Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối, con hẻm vắng người, đèn đường cũng không đầy đủ, có chỗ có chỗ không. Trần Ngọc Châu mới vừa đi làm về, hôm nay cô đi đóng vai xác chết cho một đoàn phim, vì là vai người chết nên phải quay vào ban đêm.
Cô bước đi một mình trong hẻm, cảm nhận được phía sau mình cũng truyền tới tiếng bước chân. Trong lòng cô nảy sinh cảm giác sợ hãi, nên vô thức đi nhanh hơn.
Bước chân phía sau cũng đi nhanh hơn, nó như đuổi theo cô vậy.
"Á... Ưm... Ưm..."
Trần Ngọc Châu bị người ta túm lấy, cô định hét lên thì bị bịt chặt miệng. Cô trợn mắt sợ hãi, sau khi thấy được "hung thủ" cô mới thở ra một hơi. Cô vỗ vỗ vào cánh tay của hắn, ý muốn hắn thả cô ra.
"Anh doạ chết tôi rồi." Cô thở hì hục, khó khăn tiếp nhận oxy truyền vào trong phổi.
Cao Minh Khải nhìn người phụ nữ trước mặt mình, hắn túm lấy cổ cô, gằng giọng hỏi:"Đứa bé đó là của ai, hả?"
"Anh điên hả, bỏ tôi ra." Cô đẩy tay hắn ra, nhăn mặt ho khan dữ dội.
"Được, cô không nói phải không? Tôi đi tìm cha mẹ cô để hỏi."
Hắn như phát điên lên vậy, còn định đi hỏi cha mẹ cô thật. Trần Ngọc Châu kéo hắn quay lại, cô nhắn mặt nói:"Khuya rồi Cao tiên sinh, anh đừng có phiền cha mẹ tôi nghỉ ngơi."
"Vậy cô nói đi, nó là con ai?" Hắn gào lên, vang vọng cả con hẻm vắng.
"Tại sao tôi phải nói với anh? Nó không phải con anh là được rồi." Cô nghiến răng, gặp lại hắn cô đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nọ vừa nhìn thấy. Nếu cô quay lại trễ hơn một chút rất có thể nhìn thấy cảnh "nóng" của hai người họ đấy.
Dựa vào đâu hắn sống tốt như vậy, còn cô lại phải khổ sở như thế?
Ngay lập tức, cô bị một lực mạnh tóm lấy cổ. Đôi mắt hắn chứa đựng sự lạnh nhạt cùng tức giận, hắn gằng giọng:"Tôi hỏi cô, nó có phải là con của tôi hay không?"
"Anh bị phát rồ đấy hả? Sao anh không tự tính toán xem thằng bé hiện tại bao nhiêu tuổi?"
Cao Minh Khải phút chốc thả lỏng tay, hắn nhắm mắt thở ra như đang cô kềm chế sự kích động của chính mình. Hắn đương nhiên là tính toán rồi, không hề khớp một chút nào. Vì hắn tính không ra nên mới chạy tới đây, kết quả vẫn vậy.
"Cô... Được đấy Trần Ngọc Châu!"
Hắn chỉ vào mặt cô, rồi đem vẻ mặt chứa đựng sự thất vọng của hắn rời khỏi căn hẻm u ám.
Mấy năm không gặp lại, hắn không ngờ cô cuộc sống của cô lại như vậy. Mẹ hắn nói chỉ cần người ấy "đàng hoàng" là được tại sao cô lại không thể sống một cách bình thường hơn chứ?
Cô nhanh chóng đi về nhà, sau đó vào phòng chốt chặt cửa. Trần Ngọc Châu khụy xuống sàn, cô khóc nức nở, ông trời ơi sao lại để cho cô gặp lại người đàn ông ấy chứ...
Hắn chỉ toàn đem tới cho cô nổi bất hạnh thôi.
*
Cô cứ nghĩ cả đời này, cô sẽ không bao giờ gặp lại Cao Minh Khải một lần nào nữa. Cho tới một buổi sáng hôm nọ, quản lý của công ty gọi điện thoại cho cô. Họ nói có công ty giải trí nhìn thấy được tài năng tiềm ẩn của cô, họ muốn đầu tư cho cô.
Nhận được tin này cô mừng đến phát khóc, ông trời ơi cuối cùng cô cũng có cơ hội rồi.
Quản lý công ty nói trưa nay, cô sửa soạn một chút theo cô ấy đi ăn trưa với bên đối tác rồi ký hợp đồng luôn.
Họ hẹn nhau ở một nhà hàng năm sao sang trọng, người đại diện của công ty kia là một người đàn ông lịch sự. Anh ta từ đầu tới cuối không hề có ý ép buộc hay sử dụng "quy tắc ngầm" gì với cô cả. Ký tên vào hợp đồng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo lời quản lý của cô nói, nếu như cô ký được hợp đồng lần này thì tiền ăn một năm tới cô cũng không cần phải lo nữa. Nếu thật sự như thế thì quá tốt, cô còn đang cần tiền để đóng học phí.
"Cám ơn cô, chúng ta hợp tác vui vẻ." Người đàn ông đứng lên lịch sự bắt tay với Trần Ngọc Châu.
Cô cũng cuối đầu nói:"Cám ơn Lý tổng đã tin tưởng tôi, anh yên tâm tôi sẽ cố gắng hết sức mình."
"À, không cần phải khách sáo thế đâu. Cuối tuần này, công ty có buổi du lịch cô cùng đi nha. Cô yên tâm chí phí đều là do tổng công ty Cao Thị chi trả."
Trần Ngọc Châu còn đang nói đãi ngộ của công ty thật tốt, nhưng mà khoang đã cô vừa nghe nói cái gì?
"Anh vừa nói Cao Thị?"
"Đúng rồi, KC chính là chi nhánh con của tổng công ty Cao Thị đó."
"Vậy... Vậy... Người đứng đầu của công ty có phải... Cao Minh Khải?"
Lý Cảnh vừa gật đầu xong cô liền chao đảo đứng không vững. May là nhờ có chị quản lý Apple đỡ cô.
"Em sao vậy, không khoẻ hả Châu?"
"Tôi... Tôi muốn hủy hợp đồng." Cô nói.
"Hợp đồng đã ký rồi, thôi tôi xin phép về trước đây."
Nói rồi Lý Cảnh sải bước rời khỏi nhà hàng. Apple đánh vào vai cô, trách mắng:"Em điên hả, khó khăn lắm mới ký được hợp đồng, còn đòi hủy?"
"Cao Minh Khải anh ta gài em, em phải đi tìm anh ta nói cho ra lẽ."
...
"Xin lỗi cô, Cao tổng đang bận họp, nếu không có hẹn trước phiền cô vui lòng liên hệ phòng thư ký để hẹn lịch ạ." Nữ lễ tân theo quy định niềm nở nói với cô.
Trần Ngọc Châu biết những ngày tháng sau này của mình không xong rồi, bữa đó lúc hắn rời đi trong ánh mắt rõ ràng tức giận lắm.
Lần này, hắn không "hành" cô chết, mới là lạ.
Còn cả Cao phu nhân nữa, bà ấy chắc chắn không để yên cho cô đâu.
*
Tại văn phòng tổng giám đốc của công ty Cao Thị, hắn châm một điếu thuốc nghe Lý Cảnh trình bày.
"Vào khoảng sáu năm trước... Anh trai của anh, Cao Tuấn và Trần Ngọc Châu có xảy ra chút quan hệ mờ ám... Tôi nghi ngờ nên xét nghiệm ADN đứa con hiện tại của cô ta với anh trai anh. Kết quả... Khớp tới 99%..."
...Rầm...
Cao Minh Khải tức giận tới mức hất hết đồ trên bàn làm việc xuống, đôi mắt hắn chứa đầy sự lạnh lẽo. Tay cuộn chặt thành nắm đấm, Trần Ngọc Châu cô ta vậy mà dám qua mặt hắn.
Hắn sẽ cho cô ta nếm thử mùi vị của sự đau khổ là như thế nào!