Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 5:
Người thân
Lớp da dần chuyển sang màu vàng bóng, một tầng mỡ tươm ra động thành giọt lớn rơi xuống đám lửa tạo ra âm thanh 'xèo xèo', hương thơm theo đó mà cũng lan ra khắp miếu hoang. Đến khi toàn bộ gà đã chín hết thì Phượng Thư Ly cũng mon men mò đến ngồi xổm nhìn trân trân vào mấy con gà nướng như sợ nó chạy mất. Phía bên kia Bạch Nham cũng có biểu tình y như thế.
Thanh Trà chọn một con gà to nhất đưa cho Phượng Thư Ly.-"Cái này của Gia a!"
Phượng Thư Ly híp mắt cầm lấy.
Còn lại bốn con khác, Thanh Trà ăn không nhiều nên chọn con nhỏ nhất, Ngọc Hàn xưa nay ăn ít như mèo lại tự dưng chọn một con khá lớn, Bình An thì vơ đại lấy một con. Con cuối cùng để nguyên bên cạnh đống lửa.
Phượng Thư Ly nghiêng đầu nhìn Bạch Nham gần như không chớp mắt khóa lấy con gà cuối cùng mà nuốt nước bọt từng ngụm từng ngụm một bèn mỉm cười, đem con gà đó đưa đến trước mặt cậu.-"Cho ngươi này!"
"Cho ta?"-Bạch Nham ngơ ngác chỉ vào mũi mình, ngẩng đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp không bút mực nào tả xiếc đang mỉm cười mà đưa con gà nướng cho mình. Trong lòng đột nhiên cảm thấy người này tốt bụng quá trời quá đất a!
"Phải, cho ngươi. Qua bên kia ngồi với ta nhé?"-Hắn gật đầu, vô tư đề nghị.
"A... Ân, được nha!"-Cậu gật đầu như băm tỏi, ngoan ngoãn đi theo.
Thanh Trà tìm tìm kiếm kiếm trong bọc hành lý một chút thì lôi ra bộ chén đũa bằng vàng nạm bảo thạch cực kì bắt mắt, sau đó mới bắt đầu ăn, bộ mặt vô cùng thoả mãn.
Bình An liếc nhìn một cái, nghẹn một hồi mới phun ra mấy chữ.-"Sở thích biến thái."
Ngọc Hàn lười biếng xé một miếng thịt gà cho vào miệng, nhàn nhạt nói.-"Như vậy thì đã là gì, Thanh Trà yêu tiền như mạng ai mà chả biết, trong phòng nàng còn có cả một cái giường làm bằng vàng ròng nữa kìa, cả một cái bể tắm chất đầy trân châu ngọc thạch, đồ vật trang trí không phải đồ cổ cũng là trân bảo a!"
"Thế thì sao nào? Bản tiểu thư như thế đấy, có ý kiến gì?"-Thanh Trà hất mặt cầm đũa quơ quơ, như đang nói - Các ngươi không được như ta nên ghen tỵ à?
Bình An không nói, tiếp tục ăn.
Ngọc Hàn chỉ cười, tầm mắt lơ đãng rơi trên người Nghiêm Phong ngồi đối diện, y trùng hợp ngẩng đầu, ánh mắt cả hai chạm vào nhau. Ngọc Hàn xé một nửa con gà của mình ném qua, Nghiêm Phong theo bản năng chụp lấy, y khó hiểu nhìn hắn. Ngọc Hàn khẽ nheo mắt.-"Một mình ta ăn không hết, nếu không muốn ngươi có thể vứt đi!"
Nghiêm Phong nhíu mày, một lúc mới lên tiếng.-"Đa tạ!"-Rồi bắt đầu ăn.
"Oa~ Ngon quá đi à!"-Bạch Nham cảm thán.
"Ân~"-Phượng Thư Ly mỉm cười.-"Ta gọi Phượng Thư Ly, nàng là Thanh Trà, kia là Ngọc Hàn, người còn lại tên Bình An!"
"Ta tên Bạch Nham, người anh tuấn kia chính là đại sư huynh của ta Nghiêm Phong thiếu hiệp nổi tiếng nha, còn người xinh đẹp là thiên hạ đệ nhất mỹ nam Lăng Tử Ngôn."-Bạch Nham vui vẻ giới thiệu, ghé sát vào tai Phượng Thư Ly nói nhỏ.-"Nhưng mà... ta thấy ngươi đẹp hơn hắn rất nhiều nha, lại đối với ta rất tốt nữa!"
Phượng Thư Ly lại cười càng vui vẻ hơn, tiểu bạch thỏ đơn thuần này hắn thích a. Vì vậy rất tự nhiên mà trò chuyện.-"Trên đường ta thấy rất nhiều người giang hồ đều chạy đến hướng Giáng Châu thành, các ngươi cũng đến đó sao?"
"Ân~ Ta vốn không muốn đi nhưng phụ thân lại bắt ta phải đi. Còn các ngươi thì định đi đâu?"
"Bọn ta cũng đến Giáng Châu thành, để tìm người thân!"
Câu nói của Phượng Thư Ly vừa dứt thì động tác ăn của Thanh Trà, Ngọc Hàn và Bình An đều sửng lại, sau đó cả ba đều nhẹ nhàng nâng khóe miệng cười. Với thân phận của bọn họ cùng lắm là thuộc hạ đắc lực mà thôi nhưng Phượng Thư Ly không bao giờ xem họ là thuộc hạ mà là người thân. Khi lần đầu gặp mặt hắn đã nói một câu, cũng có hai từ ngữ đơn giản 'người thân' thế thôi nhưng đủ làm ấm lên trái tim chai sạn tưởng đã chết của họ —— Từ lúc các ngươi đặt chân đến Tiêu Dao đảo thì các ngươi đã trở thành một thành viên của nơi này, toàn bộ người ở đây bao gồm cả ta đều là người thân của các ngươi, nơi này là gia đình của các ngươi!
"Vậy ngươi có biết Giáng Châu thành có đồ ăn ngon không?"-Hai mắt Bạch Nham bắt đầu chớp nháy.
"Có, thức ăn ở Tương Tư lâu a! Rất ngon, ngươi ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên."-Tương Tư lâu giống như tên của nó, là một tửu lâu nổi tiếng, thức ăn ở đó ngon vô cùng chỉ ăn vào một lần sẽ tương tư mãi không thôi muốn đến ăn tiếp. Đây cũng là một trong vô số sản nghiệp của Tiêu Dao Đảo.
"Thật sao?"-Mắt Bạch Nham sáng lên.
"Đương nhiên! Ngoài tương tư lâu còn có Giáng Hoa các, điểm tâm ở đó phải nói là cực ngon, đồ ăn vặt ở con phố ở thành đông cũng rất tuyệt, còn nếu muốn uống rượu phì phải đến Tiêu Tương quán...."
"Oa~~~ Tuyệt quá đi~~~"
Cả hai bắt đầu một buổi đối đáp về 'mỹ thực', những người xung quanh đều có vài vạch đen trên trán: Hai tên ăn hàng a!
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Ngọc Hàn ngồi nghịch đống lửa đột nhiên kêu khẽ một tiếng.-"Ai nha... chổ ta bị dột rồi!"
Bình An mặt không biểu tình nhắm mắt tựa vào cây cột sau lưng.... ngủ.
Thanh Trà nhìn Ngọc Hàn một cái rồi toét miệng cười.-"Mặc kệ ngươi!"-Tiếp tục thu dọn bộ chén vàng quý giá của mình.
Phượng Thư Ly thì khỏi nói.... vẫn đang say sưa nói chuyện cùng Bạch Nham.
Lăng Tử Ngôn tận lực lãnh diễm cao quý nhắm mắt.
Nghiêm Phong nhìn trái nhìn phải, thấy trong miếu đều bị dột chỉ còn một cho bên cạnh mình là khô ráo bén mở miệng.-"Nơi này không có bị dột nếu không ngại ngươi có thể ngồi."-Dù sao vừa rồi hắn cũng cho y gà nướng.
Một câu vừa dứt Ngọc Hàn đã 'sưu' một tiếp chạy đến ngồi xuống.-"Đa tạ!"
"Không có gì!"-Nghiêm Phong thuận miệng đáp.-"Tại hạ Nghiêm Phong."
"Ta tên Ngọc Hàn, ngươi cứ gọi ta là Ngọc Hàn cũng được."-Ngọc Hàn cong môi cười.
"Như vậy...."-Nghiêm Phong có hơi khó xử, dù gì cũng vừa gặp, chẳng qua chỉ là bèo nước vô tình tương ngộ mà thôi. [Thỏ Đào: À há! Sau này rồi biết bèo nhèo đến nước nào há! ヽ(´▽`)/].
"Người giang hồ không phải có câu 'không cần câu nệ tiểu tiết sao', ngươi gọi ta Ngọc Hàn ta kêu lạ một tiếng Nghiêm Phong là đước rồi!"
"A... Sao cũng được!"
Hàn huyên mấy câu. Ngọc Hàn bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, gục lên gục xuống, cuối cùng gục vào vai Nghiêm Phong mà ngủ. Nghiêm Phong muốn đẩy hắn ra lại sợ đánh thức hắn nên đành chịu trận, dù sao y cũng không mất miếng thịt nào.
Mà y lại hoàn toàn không hay biết người đang tựa vào y chậm rãi cong khóe môi, nhìn sao cũng thấy nó vô cùng gian xảo.