được xác cũng không thấy người. Hoàng đế cho người tìm kiếm khắp nơi cũng không có tin tức. Không nghĩ tới lại là ngươi a! Sao ta lại không phát hiện sớm hơn nhỉ?"
Các vị phụ thân muốn điều tra kỉ hơn nhưng hắn lại không muốn vì vậy bọn họ đành thôi. Hôm nay tự nhiên lại lôi chuyện đó ra làm chi nữa.
Hắn khó hiểu nhíu mày nhìn bốn vị phụ thân, ý bảo: Tiếp tục.
"Ta có một vị bằng hữu đã qua đời, nàng lúc còn sống trúng phải một loại độc của Tuyết tộc, lúc đó nàng lại đang mang thai nên hài tử có lẽ cũng bị trúng độc. Loại độc này rất tàn nhẫn, thời gian trúng độc đến phát độc phải mất mấy năm có khi là vài chục năm, một khi phát độc thì rất đáng sợ, đầu tiên là mất đi lý trí mà tấn công người hút máu, dần dần người không ra người ma không ra ma, toàn thân thối rửa mà chết. Khi phát hiện ra mình trúng độc nàng sợ một ngày nào đó sẽ phát điên mà giết người nên đã tự sát, hai hài tử khi đó chỉ mới năm tuổi. Ta nhận được di thư của nàng thì chạy đến nhưng hai hài tử đã không còn thấy đâu, trong thư nàng nhờ ta thay nàng chăm sóc chúng, tìm cách giải độc cho chúng. Sau đó ta bắt đầu nghiên cứu về loại độc đó, nó có tên là Huyết độc, biết được một ít về nó. Khu vực Tuyết tộc sống là một nơi quanh năm phủ tuyết, ở đó có một loại cây rất kì lạ tên là Huyết Hồng Quả, loại cây này chỉ có ở nơi lạnh giá, ra hoa kết quả cũng trong mùa đông. Tên của loại cây đó bắt nguồn từ hình dạng quả của nó, quả có hình dạng như giọt nước, lớp vỏ bên ngoài bóng loáng mà đỏ rực như huyết ngọc, nước của quả khi ép ra cũng y như máu. Loại quả này có tác dụng còn hơn cả nhân sâm tuyết liên hay linh chi trăm năm gì gì mấy trăm lần nên được người Tuyết tộc xem như một loại thần dược, vô cùng trân quý nên chỉ có những đứa trẻ có đồng tử màu tím cao quý mới được ăn, đôi khi còn ép ra nước để uống. Trái ngược lại với thịt quả, hạt của nó lại là độc dược, một khi ăn phải hạt sẽ bị thất khiếu chảy máu mà chết. Nhưng khi đem hạt tán nhuyễn ra hòa cùng máu của người Tuyết tộc đã ăn qua Huyết Hồng Quả thì sẽ trở thành một loại độc khác, chính là Huyết độc. Mà giải dược cũng chính là máu cùng.... ừm.... một vài 'cái khác' của người Tuyết tộc đã ăn qua Huyết Hồng Quả. Lần trước ta ra ngoài cùng Tiểu Ca đã gặp được hai hài tử của nàng, ta khám qua mới phát hiện chỉ có một người trúng độc, người còn lại thì không, vì là trúng độc gián tiếp nên độc của y nhẹ hơn so với nàng nhưng cũng đã hai mươi mấy năm nên độc của y cũng sắp phát tác."-Tam phụ thân kể lại.
"Nga~ nói tóm lại là y trúng độc còn ta là giải dược, vậy giải bằng cách nào?"-Phượng Thư Ly sờ cằm hỏi.
"Độc sẽ phát vào đêm trăng tròn, khi đó chỉ cần cho y uống máu của ngươi là được, chừng vài ba lần sẽ giải hết. Nếu được ngươi có thể cùng y.... 'làm này nọ', độc sẽ giải nhanh hơn!"-Tam phụ thân híp mắt cười, cái nụ cười đó gian xảo như hồ ly.
"Làm này nọ?"-Khóe miệng Phượng Thư Ly giật giật.-"Người bảo ta.... cái kia... cùng y?"
"Ngoại hình y rất đẹp đó. Nếu đứng cùng ngươi hẳn là vô cùng xứng đôi!"-Nhị phụ thân xen vào.-"Ta cùng Thư Thư rất vừa ý y, muốn y trở thành con rễ a! Chừng vài tháng sau y sẽ đến đây, ngươi gặp thì sẽ biết!"
"Cho hắn máu giải độc thì được, những chuyện khác miễn bàn!"-Phượng Thư Ly đen mặt lại.-"Hơn nữa ta chưa chắc đã ăn cái quả cái gì Hồng cái gì Huyết kia."
"Ta đã điều tra qua, phi tử Tuyết tộc kia lúc ngươi còn nhỏ thường cho ngươi uống qua một loại nước y như là máu, thỉnh thoảng lại ăn một loại trái cây mọng nước rất đẹp hình dạng giống hết Huyết Hồng Quả. Còn có..... ngươi nhìn người kia một chút cũng không sao, cứ thử đi! Ta cảm thấy rất được!"-Đại phụ thân nhẹ giọng nói.
Phượng Thư Ly trưng ra bộ dáng đáng thương nhìn Tứ phụ thân.-"Tứ phụ thân.... người xem bọn họ kìa!"-Tứ phụ thân thương hắn nhất nên sẽ giúp hắn.
Tứ phụ thân điềm nhiên uống trà, không mặn không nhạt mở miệng.-"Nghề nghiệp của y rất tốt, có tiền, có quyền, có địa vị, có nhà riêng, có sản nghiệp...." [Ừ! Tốt~~ = ̄ω ̄=]
Phượng Thư Ly khóc không ra nước mắt. Người kia là thần thánh phương nào mà được lòng cả bốn vị phụ thân chứ?
Ở lại Tiêu Dao đảo đợi người kia đến rồi ngoan ngoãn thử tìm hiểu? Hắn đương nhiên sẽ không a! Chết cũng không thèm!
Phượng Thư Ly mất hứng ôm Tước Nhi bỏ đi, trong đầu bắt đầu suy tính cách trốn khỏi đây. Thanh Trà vẫn đi theo sau, nắm ống tay áo hắn giật giật.-"Gia~ Tối nay xuất phát?"
Phượng Thư Ly quay lại đá mày với nàng.-"Chỉ có ngươi là hiểu Gia a!"
"Vậy còn..."-Nàng chỉ chỉ Tước Nhi đang ngủ như heo.
"Bỏ lại, phiền lắm."
"Vậy chỉ có hai chúng ta đi sao?"
"Ừm.... Gọi thêm Ngọc Hàn và Bình An là được."
"Đã rõ!"-Thanh Trà hăng hái chạy đi.
Phượng Thư Ly trở về phòng chuẩn bị công cuộc 'bỏ nhà đi bụi'.