Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8:
Nóng...
Đột nhiên xuất hiện một kẻ đáng ngờ, Phượng Thư Ly quyết định kéo Hoàng Phủ Vô Song đi nhanh khỏi đó.
Người nọ quan sát hắn thật lâu, khóe môi lại nhếch cao hơn, tựa hồ phát hiện cái gì đó thú vị.-"Tại hạ Long Ngạo Thiên. Hai mỹ nhân, sau này còn gặp lại a!"-Nói rồi y nhúng chân vận dụng khinh công rời khỏi.
Hắn hừ khẽ một tiếng. Ai quan tâm y là lông hay cỏ chứ, hắn đâu có hỏi mà nói tên a! Còn gặp lại nữa, hắn mới không thèm gặp lại.
------------------------------------
Hoàng Phủ Vô Song bị Phượng Thư Ly lôi kéo mà bước vững bước không, lung la lung lay theo sau, mồ hôi từng giọt tụ lại lăn xuống, hơi thở đứt quãng cũng không lên tiếng. Cơ thể của y hiện tại rất yếu, vừa rồi bị rượt bây giờ bị kéo thật sự là chịu không nổi.
"Vô Song, ngươi.... Sao mà mặt mày trắng nhách vậy nè?"-Hắn suýt bị y dọa, y vốn đã trắng nay còn trắng hơn, giống như mấy nữ quỷ trong phim kinh dị ấy. Bèn nắm lấy cổ tay y bắt mạch, mạch tượng rất yếu còn có chút hổn loạn, rõ ràng là bị đuối sức a!
"Ngươi chịu không được sao không nói!"-Hắn nhíu mày, đợi đến ngất rồi nói sao?
"Ta không sao, một lát sẽ tốt thôi!"-Y miễn cưỡng mỉm cười, bất quá sắc mặt tái nhợt làm nụ cười của y có phần cứng ngắt.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nghiêng tai nghe thấy có tiếng nước chảy, hẳn là có con suối gần đây nên dìu y đến đó.
Hắn lấy khăn tay nhúng nước rồi giúp y lau mồ hôi cùng vết bùng đất trên mặt.
"Ta tự làm được mà, tay ngươi đang bị thương!"-Y tiếp nhận khăn tay, tự mình lau. Nhìn ngón tay bị thương của hắn tựa hồ có chút ấy náy. Lúc đó thần trí y không rõ ràng, cảm nhận có người sắp chạm vào mình nên rút đoản đao tự vệ, nếu không phải hắn tránh kịp thì bàn tay đã bị y cắt xuống. Thanh đoản đao đó là một bảo đao tên gọi Yêu Phượng, lưỡi đao mỏng như cánh ve nhưng vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, y đem nó bên người để tùy thân.
"Hay ngươi cứ ở đây tắm rửa luôn đi, ăn mặc như vậy có chút.... Ta đi lấy quần áo cho ngươi!"
"Ta..."-Còn chưa mở miệng thì hắn đã chạy đi mất. Y nhìn con suối đó một chút rồi cởi bỏ bộ giá y gai mắt ra, ngâm mình dưới suối tắm rửa.
Vì bị đuổi bắt nên toàn thân đều là mồ hôi dính dắp, cả người có chút oi bức nên được ngâm mình trong dòng suối mát lạnh làm y không nhịn được thở ra một hơi, tựa lưng vào một tảng đá bên cạnh khép mắt nghỉ ngơi. Nước chỉ ngập đến eo nên để lộ ra một phần thân thể gầy gầy mảnh khảnh, một đầu tóc đen ẩm ướt xuôi theo bờ vai trút xuống dán sát vào thân thể, phần tóc trong nước thì theo mỗi cử động nhỏ của y mà chuyển động nhè nhẹ bồng bềnh trong nước. Phần cổ thon thả kết hợp cùng bả vai cân xứng duyên dáng và tấm lưng mượt mà tạo thành những đường cong tuyệt đẹp, làn da trắng tựa tuyết mùa đông vì tiếp xúc với nước mà càng thên nhẵn nhụi, bọt nước từng giọt từng giọt đọng lại như trân châu lắp lánh trượt xuống tạo ra một vệt nước li ti. Y như ẩn như hiện khoe mình ở đó, dưới ánh sáng phản xạ của ánh trăng trên mặt suối lại càng thêm mê hoặc, như ảo như mộng.
Phượng Thư Ly quay lại vừa vặn nhìn thấy một bức tranh mỹ nam tắm dưới trăng, ngay người nhìn một chút rồi nhanh chóng quay lưng lại, đặt y phục và khăn lông lên một tảng đá gần đó, ậm ờ lên tiếng.-"Vô Song... ừm... y phục ta để ở đây, ngươi đừng tắm lâu quá kẻo bị nhiễm lạnh!"
"Ân!"
Đáp lại hắn là một thanh âm mềm nhẹ.
Hắn tùy tiện tìm một nơi sạch sẻ ngồi xuống, trong đầu lại hiện lên hình ảnh kinh diễm vừa rồi.
Sờ sờ mặt hắn không khỏi hết hồn.
Nóng...
Sao mặt nóng quá vậy nè? Là tại ăn đồ ngọt quá nhiều nên nóng trong người sao? Ân... hẳn là vậy, lát nữa phải kêu Thanh Trà nấu vài chén trà giải nhiệt uống a!
"Thư Ly, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Bị cảm sao?"
Nghe tiếng gọi, hắn xoay mặt lại. Kết quả trên trán có một bàn tay lạnh lạnh mang theo chút ẩm ướt chạm vào, trước mắt là Hoàng Phủ Vô Song nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, tay sờ trán hắn, biểu tình lộ vẻ quan tâm lo lắng.
"Ách... Ta không sao... Chắc là do ta ăn nhiều đồ ngọt nên nóng trong người thôi!"-Hắn khô khan cười mấy tiếng, tiện miệng đáp.-"Quần áo.... mặc có vừa không?"
"Rất vừa vặn!"
"Vậy là tốt rồi!"
Bộ y phục này là của hắn, vì may hơi dài rộng nên hắn chưa mặc lần nào, chuyến này trốn khỏi đảo quá gấp bèn lấy đại vừa hay lấy luôn bộ này. Vóc người của y cũng tương tự hắn chỉ có chiều cao thì hơn hắn nữa cái đầu nên y mặc vào trông rất vừa vặn. Nhìn y trong bộ bạch y kia hắn không khỏi cảm thán, nói 'người đẹp vì lụa' là không sai chút nào. Y hiện tại hoàn toàn không có nét đẹp kinh diễm như trong bộ giá y kia mà trở nên... ừm... Như thể một hình bóng trong mơ, xinh đẹp tinh khiết tựa đóa tuyết liên, cũng mê ảo xuất trần không giống phàm nhân, có cảm giác nhìn y thế nào cũng không đủ nhưng lại không dám nhúng chàm đến y vì sợ y sẽ như ánh trăng trong nước mà tan biến.
"Chúng ta đi thôi!"-Hắn dời ánh mắt khỏi người y. Than khẽ một tiếng.-"Sao hôm nay trời nóng quá vậy?"
Hoàng Phủ Vô Song đi theo sau, chà xát cánh tay bị gió đêm thổi đến nổi da gà.
------------------------------------
Hoàn toàn giống như Phượng Thư Ly đã đoán, Thanh Trà và Ngọc Hàn vừa thấy Hoàng Phủ Vô Song thì liền híp mắt cười đến gian xảo nhìn hắn.
"Gia thật lợi hại a! Vừa đi dạo một hồi đã lừa được một mỹ nhân đem về rồi!"-Thanh Trà lượn lờ bên cạnh hắn trêu ghẹo.
"Gia~ Hồi sáng ngươi còn nói ta, hiện tại xem đi... Đồ trên người y không phải của ngươi sao? Hắc hắc~~ Chân nhân bất lộ tướng a!"-Ngọc Hàn biếng nhác mở miệng, thừa cơ mà đâm chọt mấy câu.
Hoàng Phủ Vô Song thấy hắn vì mình mà bị chọc ghẹo nên mở miệng giải thích.
"Không phải..."
"Thế thì đã sao nào? Các ngươi ghen tỵ a? Có giỏi thì ngươi đi mà lừa Nghiêm Phong đem về đi!"-Hắn cắt ngang lời y, lé mắt trừng Ngọc Hàn. Sau đó nhướng mày nhìn Thanh Trà.-"Cẩn thận ta cắt lấy lại hết tiền của ngươi rồi đem ném đến chổ Hồng Vân!"
Lời uy hiếp này triệt để làm Ngọc Hàn và Thanh Trà ngậm miệng. Cả hai ai oán ngồi xuống bên cạnh Bình An nãy giờ vẫn chưa nói tiếng nào.
Ngọc Hàn âm thầm quyết định nhất định lừa được Nghiêm Phong về cho Gia biết mặt.
Thanh Trà ủy khuất mím môi, Gia chơi xấu a. Nàng trên đời này không sợ trời không sợ đất chỉ sợ không có tiền và ác quỷ Hồng Vân kia.
"Ngươi nói xem Gia có phải rất phúc hắc không?"-Cả hai đồng thanh hỏi Bình An.
Bình An nhìn họ, đạm mạc mở miệng.-"Lúc trước khi Hồng Vân còn trên đảo hay nói Gia là gì?"
"Mỹ mạo gian trá phúc hắc sói đội lốt cừu độc miệng thụ!"-Cả hai đáp.
Bình An chỉ cười không đáp. [Thỏ Đào: Âm hiểm vừa gì (●´∀`●)]
Hai người bị nụ cười đó dọa đến dựng tóc gáy, quay đầu lại thì thấy Phượng Thư Ly thò đầu từ trong xe ngựa ra u ám lườm mình.-"Phạt các ngươi ba ngày đến giờ cơm chỉ được nhìn không được ăn!"
"Bình An! Ngươi đâm sau lưng bọn ta!"
Cả hai hét lên đuổi theo Bình An đánh, chỉ tiếc võ công của họ không bằng hắn nên rượt cả buổi trời cũng không động được đến góc áo. Sau đó họ cùng nhau kết luận: Bình An cũng phúc hắc a!
--------------------------------------
Bên trong xe ngựa, Phượng Thư Ly tìm kiếm trong túi đồ một lúc rồi lấy ra một cái bình sứ trắng, trút một viên thuốc từ trong bình ra đưa cho Hoàng Phủ Vô Song.-"Uống đi! Đây là 'Kiện Thể đan' phụ thân ta bào chế, giúp bồi bổ nguyên khí, nâng cao hệ miễn dịch, tráng kiện thân thể a!"
Y nhìn viên thuốc đen ngòm kia mà nhíu mày, tuy vậy vẫn nhận lấy. Ngửi sơ qua là mùi thảo dược nhàn nhạt khá dễ chịu chứ không như mấy loại đan dược khác nên bỏ vào miệng uống.
Sau đó trong miệng y lại bị nhét một viên kẹo đường.
Y ngậm viên kẹo nhìn hắn.
"Thuốc này có chút đắng, ngậm kẹo vào sẽ không đắng nữa!"-Hắn cười, lại lấy một viên khác bỏ vào miệng mình. Cảm nhận vị ngọt trên đầu lưỡi mà híp mắt tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn. Chỉ là mị lực bẩm sinh cộng thêm bao năm đào tạo của Thư Mặc làm bất kì biểu tình hay động tác nào dù vô tình tản ra phong tình mị hoặc, giống như một hồ yêu mang dáng vẻ của tiên nhân.
Y nhìn nụ cười của hắn mà trong lòng dấy lên cảm xúc rất kì lạ, quay mặt nhìn ra bên ngoài. Nếu y còn nhìn nữa.... thì... y có lẽ sẽ động tâm với thiếu niên tên Phượng Thư Ly này. [Thỏ Đào: Giang hồ gọi cái này là 'tình yêu trời đánh' đó Tiểu Song Song~~ ヾ(@゜▽゜@)ノ]
Cách đó khá xa trên cành cây cao có một đôi mắt đầy hứng thú chăm chú nhìn Phượng Thư Ly và Hoàng Phủ Vô Song qua cửa sổ xe ngựa, trong con ngươi lấp lánh thỉnh thoảng lại lóe lên ánh đỏ huyền bí. Nhẹ nhàng nhếch đôi môi anh đào thành một nụ cười, người nọ xoay người 'bay' đi.
"Thì ra đó là người Ca nhìn trúng a!"
Xem ra chuyến đi đến Giáng Châu này sẽ vô cùng thú vị. Còn có... Tiểu bạch thỏ lúc sáng.... Ai nha! Chỉ cần nghĩ đến là tâm trạng liền tốt lên a!
"Đêm hôm nay thật đẹp!"
Người nọ dần biến mất vào trong màn đêm, để lại sau lưng mảnh rừng lặng lẽ và tiếng côn trùng rôm ra kêu.
[Thỏ Đào: Em chồng cũng xuất hiện luôn rồi này ヽ(´▽`)/ Hắc hắc~~~]