Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Vợ à! mười giờ rồi em còn ăn khi nào em ngủ, hửm? ". Hắn chống tay lên cằm nhìn cô
" Nhanh lắm chừng ba mươi phút là xong hà ". Trả lời hắn nhưng tâm trí lại để vào đồ ăn
" Hóa ra, tôi không bằng một phần đồ ăn của em ". Hắn tỏ ra hờn dỗi với cô
" Đúng, anh không ăn được chỉ có đồ ăn mới làm cho em ngon miệng ". Cô hí hửng trả lời, tại sao hắn lại hiểu cô đến thế đối với cô đồ ăn chính là chân ái
" Không dỗ tôi sao ". Hắn sửng sốt nhìn cô,không dỗ hắn cô còn xát muối vào " vết thương " hắn
" Ai làm gì mà dỗi, tui làm gì mấy người, tự dỗi tự nín đi ". Cô đang uống trà sữa xem phim nghe hắn trách móc liền xoay qua trừng mắt nhìn hắn
" Em........ ". Hắn tức đến nỗi không nói nên lời, cô gan thật hắn chiều hư cô quá rồi
" Em cái gì mà em, không ăn thì đi ngủ đi ". Cô không quan tâm hắn nữa muốn giận hay hờn thì tùy hắn
Hắn không nói gì trực tiếp đi qua phía cô, hắn ngồi xuống nhấc cô lên đùi ôm cô vào lòng, đầu rúc vào hõm cổ cô
" Gì vậy, sao không đi ngủ ". Trên tay đang cầm ly trà sữa, mắt cô nhìn xuống khuôn mặt hắn.
" Ăn đi, tôi chờ em ". Hắn hôn nhẹ vào môi cô
Cô cũng không nói gì tiếp tục ăn uống, riêng hắn thì ở gần cơ thể nữ nhân thì tay làm sao để yên được cứ xoa bụng cô mãi
" Há miệng ra ". Trước mắt hắn đang là đũa bánh tráng cô đút cho hắn
Không từ chối hắn trực tiếp mở miệng ra nhận lấy cô vẫn tiếp tục quay lại chén sạch bữa ăn vặt của mình
*30 phút sau *
" Xong rồi, đi ngủ ". Cô đã ăn xong nên xoay qua nhìn xuống hắn
" Được, đi đánh răng trước ". Bế cô vào nhà tắm, đặt chân cô lên chân mình
Cô nhanh chóng súc miệng tránh làm đau chân hắn
Bước ra khỏi nhà tắm, hắn và cô tiến thẳng lại giường để cô nằm xuống còn mình thì đắp chăn cho cô, hắn nằm xuống cạnh cô ôm mèo nhỏ của mình vào lòng, ở trong vòng tay hắn cô trở mình lại mắt hướng về người đàn ông trước mặt
" Tôi chỉ ôm em một chút, không làm gì em hết ". Hắn sợ cô nghĩ xấu về mình nên lên tiếng thanh minh
Cô không trả lời chỉ chồm lên gửi một nụ hôn lên môi hắn
" Cảm ơn anh vì buổi đi chơi hôm nay, hôm nay em rất vui ". Vừa đặt môi cô đã rời đi trong phút chốc nhanh trí rúc vào lòng hắn tỏ ý xấu hổ choàng tay qua ôm hắn
Còn " ai kia " được vợ mình hôn nên nhất thời có chút " cập nhật " không kịp, một lát sau nghe giọng cô phát ra hắn mới bừng tỉnh
Tay hắn rời khỏi eo cô đưa tay lên nâng cằm cô, môi mình áp xuống môi cô kéo cô vào nụ hôn sau
* 5 phút sau *
Trải qua bao cảm xúc từ ngỡ ngàng đến mê mang qua nụ hôn " ngọt ngào " mà hắn mang lại, cô đã bị nụ hôn của hắn làm cho không thể phản kháng được
" Kì quá đi ". Cô được thả ra liền đưa tay đánh yêu hắn, mặt thì úp sát lại " vị trí cũ "
" Haha........ Vợ à! em cứ như thế này tôi làm sao không yêu em được ". Hắn xoa đầu cô ôm chặt cô hơn
Không biết tương lai như thế nào nhưng hiện tại cô đã có suy nghĩ khác về hắn, cảm xúc của cô hiện tại không thể chống lại hắn, những cử chỉ ôn nhu, ân cần của hắn đã khiến tim cô lệch nhịp
Một đấng nam nhi như hắn thì cảm thấy lâng lâng của sự hạnh phúc, cảm xúc này hắn chưa từng có, sự ngạc nhiên và vui sướng cô mang lại cho hắn, đã khiến con tim nam nhân đập loạn xạ, chắc có lẽ hắn sẽ thức đến sáng mất
Đang mải mê trong cảm giác hưng phấn chợt nhớ ra " con mèo nhỏ " đang nằm trong vòng tay mình nhìn xuống đã thấy cô ngủ
" Ngủ ngon bảo bối nhỏ ". Buông lời đường mật cũng không quên hôn yêu cô
Hắn cũng bắt đầu vào giấc. Tình cảnh hiện tại vô cùng ấm áp và " mật ong " bởi 2 nhân vật đã khắc họa lên bức tranh thắm đậm sự ngọt ngào thì khung cảnh bên dưới lại vô cùng hỗn độn
" Mày coi kìa, Diêm Vương Diêm Hậu hạnh phúc ghê hông, còn mình ở đây làm thấy bà luôn á thật bất công ". Một giọng nam nhân vang lên chất giọng nhẹ nhàng hòa thêm một chút than thở, người sở hữu chất giọng này không ai khác ngoài Bạch Vô Thường
" Bởi vậy mới nói, sáng thì ở được nữa ngày dưới này, mặt trời chưa lặn thì ngài ấy lên với vợ, để lại hai đứa già như mình ngồi đây xử lí đống tấu chương này ". Tiếp lời cho nam nhân kia không ai khác ngoài thằng bạn chí cốt Hắc Vô Thường
" Chán chả buồn nói ổng giờ thì ngủ còn mình giờ đây với cả đống tấu chương này ôi! cuộc đời ". Sự than thở không chỉ được " biểu diễn " theo lời nói mà còn được " thêu dệt " lên theo biểu cảm trên khuôn mặt của " người trắng" kia
" Thôi làm lẹ đi sáng diêm vương về chưa thấy đống này cho xong đi không là chết ". Thấy biểu cảm thằng bạn mình nhăn nhó nên hắc thường vỗ vai an ủi
Bạch Vô Thường cũng tỏ ý chấp thuận, cả hai cùng quay lại trạng thái thoải mái để làm việc
...****************...
...----------------...
Chờ tiếp chap 38.Xin cảm ơn