Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đột nhiên xuất hiện người bị thương, khiến cho những người vây quanh không còn tâm trí nào xem náo nhiệt nữa, ngay cả Vương đồ tể cũng yên tĩnh trở lại, được mấy người dân trong thôn kéo vào trong nhà, để y ngồi xuống ghế, còn đám dân thôn bên kia thì đặt người bị thương xuống giường trúc.
Người nọ bị thương rất nặng, toàn thân da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, sớm đã hôn mê, hơn nữa hôn mê còn không được an ổn, sắc mặt vặn vẹo như đang giãy dụa cái gì đó, thỉnh thoảng trong miệng phát ra tiếng rên, nhưng ai cũng không nghe rõ rốt cục hắn nói cái gì.
Hắn không chỉ bị thương nghiêm trọng, mà trước khi hôn mê dường như còn bị kích thích rất lớn.
Đoan Mộc Tranh đi tới trước giường trúc, thò tay xốc quần áo cơ bản đã bị nghiền nát của người này lên, bên cạnh có hai thôn dân đứng giúp một tay, nhìn thấy tình trạng bên dưới lớp quần áo, liền lập tức hít một hơi lạnh.
Đại đa số những người khác đều bị đuổi ra ngoài cửa, nhưng tất cả vẫn đứng trong sân, không có ý rời đi, mồm năm miệng mười hỏi đám dân thôn bên cạnh ầm ĩ.
Song dường như cũng không hỏi được gì, bởi vì bọn hắn cũng chỉ tìm được người kia ở chân núi, lúc tìm được hắn thì hắn đã như vậy rồi, chỉ biết là ngày hôm qua hắn đi cùng những thôn dân khác tới núi Tử Hà, nhưng tới bây giờ mới tìm được một mình hắn.
“Ai ôi!!! Bọn họ không có việc gì thì chạy tới núi Tử Hà làm cái gì chứ? Chỗ đó mấy năm gần đây rất quỷ quái.” Có một bác gái khỏe mạnh lắc đầu cảm thán nói.
Bên cạnh lập tức có người hùa theo, nói: “Chỗ đó trước kia có rất nhiều mãnh thú, người bình thường cũng không dám tới gần, cũng thật là lớn gan, mới dám đi vào nơi đó, đây chính là việc cửu tử nhất sinh mà! Mấy năm gần đây, nơi đó càng ngày càng quái lạ, toàn bộ những thôn làng chung quanh, tổng cộng cũng có mấy người đi vào đó mà chưa ai về nha. Hơn nữa ta nghe người ta nói ở đó có quỷ, hơi tới gần một chút thôi là có thể nghe được tiếng quỷ kêu.”
“Đúng rồi đúng rồi, lần trước ta lên núi đốn củi, xa xa còn nghe được thanh âm truyền đến từ núi Tử Hà đấy, thật sự đúng là tiếng quỷ kêu, quá dọa người rồi! Lúc ấy ta nghe xong, cảm giác cái đầu như muốn nổ ra, liền buộc chặt củi, bỏ chạy trở về, từ sau không dám tới đó nữa!” Có người hiện tại mới nói, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
“Tân Tử này cũng không phải to gan lớn mật, ấy thế mà làm sao đột nhiên lại chạy tới núi Tử Hà?” Có người bắt đầu nghi ngờ, Tân Tử trong miệng hắn, chính là người bị thương vừa được khiêng đến.
Có người thôn bên cạnh lại nói: “Còn không phải tại nàng dâu nhà hắn sao, không biết nghe tin ở đâu, nói là trong thành có quý nhân dùng số tiền lớn mua mật gấu, nàng liền nhao nhao bắt y đi săn gấu.”
Đám người yên lặng, sau đó có người nặng nề thở dài: “Ai, đúng là làm bậy mà!”
Còn không phải làm bậy sao?
Ở trong phòng, Đoan Mộc Tranh giống như căn bản không nghe những người bên ngoài nói chuyện, từng chút một đem lớp quần áo dính trên người người kia lột xuống, toàn thân máu tươi đầm đìa, miệng vết thương dữ tợn, ông nhìn những vết thương này, tay bỗng nhiên thoáng dừng một chút.
Ông cúi thấp đầu, cho nên những người bên cạnh không nhìn thấy được tia kinh nghi hiện lên trong mắt ông, sau đó ông lại khôi phục lại bình tĩnh, khuôn mặt đờ đẫn không biểu cảm tiếp tục động tác trên tay, giống như vết thương ghê rợn máu tươi đầm đìa kia không tạo chút ảnh hưởng nào tới ông.
Bên kia, Đoan Mộc Cảnh bôi thuốc lên tay muội muội, sau đó đi đến trước mặt Vương đồ tể, xức thuốc lên đầu gối bị muội muội giẫm kia của hắn, dùng sức xoa bóp.
Vương đồ tể vừa nãy còn cắn răng không ho ra một tiếng, giờ phút này cũng hít lấy một hơi lạnh, nương tử bên cạnh hắn trừng mắt Đoan Mộc Cảnh, ngược lại cục thịt béo lại rụt cổ đứng bên, thỉnh thoảng liếc nhìn phía Đoan Mộc Điềm.
Lại nói, chuyện hôm nay, đều là vì một câu “Quỷ oa oa” kia của hắn khơi dậy, nếu không phải tại miệng hắn bẩn thỉu, nếu như không phải hắn ở trước mặt Đoan Mộc thúc thúc thối mồm, thì cha sẽ không đi tìm Đoan Mộc thúc thúc tính sổ, cũng sẽ không bị Đoan Mộc Cảnh đánh sưng mặt, càng sẽ không nuốt không trôi cục tức mà chạy tới đây tính sổ, kết quả ngược lại lại bị thương, hiện tại còn phải mất mặt để tiểu tử Đoan Mộc Cảnh này cứu giúp.
Ách, sắc mặt cha thật là khó nhìn.
Cái cục thịt béo này tên là Vương Thông, nói hắn là đứa nhỏ, kì thật cũng không nhỏ, so với Đoan Mộc Cảnh lớn hơn hai tuổi, năm nay mười hai tuổi, đã vượt qua tuổi hiểu chuyện, chỉ bởi vì trong nhà cha mẹ chiều chuộng, làm hư hắn, bản tính trái lại cũng không xấu, nếu không lúc nãy hắn đã không nói như vậy với Đoan Mộc Tranh.
Hắn dịch chân một chút, bộ dáng như muốn nói gì đó với Đoan Mộc Điềm, nhưng đúng lúc này, sau lưng mấy người, người đang nằm trên giường trúc kia bỗng nhiên thét lên, kịch liệt vùng vẫy.
Hắn hoảng sợ xoay người lại, thịt mỡ trên người cũng rung động theo, những người khác cũng nhìn về phía giường trúc, liền thấy người nọ đột nhiên thét chói tai, còn giãy dụa, nhìn hai người lưu lại trong phòng giúp đỡ áp chế hắn trên giường không dám buông lỏng, nhìn Đoan Mộc tiên sinh trái lại đứng bên cạnh, không làm gì.
Ai cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mắt thấy hai người kia áp chế không nổi người trên giường nữa, Vương đồ tể ngồi trên ghế bỗng nhiên nhảy dựng lên bằng một chân, trực tiếp nhào tới.
Chỉ thấy hai tay hắn ấn vai người kia một cái, thoát một chút lại áp chế y.
Hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với Đoan Mộc Tranh, nói: “Ngươi cái đồ lang băm này, sao chỉ đứng đấy giương mắt không làm gì như thế?”
Đoan Mộc Tranh hờ hững liếc hắn một cái, lãnh đạm như cũ nói: “Ta vốn chỉ hơi hiểu y lý, lý thuyết y học, thương thế nghiêm trọng như thế, ta cũng chỉ có thể nỗ lực hết sức, về phần cứu được hắn hay không chỉ có thể xem mệnh của hắn.”
Vương đồ tể không khỏi trừng mắt, cố tình muốn mắng thêm vài câu, lại bị những lời này của Đoan Mộc Tranh làm nghẹn họng, không biết có nên mắng nữa hay không.
Tân Tử kia bị ba người áp chế, vẫn còn đang giãy dụa, những lời gào rú trong miệng bỗng nhiên biến thành những lời nói rõ ràng dị thường: “Quỷ, quỷ… Cút đi, cút đi, đừng lại gần ta… Quái vật, yêu quái, quái vật! AAA…”
Sau đó hắn lại bắt đầu thét lên, giãy dụa càng thêm kịch liệt, khiến cho những vết thương đã hơi đóng vảy trên người lại toác ra máu tươi.
Mà những lời trong miệng hắn lập tức rơi vào tai tất cả mọi người ở đây, khiến cho mọi người giật mình, trong lòng phát lạnh, nhất là những người vừa rồi mới thảo luận chuyện quái dị trên núi Tử hà kia, càng thêm rùng mình, có người quay đầu nhìn về phía núi Tử Hà, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Tên Tân Tử đi vào núi Tử Hà này cũng không phải người to gan lớn mật gì, nhưng cũng là thợ săn nổi danh ở những khu quanh đây, muốn tìm người tốt hơn hắn, chỉ sợ cũng rất khó. Rốt cuộc chuyện kinh khủng gì mà lại có thể dọa một thợ săn ưu tú thành bộ dáng điên cuồng như vậy?
Quỷ? Yêu quái? Quái vật?
Mắt thấy nếu để hắn tiếp tục giãy dụa như vậy, khiến miệng vết thương kia rách ra, thì sợ là thần y cũng khó mà cứu sống được hắn. Bất kể là ba người trong phòng đang áp chế hắn hay là những thôn dân đang đợi trong sân kia đều không khỏi tỏ vẻ lo lắng.
Ánh mắt Đoan Mộc Tranh hơi lập lòe, có chút kinh nghi bất định, ông bỗng nhiên thò tay, nhẹ nhàng điểm trên người người nọ một cái, người nọ vừa ròi còn kịch liệt giãy dụa, thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, giống như hôn mê, lại giống như đã nặng nề ngủ.
Vương đồ tể cùng hai thôn dân lực lưỡng ở thôn bên không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh, tầm mắt của bọn họ đã bị chỗ máu tươi đầm đìa hấp dẫn.
Mãi một lúc sau, Đoan Mộc Tranh mới ngừng động tác trên tay, trên giường trúc, người bị thương giống như một cái xác ướp, yên tĩnh nằm đó, không giãy dụa nói mê nữa.
Vợ người bị thương đã chạy tới từ thôn bên, ôm theo hai đứa con nhỏ, đằng sau là một tiểu cô nương mười mấy tuổi đang lôi kéo một thằng bé bốn năm tuổi, đằng sau nữa lại có một thằng bé bảy tám tuổi chặt chẽ đi theo.
Bọn họ cứ quy mô lớn như vậy mà lao đến, nhưng lại bị các thôn dân ngăn ở trong sân, không cho đi vào quấy rầy Mộc đại phu chữa bệnh, sau đó năm mẹ con bọn họ túm lại trong sân, khóc như chết cha chết mẹ.
Đoan Mộc Điềm đứng ở cửa chính, thần sắc lạnh nhạt nhìn, bên cạnh, nương tử của Vương đồ tể hung hăng hấp hấp cái mũi, ghé mắt ngạo nghễ vòng qua, nói: “Ai ôi!!! Ta nói ngươi này nha đầu kia, thế nào mà tâm địa lại sắt đá như vậy? Vợ Tân Tử cũng là người đáng thương mà!”
“Không đáng thương.” Đoan Mộc Điềm mí mắt cũng chẳng thèm giơ lên, hờ hững nói, “Người thôn bên ai cũng biết trên núi Tử Hà có gấu qua lại, cũng biết núi Tử Hà rất nguy hiểm, không lý nào nàng ta lại không biết, nhưng nàng ta lại vì ham tiền tài mà ép Tân Tử đại thúc đi săn gấu, mới tạo nên cục diện ngày hôm nay, trách được ai?”
Nương tử Vương đồ tể ngẩn ngơ, theo thói quen giận mắng một câu: “Ai, ngươi cái người này…”
Này cái gì? Nàng lại không thể nói gì thêm nữa, giống như cảm thấy Đoan Mộc Điềm nói rất có lý, song lại không muốn thừa nhận, dù sao thì bọn họ cũng vừa mới cãi nhau, hình như vẫn đang ồn ào chưa xong đâu.
Nàng móc khăn tay ra, nhéo nhéo cái mũi, rầm rì nói: “Nàng kia cũng suy nghĩ cho gia đình, cho bọn nhỏ thôi, phải có tiền mới có thể ăn ngon mặc đẹp. Hơn nữa nhà bọn họ đông con, đảo mắt lại có một đứa sắp đi ra từ trong bụng nàng rồi.”
Đoan Mộc Điềm lúc này mới phát hiện, bụng của người kia thật sự rất tròn, giống như đang mang thai. Điều này không khỏi khiến nàng có chút im lặng, thầm nghĩ người này không khỏi quá thích sinh con đi, hơn nữa tuổi của nàng thoạt nhìn cũng không lớn, cứ sinh như vậy, chẳng phải rất nhanh sẽ có một đội bóng rồi sao?
Nàng giật giật khóe miệng, không nói gì thêm. Trong lòng lại vẫn không cho là đúng, bởi vì nhìn cách ăn mặc trên người họ có thể nhìn ra, nhà bọn họ so với gia đình bình thường vẫn giàu có hơn một chút, vẫn chưa tới mức phải đi núi Tử Hà mạo hiểm vì tiền.
Nói đi nói lại, vẫn là lòng tham quấy nhiễu.
Hai người thôn bên cạnh từ trong nhà đi ra, Vương đồ tể cũng nhảy lò cò một chân ra ngoài, lúc đi qua người Đoan Mộc Điềm, còn hung hăng trợn mắt với nàng.
Nha đầu kia quả nhiên tàn nhẫn, một cước đạp xuống như vậy, khiến cho hắn cảm thấy như chân bị giẫm gãy rồi! Hiện tại tuy đỡ hơn một chút, nhưng vẫn như cũ không bỏ được cảm giác đau đớn.
Đoan Mộc Điềm làm như không thấy, quay đầu nhìn về phía phụ thân đi sau bọn họ.
Ánh mắt những người khác cũng dừng trên người ông, cô vợ kia cũng ôm con bước lên phía trước vài bước, mắt đã khóc đến đỏ bừng, cấp thiết hỏi: “Đoan Mộc đại phu, Tân Tử nhà ta thế nào rồi?”
Đoan Mộc Tranh vẫn là bộ mặt thẫn thờ, nghe vậy bình thản nói: “Không nên di động, tạm thời để hắn ở lại chỗ này, có thể vượt qua được hay không, liền phải xem chính hắn.”
Nói xong, ông trực tiếp quay người bước vào phòng nhỏ bên cạnh, nàng dâu kia thần sắc càng thêm thảm thiết, những thôn dân bên cạnh cũng chỉ thở dài.
“Ta nói vợ Tân Tử à, ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Ngươi cũng không phải không biết núi Tử Hà kia nhiều nguy hiểm, mấy năm gần đây lại tà môn vô cùng, ngươi sao có thể để chồng đi vào đó chứ?” Vẫn là bác gái khỏe mạnh kia, thần sắc không ngờ cùng trách cứ.
“Đúng vậy nha, ta nói cái vị quý nhân trong thành kia ra bao nhiêu tiền mua mật gấu, mà khiến cho ngươi hành hạ chồng như vậy?” Lại có người khác tiến đến gia nhập.
Vợ Tân Tử nức nở, lúng túng nói: “Ta đây không phải sốt ruột sao? Mắt thấy con lại sắp sinh rồi, mà ăn chưa đủ no miệng. Ta nghe đại thúc trong thôn vài người trước còn vào núi Tử Hà tìm nhân sâm, bán được một lượng tiền, ta còn tưởng là núi Tử Hà kia có lẽ cũng không có gì nguy hiểm, ai biết… Hu hu!”
Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn đám thôn dân túm lại trong sân nhà nàng không chịu rời đi, nghe những lời kia, từ chối cho ý kiến, gảy nhẹ lông mày, sau đó liền xoay người đi theo phụ thân vào phòng nhỏ.
“Cha, cha đang tìm cái gì?”
“Có vài chỗ miệng vết thương quá sâu, cứ rướm máu mãi, tìm chút Bạch Cập cùng Tử Châu, cầm máu cho hắn.”
Trong phòng nhỏ này cất chút thảo dược bình thường, còn có ít đồ thượng vàng hạ cám, Đoan Mộc Điềm “à” xong một tiếng, rồi ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, nhìn thân ảnh phụ thân chôn trong đống thảo dược tìm kiếm.
Bên ngoài sân vẫn náo nhiệt như vậy, thậm chí ở trong này cũng nghe thấy được.
Đoan Mộc Cảnh tiến vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Cũng không biết núi Tử Hà đến cùng là có cái gì mà lại nguy hiểm như vậy.”
“Trời đất bao la không thiếu gì cái lạ, nhất là sâu bên trong rừng núi, còn nhiều thứ mà mọi người thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến được, ăn người không nhả xương, cái này có gì là kỳ quái?”
“Muội nha! Cô nương trong nhà, đừng có cả ngày nói mấy thứ khủng bố đó.” Đoan Mộc Cảnh mỉm cười, không khỏi thò tay nhéo nhéo mặt nàng, vừa cười vừa nói.
Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu, bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu lại nhìn về phía phụ thân, hỏi: “Cha, cha có từng đi núi Tử Hà kia chưa? Chỗ đó có phải nguy hiểm lắm không?”
Dừng động tác trên tay, Đoan Mộc Tranh xoay đầu lại, đôi mắt nhìn nàng hơi lóe sáng, khép hờ mí mắt, mặt không biểu tình nói: “Ta đi vào đó làm cái gì?”