Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 4:
Giang hồ a! Gia đến đây!
Đêm....
Nguyệt hắc phong cao.....
Thời điểm thích hợp để thâu hoan... ách... lộn.... trốn khỏi nhà.... [Theo zai =))))]
Phượng Thư Ly ôm một bọc đồ lớn rón rén chui ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng hai căn phòng đặc biệt xa hoa còn nghe được bên trong truyền ra tiếng rên rỉ thở dốc làm người ta đỏ mặt tía tai. Lúc chiều hắn đã vụn trộm thả xuân dược vào lò hương trong phòng bọn họ, loại xuân dược này có mùi giống hệt mùi đàn hương nên rất khó phát hiện, dược lực của nó tuy chậm nhưng một khi đã trúng thì.... Thế nên sẽ không ai ngăn cản hắn trốn đi a!
Thi triển khinh công chạy nhanh ra bến tàu, Thanh Trà, Ngọc Hàn và Bình An đã ở trên thuyền đợi sẵn.
Phượng Thư Ly chọn Ngọc Hàn và Bình An đi theo cũng có lý do của hắn. Bọn họ là cùng Thanh Trà và Hồng Vân là đệ tử của phụ thân hắn còn là tứ đại đường chủ thường thay Phượng Thư Ly quản lý Tiêu Dao đảo. Quan trọng nhất là họ không bao giờ phản bội Phượng Thư Ly. Bởi vì với họ Phượng Thư Ly là ân nhân, là bằng hữu, là huynh đệ, cũng là người thân của họ, là người cho họ một gia đình mới thật lớn - Tiêu Dao đảo.
Về phần Ngọc Hàn, đầu tiên là bộ dạng rất thuận mắt, mắt xếch mũi cao, da trắng môi hồng lại thêm khí ung dung mà lười biếng như một con báo đang lim dim ngủ tạo cảm giác thần bí làm người ta tò mò muốn tìm hiểu, bề ngoài tưởng chừng vô hại nhưng thực chất là rất nguy hiểm. Hơn hết chính là tâm tính gian trá và khả năng của hắn, toàn bộ cơ quan cùng kiến trúc trên Tiêu Dao đều do một mình hắn thiết kế, có thể làm cho mấy đại ma đầu nghe tên là chạy mất.
Bình An thì luôn luôn trầm ổn, rất ít nói cộng thêm diện mạo đoan chính, mày kiếm mắt hẹp mũi cao môi mỏng làm người ta có cảm giác tin tưởng. Tuy nhiên hắn lại là người đứng đầu trong các khóa huấn luyện ma quỷ Phượng Thư Ly đưa ra. Một vũ khí giết người cấp cao, ngay cả Ngọc Hàn cũng kiên dè mấy phần.
Đứng ở mũi thuyền, Phượng Thư Ly khẽ mỉm cười. Giang hồ a! Gia đến đây!
-------------------------------------
Lúc này đây Thư Mặc nằm bẹp trên người Phượng Ca, phụng phịu bĩu môi.-"Hừ... Y thuật của hắn là ta dạy mà ra thế mà dám hạ xuân dược với ta. Tưởng ta không biết sao?"
Phượng Ca thấp giọng cười, sủng nịch hôn lên trán ái nhân.-"Tiểu Ly cũng lớn rồi, ra ngoài nhiều sẽ tốt cho hắn hơn!"
"Ân! Nhưng rõ là người kia rất tốt sao Tiểu Ly không chịu gặp nhi?"
"Ngoan, ngủ đi! Mọi chuyện đều phải tùy duyên, không nên cưỡng ép!"
Phòng bên kia Phượng Vũ ôm Chung Ly vào lòng, ôn nhu cười.-"Không nỡ để Tiểu Ly đi sao?"
"Có một chút!"-Chung Ly khẽ thở dài vùi đầu vào cổ Phượng Vũ, lèm bèm nói.-"Võ công của Tiểu Ly rất tốt hẳn là không bị ai bắt nạt!"
"Ai đụng vào hắn chắc là phải rất xui xẻo a!"
"Ừm..."-Chung Ly dùng giọng mũi 'ừm' một tiếng, bàn tay không tự chủ sờ lên vết sẹo nhạt màu trên vai Phượng Vũ.
"Còn hận ta sao?"-Nhìn hành động đó, Phượng Vũ nhẹ nhàng mỉm cười
"Hận!"
"Vậy tâm ngươi có ta không??"
"Có, vì vậy mới hận. Hận ngươi ngu ngốc không chịu tránh đi, làm bản thân bị thương như vậy."-Tuy ngữ khí rất thờ ơ nhưng giọng điệu lại rất mềm mại, mang theo oán trách nhỏ nhoi.
"Đồ ngốc..."
----------------------------------------
Tháng sáu, thời tiết thất thường như một đứa trẻ, rõ ràng vừa rồi còn rất nắng hiện tại lại trời đất âm u mưa như trút nước.
Một chiếc xe ngựa chạy xuyên qua màn mưa ghé vào một ngôi miếu hoang, ngoài mái hiên có ba con ngựa, hẳn là cũng có người đang trú mưa trong đó.
Xe ngựa dừng lại, một cô nương thanh tú mắt to mũi nhỏ môi hồng mặc bộ váy màu vàng nhạt, tóc dài bới sang một bên cài trâm hoa bung dù từ trên xe nhảy xuống, theo sau là hai thiếu niên, cả hai đều là dạng môi hồng răng trắng, diện mạo thuộc hàng mỹ nam tuấn tú. Ba người chạy vào miếu phát hiện bên trong có ba nam tử ngồi cạnh đống lửa hơ quần áo. Đám thiếu niên này cũng không quan tâm gì đến ba người kia, bọn họ dọn dẹp một chút rồi đem một tấm thãm gấm trãi xuống đất, lúc này cô nương xinh xắn lại bung dù chạy ra xe ngựa, vén màn nhìn vào trong như nói gì đó, một lúc sau lại có một thếu niên bạch y từ trong xe chui ra theo cô nương kia vào trong miếu. Gương mặt thiếu niên đều bị nón áo choàng lông hồ ly che khuất, trên tay ôm một vật gì đó có hình dạng tương tự huyền cầm được bọc trong túi lụa trắng thêu hoa, khi vào miếu hắn liền cởi giày nằm xuống đệm gấm, gối đầu trên đùi cô nương kia, trong miệng lầm bầm gì đó.-"Gia đói a!"
Ngọc Hàn nghe thấy liền đốt một đống lửa, Bình An che dù chạy ra khỏi miếu. Thanh Trà lấy một ít bánh đậu xanh nhét vào miệng Phượng Thư Ly.
Ba nam tử kia thu hết một màn này vào mắt không khỏi nhíu mày. Là một tên công tử bột sao?
Thanh Trà vừa nhét bánh cho Phượng Thư Ly vừa ngẩn đầu đánh giá ba nam tử đối diện.
Một nam tử hắc y diện mạo lãnh khốc, mày kiếm mắt ưng, mũi cao môi mỏng, đường nét gương mặt cương nghị, có thể nói là tuấn mỹ vô trù. Một nam tử thanh y, bộ dáng có chút ngây ngô, là dạng mỹ nam thanh thuần đáng yêu. Người còn lại một thân tử y, diện mạo vô cùng xinh đẹp, mày liễu mắt phượng, mũi cao môi đỏ, bộ dạng so với nữ nhân còn đẹp hơn nhưng lại không chút âm nhu mà mang khí chất lạnh lùng cao ngạo đậm chất nam nhân.
Thanh Trà đánh giá bọn họ một chút thì cúi đầu thì thầm bên tai Phượng Thư Ly.-"Người mặc tử y là thiên hạ đệ nhất mỹ nam Lăng Tử Ngôn, người mặc hắc y là thiếu hiệp Nghiêm Phong, còn người mặc thanh y là thiếu chủ Nhật Nguyệt sơn trang Bạch Nham."
Phượng Thư Ly mụ mị gật đầu tỏ ý đã biết.-"Ân!" [Thỏ Đào: Chưa gặp mặt chồng đã thấy tình địch trước a! ╰( ̄▽ ̄)╭].
Bạch Nham vừa đói bụng vừa nhàm chán ngồi gặm màn thầu.
Nghiêm Phong mặt than ngồi ôm kiếm nhìn màn mưa bên ngoài.
Lăng Tử Ngôn lãnh đạm nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Bình An đã trở về trên tay còn xách theo một túi khá to ném cho Ngọc Hàn. Ngọc Hàn tiếp lấy, thấy bên trong là năm con gà đã được nhổ lông mổ bụng sạch sẻ, liền đem gà xiên vào cây ghim bên đống lửa bắt đầu nướng. Thanh Trà đứng phắc dậy lấy lọ mật ong và gia vị bôi lên gà nướng, Phượng Thư Ly mơ mơ màn màn vì hành động bất ngờ của nàng mà đập đầu xuống đất.-"Ai nha..."
Hắn nằm im một lúc mới chống người ngồi dậy, nón áo choàng theo động tác của hắn mà trượt xuống. Hắn dụi mắt nhìn Thanh Trà đang hóa đá, mở miệng.-"Vừa rồi... động đất sao?"
Ngọc Hàn đè hắn nằm xuống, lười biếng nói.-"Là nằm mơ thôi, Gia ngủ tiếp đi!"
"À... Ân~"
Bọn Thanh Trà bỏ hắn sang một bên, tập trung nướng thịt gà.
Ba người đối diện vẫn còn đang ngây ngốc vì những gì mình vừa thấy. Vốn tưởng trên đời này Lăng Tử Ngôn là đẹp nhất không nghĩ đến thiếu niên kia còn xinh đẹp hơn. Xinh đẹp như một con búp bê làm bằng ngọc quý vậy, hoàn mỹ đến từng đường nét nhỏ nhất, càng làm người ta bất ngờ hơn chính là mục mâu tử sắc mờ mịt ngập nước kia, sáng ngời mà sâu thẩm, tựa như ánh trăng trong nước không cách nào chạm được. Còn có biểu cảm ngu ngơ kia nữa, như một con cừu nhỏ yếu ớt làm người ta bất giác muốn che chở, bảo vệ. [Thỏ Đào: Ừ~ Cừu :))))) Con cừu biết ăn thịt sói o(^^o)]
Nhưng rất nhanh sự thất thần của họ bị phá vỡ bởi mùi hương thơm lừng của thịt nướng truyền đến.
Người đầu tiên phản ứng chính là Bạch Nham, cậu nuốt một ngụm nước bọt nhỏ giọng nói.-"Thơm quá~"-So sánh giữa mỹ nhân và mỹ thực thì cậu xếp mỹ thực đứng nhất nên bây giờ hình dạng của Phượng Thư Ly có đẹp thế nào cậu cũng ném sang một bên.
Nghiêm Phong cúi đầu trầm mặc, trực giác nhạy bén cho y biết thiếu niên bạch y và đám người kia không hề đơn giản mà có chút mùi vị.... nguy hiểm.
Lăng Tử Ngôn vô diện biểu tình dời mắt khỏi Phượng Thư Ly. Trong lòng đang nghĩ gì chỉ có hắn mới biết.