Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trác Ny nghiên đầu nhìn cô, thấy cô không có bất cứ phản ứng nào lại đay nghiến:"Nói nghe không hiểu hả? Hay cô định mặt dày trơ trẽn mà làm ngơ luôn?"
"Chị đang nói chuyện với tôi sao, xin lỗi tôi không có biết." Trần Ngọc Châu không cần sợ cô ta, trên đời này thứ cô sợ là Cao gia, ngoài ra không có bất cứ ai khác.
"Đúng tao đang nói chuyện với mày đó con quỷ cái!!!"
Trác Ny tức tới mức xô bã vai cô, vì chính động tác này của cô ta khiến cho Trần Ngọc Châu chao đảo. Cô quờ quạng nắm lấy tay của Trác Ny nhưng bị hụt, sau đó thì ngã lăn xuống đồi núi sâu thăm thẳm.
Trác Ny nhìn cảnh này lập tức bị doạ cho sợ hãi, cô chỉ muốn dằn mặt tiểu tam thôi chứ không hề có ý xô cô ta ngã xuống đó.
"Có ai không cứu với, cứu với có người ngã xuống núi rồi!!!" Cô hô to, đám đông lập tức chạy lại.
Cao Minh Khải nhìn xuống dưới đó, cây cối mọc um tùm không thấy đáy. Té xuống dưới không chết cũng bị thương, nên trong lòng hắn lúc này nóng như lửa.
Hắn nói:"Gọi cứu hộ, tôi xuống dưới tìm trước."
"Anh đừng đi, nguy hiểm lắm!" Trác Ny níu tay của hắn ngăn cản.
"Buông tay."
Hắn giằng tay cô ra rồi men theo đám cây cối len lỏi xuống chân núi, vì mới có một trận mưa nên đường đi khá trơn trượt và bất tiện. Cao Minh Khải bám víu vào những nhánh cây để di chuyển, hắn vừa đảo mắt tìm kiếm vừa gọi tên cô. Trần Ngọc Châu là cô gái không có kỹ năng sống hắn hiểu rõ điều đó, cho nên việc cô so thể sống sót vài ba ngày ở đây là điều khó có thể tin tưởng. Cho nên hắn mới muốn tìm được cô càng sớm càng tốt, người phụ nữ đó thật sự rất yếu đuối.
Hắn trượt xuống tới chân núi, cũng may nơi này cũng không cao như hắn tưởng tượng. Cao Minh Khải đi theo đường mòn, miệng lớn tiếng gọi tên cô trong lòng thầm mong có một tiếng đáp lại. Đi một đoạn, thì hắn tìm được cô. Cơ thể của cô bị mắc vào cành cây treo lơ lửng, cô nhắm tịt mắt hình như đang bất tỉnh.
Cao Minh Khải chạy tới, cẩn thận gỡ mấy nhánh cây leo ra rồi đón lấy cô ôm vào lòng. Trên cánh tay trắng trẻo mãnh khảnh là vô sô vết trầy xướt chi chít đang rớm máu, hắn ôm cô nhìn dáo dác xung quanh, thấy được phía trước có một cái nhà cũ liền bế cô đi lại đấy.
Chỗ này lúc trước từng có người sinh sống, hắn nghĩ là vậy vì trong nhà kho này chứa rất nhiều củi khô. Hắn đặt cô gái xuống nền đất, bóp mặt mà lay gọi:"Châu, Châu nghe anh gọi không, tỉnh lại đi em."
Trong cơn mê man, cô nghe thấy chất giọng quen thuộc gọi mình. Cô lờ mờ mở mắt, mất mấy giây để nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Nhận ra Cao Minh Khải đang ở trước mặt mình, hắn cũng đang quan sát cô. Trần Ngọc Châu day mi tâm, lúc này mới cảm giác được toàn thân ê ẩm, đau không chịu được, mi tâm bất giác nhíu chặt.
"Đau ở đâu?" Hắn sốt ruột hỏi.
"Toàn thân đều đau." Cô buộc miệng đáp, nói xong liền muốn cắn mạnh vào đầu lưỡi mình ngay lập tức. Cô vậy mà nhõng nhẽo với hắn!
Cao Minh Khải không hề tỏ ra khó chịu, hắn nhướn mày giở tay cô lên xem rồi lầm bầm:"Tiểu mít ướt!"
Ba chữ này khiến cho trái tim Trần Ngọc Châu đập bang bang mấy nhịp, thì ra hắn vẫn còn nhớ...
*
Buổi chiều tối của tám năm về trước, sân trường vắng hoe người chỉ còn lại duy nhất một thiếu nữ xinh xắn đứng ở trước cổng, hai tay cô ôm chặt lấy chiếc cặp sách, mắt đẫm lệ. Bầu trời bắt đầu sụp tối, đoạn đường này không có lấy một bóng người qua lại, cũng chưa lắp nhiều đèn đường, hình như cả con phố này chỉ còn lại một mình Trần Ngọc Châu đứng ở đó.
Cô mếu máo, cái miệng nhỏ cứ nhúc nhích liên tục:"Nguyệt Nhi đáng ghét, bảo mình chờ rồi không quay lại. Cậu đáng ghét, tớ chẳng thèm kết giao với cậu nữa..."
Đúng lúc đó, tiếng pô xe phân khối lớn ầm ầm lọt vào tai của Trần Ngọc Châu. Một tia sáng vụt qua mắt cô với tốc độ nhanh đến chóng mặt, người nọ lái một mạch tới cái ngã tư phía trước thì thắng lại.
Tiếng két, nghe đinh tai nhứt óc thành công thu hút sự chú ý của cô. Bỗng cô thấy chiếc xe moto phân khối lớn ấy chuyển hướng quay đầu, nó hướng về phía cô lao nhanh như tên bắn rồi dừng ở trước mặt. Thiếu niên mặc một bộ đồ da màu đen, chân đi giày boot đang làm động tác cởi mũ bảo hiểm chuyên dụng để lộ ra gương mặt đẹp trai tới mức hoàn hảo.
Đôi mắt Trần Ngọc Châu mở to hết cỡ, môi cô mấp mấy vài chữ:"Cao... Cao Minh Khải???"
"Này, tiểu mít ướt sao giờ này em còn ở đây?" Hắn cao giọng hỏi, khác hẳn với dáng vẻ dè dặt của cô gái trước mặt.
Trần Ngọc Châu khụt khịt mũi, đáp:"Bạn của em nói về nhà lấy vở rồi quay lại, em đứng chờ mãi mà chẳng thấy cậu ấy đâu cả. Lúc nảy anh đi ngang qua có thấy cậu ấy không? Cậu ấy cao từng này, tóc ngắn ngang vai..."
Thiếu nữ vừa nói vừa diễn tả bằng hành động trông đáng yêu không chịu được. Cao Minh Khải lần đầu tiên tùy tiện nở một nụ cười dành cho người khác, hắn xoa đầu cục bông nhỏ trước mặt rồi nói:"Lên xe đi anh đưa về, bạn của em chắc ngủ quên rồi."
"Nhưng mà..." Cô vẫn tin là Nguyệt Nhi bạn cô sẽ đến nên vẫn phân vân không muốn đi, nhỡ đâu cậu ấy đến mà chẳng thấy cô thì sao?
Thấy vậy Cao Minh Khải mới kéo cánh tay mềm mại của cô, hắn nói:"Anh chở qua nhà bạn lấy vở rồi chở về nhà chịu không? Đừng có khóc, trông xấu lắm."
"Cám ơn anh, anh thật là tốt."
Tiểu mít ướt vậy là nghe lời hắn răm rắp lên xe ôm hắn, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau lại ở trong tình cảnh như thế. Thật ra cô gái nhỏ không biết, thiếu niên ấy vốn đã để ý cô từ lâu rồi nếu không hắn cũng sẽ không xuất hiện vào thời điểm đó rồi tạo ra cuộc gặp gỡ tưởng chừng như vô tình ấy...
Vài ngày sau đó Trần Ngọc Châu và Cao Minh Khải chính thức trở thành một đôi, mặc dù ở nhà mẹ dặn cô không được yêu sớm nhưng mà cô lỡ thích hắn quá rồi thì biết phải làm sao. Mỗi lần nhìn thấy hắn là tim cô đập nhanh tới mất kiểm soát, mặt mày đỏ lự cả lên. Tuổi mới lớn, gặp được một thiếu niên đẹp trai lại có khí phách ai mà không mê.
Nữ sinh ở trường trung học này ai ai cũng yêu thầm Cao Minh Khải, ngay cả Trần Ngọc Châu cũng không ngoại lệ.
Yêu nhau được mấy tháng, hằng ngày hắn đều đảm nhận vị trí xe ôm đưa Trần Ngọc Châu đi đúng nơi về đúng chỗ. Hắn học lớp 12, còn cô nhỏ hơn hắn một tuổi nên học dưới hắn một lớp. Hồi đi học Trần Ngọc Châu là học sinh giỏi toàn trường, còn hắn thì... Cá biệt nhất trường. Chuyện tình của nữ sinh mười điểm và nam sinh một điểm cứ thế mà được truyền miệng một cách chóng mặt, truyền đến tai của phụ huynh.
"Nghe nói nhỏ Châu nó đi khách sạn với anh Khải rồi."
Buổi chiều nọ, Cao Minh Khải bận phụ đạo ở trường nên không đưa cô về được. Vừa bước ra cổng trường Trần Ngọc Châu đã gặp được một người phụ nữ, bà ấy ăn mặc sang trọng, có khí chất. Nếu nói một cách thật lòng thì đây là lần đầu tiên cô trực tiếp gặp được một người phụ nữ sang trọng và uy quyền đến vậy. Bà bước ra từ chiếc xế hộp đắt đỏ, bóng loáng và có người mở cửa che ô...
Người phụ nữ ấy đứng ở trước mặt của cô nữ sinh ngây thơ, tay đẩy kính râm, đầu ngẩn cao mà nói:"Tôi là mẹ của Cao Minh Khải."
"Vâng... Vâng cháu chào bác ạ." Cô cuối đầu một cách cực kì lễ phép chào hỏi bà.
Cao Phu Nhân trong tầm mắt không hề có bóng dáng của cô, đối với bà cô nhỏ bé và thấp kém. Bà ấy chỉ lạnh lùng nói thêm một câu, rồi bước lên xế hộp rời đi.
"Tôi yêu cầu cô và con trai tôi chấm dứt chuyện yêu đương trẻ con ấy ngay lập tức. Con cóc ghẻ như cô nên biết mình không có tư cách bước chân vào nhà họ Cao chúng tôi, hiểu chưa?"
Đối với một thiếu nữ mới lớn như Trần Ngọc Châu, những lời mà Cao phu nhân thốt ra là một sự đả kích trí mạng. Vì nhục nhã, cũng là vì uất ức nên tối đó cô lập tức chia tay với Cao Minh Khải. Đó cũng là lúc bi kịch cuộc đời cô bắt đầu...
*
"A đau, anh nhẹ nhẹ thôi." Trần Ngọc Châu bị đau nên rụt tay lại.
Cao Minh Khải đang giúp cô gỡ dằm cây đang dính trong vết thương trên tay cô ra, hắn làm rất cẩn thận rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn rất đau.
"Ráng nhịn một chút, đưa tay đây cho tôi."
"Cám ơn Cao tổng, tôi tự làm được rồi. Chuyện này phụ nữ tỉ mỉ hơn đàn ông, cơ thể này của tôi còn đi đóng cảnh nóng nữa không thể tùy tiện bị trầy đâu."
Nghe cô nói xong sắc mặt của Cao Minh Khải đen như đáy nồi. Người phụ nữ kia cũng không thèm để ý, cứ ngồi mân mê vết thương rồi xuýt xoa.
Bên ngoài có tiếng kêu gọi, Cao Minh Khải mới bế cô đi ra ngoài đón đội cứu hộ. Thậm chí lúc hắn muốn bế cô còn giãy nảy không đồng ý, chỉ khi hắn ban phát cho cô một ánh mắt cảnh cáo thì cô mới chịu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Đội cứu hộ đến, nhanh chóng đưa cả hai vào bệnh viện kiểm tra. Nhìn thấy hắn và cô bình an vô sự, cả công ty mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng từ đó trong công ty có không ít những câu hỏi vì sao.
Ví dụ như:
"Vì sao Cao tổng đối với Trần Ngọc Châu đặc biệt như vậy, anh không ngại nguy hiểm mà xuống chân núi tìm người?"
"Có phải cô là nhân tình mới của anh không?"
"Trác Ny sắp bị thất sủng?"
Chuyện này miệng truyền miệng, không nói trước mặt nhưng cả công ty ai cũng biết. Bao gồm cả Trác Ny, cô ta nghe được tin này lúc đang đi vệ sinh. Đám nhân viên quèn ấy vậy mà dám ở sau lưng cô ta suy đoán cô ta sắp bị Cao Minh Khải đá, nằm mơ mới có chuyện đó xảy ra!
Con nhỏ Trần Ngọc Châu ấy là ai mà dám tranh kim chủ với cô, không có cửa đâu. Cô sẽ khiến cho cô ta không còn chỗ đứng trong giới giải trí mới được, nhổ cỏ tận gốc để phòng tai hoạ về sau.