Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tuyết Liên
“Ha ha, chính là như vậy, chính là như vậy.” Tống Mật Nhi ngón tay ở trên bàn phím vội vàng gõ lên, thái độ sáng rỡ lấp lánh, tình tiết hình như rất tự nhiên đang ở trong đầu tạo thành, sau đó đưa vào trong bài viết, nói đến thật thần kỳ, kể từ...khi nàng cùng hắn thể nghiệm đến mệt mỏi nửa chết nửa sống đi qua, linh cảm nàng thật cuồn cuộn không dứt, hơn nữa lần này từ tình tiết sơ qua, hay là cảm tình trên mặt nam chính, nữ chính cũng so với trước kia phong phú sinh động hơn giống như nàng dựa vào là không phải tưởng tượng lãng mạn ngọt ngào, mà là trong lòng của nàng....
Thật cảm giác tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào để cho nam chính, nữ chính trong tay nàng cũng linh động hơn, tại sao như vậy chứ?
Tống Mật Nhi bĩu môi lắc đầu một cái, tiếp tục gõ, Hiểu Lê nói rồi chuyện không nghĩ ra cũng không cần suy nghĩ, vẫn là tiếp tục viết thôi...... A? Dường như nơi này thêm một đoạn tán tỉnh trong bếp có thể tốt hơn!
Nháy mắt to mặt không tự chủ lại có hơinóng, ai ai…rõ ràng trước kia viết đến H nàng sẽ rất hưng phấn thế nào hiện tại ngược lại nhăn nhó, chậc chậc…. như vậy là không đúng.
Tống Mật Nhi cắn cắn ngón tay, lẩm bẩm nói nhỏ
“Ở trong phòng bếp phải tán tỉnh thế nào nhỉ?”
“Khổ não sao? Có muốn hay không tôi dạy em hả?”
“Tốt.” Không biết là ai đang nói chuyện, Tống Mật Nhi cứ như vậy thoải mái đáp qua, chợt nghiêng đầu mặt hắn phóng đại đang nhếch môi nhìn màn hình máy tính nàng một bộ “Tôi rất vui khi trợ giúp em”.
“Pằng” một cái khép lại máy tính, Tống Mật Nhi mau tránh ra, cà lăm đỏ mặt
“Không, không cần…cái này tôi có thể tự mình….”
Hắn đến tột cùng là trở về lúc nào? Hắn không phải buổi chiều nói có chuyện ra cửa sao, tại sao trở về không không có phát ra tiếng đóng cửa, liền tiếng bước chân cũng không có, hắn là quỷ ư?
“Vậy sao?” Đỗ Vịnh Duy kéo ra 1 nút áo sơ mi, miễn cưỡng ở bên ghế cạnh nàng ngồi xuống
“Tôi chính là tốt bụng, a…. thật không cần? Cái này phải làm thế nào?”
“Ừ, tôi xác định cùng với khẳng định không cần.” Tống Mật Nhi trái tim thẳng thắn nhảy, mặc dù nàng thỉnh thoảng còn là sẽ ảo tưởng vóc người hấp dẫn của hắn…, chỉ là vì cả người khỏe mạnh, phải biết đêm hôm đó đi qua nàng nhưng ước chừng xương sống thắt lưng đau tới ba ngày liền.
“Vậy cũng tốt.” Đỗ Vịnh Duy cười trộm nói, thở phào một cái.
Nhìn hắn hình như thật không có hành động, Tống Mật Nhi mới chậm rãi buông trong tay máy tính lại gần hắn
“Anh ăn cơm chưa?”
“Còn chưa có.” Đỗ Vịnh Duy day day thái dương,mặt tuấn nhan lộ ra vẻ uể oải.
“Anh giống như rất mệt mỏi.” Tống Mật Nhi thận trọng giơ tay lên, lôi kéo bàn tay to của hắn để xuống, thay vào tay của mình đặt nhẹ lên thái dương hắn. Đỗ Vịnh Duy cũng thuận theo hai mắt nhắm nghiền, khẽ rên mấy tiếng đại biểu mình thư thái hơn rất nhiều
“Tôi có phần cơm cho anh, chờ 1 chút, tôi hâm nóng lại cho anh ăn.”
Tống Mật Nhi nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống ghế rời đi bên cạnh hắn, chạy tới phòng bếp, trong miệng còn lẩm bẩm
“Đợi chút a, rất nhanh là có rồi.”
Từ từ mở ra tròng mắt đen, Đỗ Vịnh Duy nhìn bóng lưng nàng cười cười, trong không khí còn lưu lại mũi thơm nhẹ trên người nàng, tay ấm áp như còn ở lại trên thái dương hắn, nàng vừa rời đi cư nhiên để cho hắn có chút cảm thấy trống rỗng.
Nàng cư nhiên nhìn ra được hắn mệt mỏi, ha ha.
Hắn cho là hắn đã che đậy rất tót rồi, mặc kệ lúc nào, địa phương nào, trong mắt người khác hắn đều là bác sĩ thiên tài, không gì không làm được, hắn sẽ không mệt mỏi, thậm chí Vịnh Tâm, Dịch Thiên cũng lệ thuộc vào hắn, hình như lúc tuyệt vọng có Đỗ Vịnh Duy tất cả cũng sẽ không có vấn đề.
Nhưng có ai biết, hắn cũng sẽ sợ mình có chuyện không làm được, hắn thỉnh thoảng cũng muốn lệ thuộc vào một cái người khác, nghe người khác nói một câu ” có phải mệt mỏi hay không”, mà người này lại là Tống Mật Nhi, 1 cô gái nhìn như ngu ngốc này.
Hắn thật ra thì có chút sợ, sợ nàng cho hắn quá nhiều, để cho hắn trở nên yếu ớt. Nghĩ tới hắn chậm rãi đứng dậy đi tới cửa phòng bếp, ở cạnh cửa nhìn Tống Mật Nhi nghiêm túc đang tự lẩm bẩm, hình như là đang nói món gì xong rồi sẽ là món gì.
Bởi vì quá nghiêm túc, nàng hình như cũng không có phát hiện hắn đang ở cửa nhìn nàng đã lâu rồi, nhìn đến xuất thần, hắn rất muốn ôm thật chặt nàng.
“OK.” Tống Mật Nhi cuối cùng đem sườn bỏ vào trong lò vi ba đun nóng, vỗ vỗ tay, chờ đợi nó ra lò.
“A...” Đột nhiên bị ồm vào trong ngực ấm áp Tống Mật Nhi sợ hết hồn, Tiểu Ô Quy y hệt rụt một cái, không khỏi… nàng hình như chính là quen thuộc mùi vị của hắn, biết hắn là ai
“Rất nhanh là tốt, anh…anh tới đây làm gì?”
Dáng vẻ phòng bị của nàng khiến hắn liền không nhịn được tâm tình tốt muốn đùa giỡn, vì vậy cố làm vẻ chịu trách nhiệm nói:
“Tôi muốn nghĩ làm một tác giả ưu tú em phải đối độc giả của mình phụ trách, viết ra thật chân thật cho nên tôi quyết định trợ giúp em hãy thử xem cái gì gọi là tán tỉnh trong bếp.”
Hả? Tống Mật Nhi hơi động đậy một chút, níu chặt tạp dề quẫn bách mà nói
“Thật ra thì… thật ra thì tôi cũng vậy có thể chẳng phải chịu trách nhiệm, anh cũng có thể không cần tốt bụng như vậy đâu.”
“Nhưng trước người nói với tôi cần rõ ràng không phải là em sao? Thế nào hiện tại không cần? Hay là nói...em sợ tôi?” Đỗ Vịnh Duy đến gần bên tai của nàng, thở ra hơi thở nóng rực, khách quan chính là đùa giỡn trêu chọc nàng, nhưung lần này tâm tình của hắn hình như có một ít không đồng dạng như vậy.
“Tôi làm cái gì phải sợ anh?” Tống Mật Nhi phản kháng cuối cùng bật thốt lên, tiếp theo lẩm bẩm nói nhỏ
“Tôi không có ở sợ anh nha, tôi chỉ là…tôi đang làm cơm, tôi sợ anh sẽ đói, ừ, chính thế.”
“Hoá ra là như vậy.” Tay Đỗ Vịnh Duy tay lặng lẽ đưa vào trong tạp dề, bàn tay dễ dàng chộp lấy bộ ngực rất tròn của người khác khẽ xoa
“Nhưng.....tôi cảm thấy có nơi còn đói hơn.”
Bỗng chốc bị ôm chặt, Tống Mật Nhi khẽ nói một tiếng cảm thấy sau lưng hắn nơi nào đó đã lửa nóng gắng gượng, đang không không dời chống lại tại nơi mềm mại kia để cho nàng không nhịn được cong người cho phản ứng, nàng dĩ nhiên biết là cái gì biến hóa, nàng đã cảm nhận được nhớ kỹ trong lòng rồi!
“Không…không được!” Tống Mật Nhi toàn thân nóng lên tê dại ngượng ngùng, hắn nói phản ứng liền phản ứng thế.
“Có cái gì không được?” Đỗ Vịnh Duy hôn cổ của nàng, lửa nóng cách nàng quần thật mỏng của nàng, ác ý đỉnh chuẩn bị nơi hoa tâm của nàng, từng phát từng phát giống như là thật muốn vào giữa hoa của nàng
“Ưm....” Không nhịn được than nhẹ, Tống Mật Nhi ngẩng đầu lên, cảm giác trống rỗng kèm theo thân thể từng cổ một động tình ngọt ngào cuốn tới
“Đây là đang phòng bếp.”
“Không phải em đang cần viết tán tỉnh trong bếp sao?” Đỗ Vịnh Duy tà tứ cười cười, bàn tay đẩy cao nội y của nàng trực tiếp vỗ về chơi đùa chiếm hữu nơi mềm mại.
“Như vậy như thế nào? Có phải hay không rất thoải mái... Giống tán tỉnh không?”
Rất hạ lưu, khắp thiên hạ chỉ có hắn có thể một lần lại một lần nói ra lời như vậy? Tống Mật Nhi cắn môi, cơ hồ khó có thể nhẫn nại, ưm ưm ưm, nàng háo sắc, nàng cư nhiên cũng rất muốn.
Đột nhiên, trước mặt có gì đó “Nói nhỏ nói thầm” vang lên, Tống Mật Nhi một cái giật mình có chút tỉnh táo, hắn mới vừa thoạt nhìn như rất mệt mỏi, hình như nên ăn trước, đói bụng làm thế nào chứ? Ừ, nói dối thì tốt hơn
“Đỗ Vịnh Duy, hôm nay không được …người ta…người ta đại mụ dì tới.”
“Hả? Vậy sao? Vậy chúng ta chơi trò mới mẻ huyết chiến đi, em lại có đề tài rồi.”
Người đàn ông này nhất định là người điên. Đang khi Tống Mật Nhi cho là hắn sẽ nói được làm được, hắn lại ngưng tất cả động tác, hắn chỉ là lẳng lặng ở phía sau ôm nàng, hô hấp
“Hôm nay bỏ qua cho em.”
Nhưng lý do cũng không phải bởi vì tin tưởng đại mụ dì của nàng tới … mà là hắn phải bảo tồn thể lực, hắn ngày mai có một cuộc phẫu thuật lớn, một cuộc giải phẫu không thể sơ sót, 1 cuộc giải phẫu quyết định vận mệnh của Dịch Thiên.
Đỗ Vịnh Duy dễ dàng như vậy liền bỏ qua cho Tống Mật Nhi, lại làm cho nàng không khỏi có chút mất mác nho nhỏ, người đàn ông này thật là nói gió thì có mưa, tới cũng nhanh đi cũng nhan, cũng không hỏi ý nàng một chút .
“Này…”
“Hả?”
“Ngày mai theo tôi đi bệnh viện.”
“Tại sao?
“Tôi mai có một ca phẫu thuật rất quan trọng.”
Chợt, hai người đều không nói chuyện, Tống Mật Nhi chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, nội tâm nhạy cảm đã nhận ra trong miệng hắn ca phẫu thuật kia hình như không phải đơn giản, giọng điệu của hắn là trước đó chưa từng có, nàng chưa từng nghe qua tâm tình hắn như thế hình như là tâm tình chưa từng xuất hiện trên người hắn.
Mà Đỗ Vịnh Duy thật ra thì cũng không thể giải thích, tại sao giải phẫu mà hắn hi vọng có nàng làm bạn, có lẽ chỉ là bởi vì gần đây thói quen có nàng, nàng hình như có thể làm cho hắn cảm thấy hi vọng.
Một hồi lâu, Tống Mật Nhi đột nhiên cau mày nhưng hắn không phải Bác sĩ khoa phụ sản sao? Khoa phụ sản có thể có cái gì đại phẫu nhỉ?