Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Tuyết Giang thấy mình đứng lặng một lúc lâu.
Anh ta có vẻ không tệ hoặc tàn nhẫn như lúc đầu cô nghĩ.. .
Lam Tuyết Giang hít một hơi rồi tiếp tục bước tới trước mặt Tử Bình.Vì anh ta đang cúi nửa người trên hàng rào nên cô hầu như không thể nhìn thẳng được gương mặt ấy.Vì vậy cô tiến lại gần hơn, tới mức có thể nhìn thấy cơ bắp của cẳng tay anh ta lộ ra dưới ống tay áo sơ mi.
Lam Tuyết Giang do dự một lát rồi quyết định cất tiếng.
Cô hắng giọng:
1
-
"Anh Phan Anh nói đây là áo khoác của anh."
“Ừ” Hoàng Tử Bình gật đầu, hất cằm nhìn cô: “Để đó đi!
Nghe vậy, Lam Tuyết Giang đặt chiếc áo khoác của Hoàng Tử Bình lên lan can của boong tàu, còn không quên vuốt phẳng những nếp nhăn trên gấu áo.
Hoàng Tử Bình nhìn cử động nhỏ của cô, ánh mắt hơi hướng lên trên:
"Sau này nếu gặp phải chó điên, có thể không cần cắn lại, mà trực tiếp đá nó vài cái."
"..." Lam Tuyết Giang nhướng mày ngẫm nghĩ về điều mình đã nói với anh ta hồi nãy.
Hoàng Tử Bình khóe môi giật giật, cũng không có ý nói thêm. Khói từ đầu ngón tay anh bốc lên thành một đường màu trắng, loang rộng ra một vòng rồi dần tản ra.
Mùi thuốc lá của Hoàng Tử Bình len vào cánh mũi cô, Lam Tuyết Giang hít nhẹ một hơi, cảm thấy cần nói lời cảm ơn với người đang đứng trước mặt:
"Tôi vừa rồi nghe anh Phan Anh nói hết rồi! Áo anh cũng được tôi đi cẩn thận rồi!... Cảm ơn anh!"
“Cô chỉ muốn nói cảm ơn tôi?” Hoàng Tử Bình nheo nheo mắt.
Trái tim Lam Tuyết Giang lại run lên.
Vô thức siết chặt ngón tay, những gì vừa làm vừa nói xẹt qua đầu, cô cảm thấy cả người Hoàng Tử Bình đều có vẻ đang chờ đợi mình trả lời nên vội vàng đổi chủ đề:
"Kỳ thực anh là người tốt.".
1
-
-
1
1
Nhưng đây không phải là lời khen của cô với anh ta, mà chỉ là vì thái độ của anh ta với người phụ nữ lớn tuổi vừa nãy.
Một người tốt? Một tia sáng lóe lên trong mắt Hoàng Tử Bình. Là một người tốt sao?
“Thật sao?” Đôi lông mày anh ta nhướng lên, có chút khẩn trương hỏi cô:
“Tôi đang nghe một chuyện này rất thú vị. Cô có hứng thú nghe không?
Lam Tuyết Giang nhận thấy rằng anh ta đang đeo tai nghe Bluetooth trên tai.
Cô lắc đầu định nói rằng cô phải đi làm: "Không, tôi..."
Hoàng Tử Bình đột nhiên vươn tay sang rồi nhanh chóng đeo tai nghe vào tai cô. Âm thanh bên trong cũng truyền vào tai cô ngay lập tức.
"Đừng... anh cút đi..."
Trái tim như ngừng đập, Lam Tuyết Giang tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
"Đừng... tôi không muốn! Dừng lại, đừng..."
Giọng nói phụ nữ vừa mạnh mẽ lại mang vài phần yêu mị đột nhiên cất lên, chấn động màng nhĩ rồi âm vang mãi trong đầu Lam Tuyết Giang.