Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùi hôi thối càng lúc càng bốc lên nặng nề, có vẻ oan hồn của đứa bé đã dùng hết kiên nhẫn của mình, nên bầu không khí xung quanh mới trở nên quỷ dị như vậy.
Chỉ lúc này, Đình Trường mới chợt nhớ lại lời đồn gần đây về nơi này.
Anh đã nghe được trong khi tìm hiểu về bà lão An Dung vào mấy ngày trước.
Người ta đồn rằng ở đây có ma, một con ma trẻ con.
Mỗi đêm, khi trăng lên, tiếng khóc của nó khiến những người xung quanh sợ hãi.
Vì bà lão An Dung đã mắt mờ tai yếu nên không nghe thấy tiếng của nó, nhưng người minh mẫn thì nghe rõ mồn một.
Nhiều người mất ngủ, giảm khả năng làm việc dẫn đến bị mất việc.
Người lớn còn đỡ, trẻ em còn thảm hơn, cứ nửa đêm nghe tiếng khóc thì bọn nhỏ lại tỉnh giấc rồi khóc um sùm theo.
“Thì ra những lời đồn đều là thật.” Anh mím môi, nghĩ thầm trong lòng.
Hồn ma bắt đầu có biến chuyển, từ hốc mắt đen ngòm của nó chảy ra hai hàng nước mắt màu máu.
Mắt Khải Luân sáng lên, môi cậu mấp máy.
Cậu tiến lại gần đứa trẻ, bàn tay chạm nhẹ l3n đỉnh đầu nó.
Nó chưa kịp né tránh gì thì đã bị năng lực của cậu khống chế, mở ra ký ức của chính bản thân nó.
Đó là những mảnh vụn đầy đau buồn, đủ để gi3t chết một sinh linh bé bỏng.
Đoạn ký ức đó sáng lên, chui tọt vào ngực của linh hồn, khiến nơi ấy chợt đau âm ỉ.
Hồi ức lũ lượt kéo về làm hồn ma khó chịu.
Nó dùng dằng đòi thoát khỏi tay Khải Luân.
Tuy nhiên, Khải Luân đã ấn chặt linh hồn vào dòng ký ức.
Tiềm thức của nó do Khải Luân nắm giữ, nên việc nó muốn thoát khỏi tay cậu dường như là không có khả năng.
Đình Trường đứng kế bên không ngừng cảnh giác.
Anh biết đối với những việc giống như dẫn dắt linh hồn thì khả năng của anh không bằng Khải Luân.
Mặc dù thế, anh vẫn luôn quan sát và bất cứ lúc nào cũng có thể che chở cho cậu.
Đứa trẻ bị Khải Luân kiểm soát, bất mãn kêu lên: “Thả ra!”
Khải Luân chỉ nhìn nó, rồi dịu dàng nói: “Con theo bọn chú về đi.
Bọn chú có thể giúp con.”
Cậu dụ dỗ, chất giọng trầm ấm đáng tin cậy khiến hồn ma bé nhỏ có phần lưỡng lự.
“Về… về đâu?”
Trong tích tắc, hồn ma nhỏ chợt lắc đầu, vẻ mặt nó bắt đầu có dấu hiệu điên loạn.
Dường như có thứ gì đó khiến nó không thể suy nghĩ sâu hơn.
“Bọn chú sẽ cho con một ngôi nhà, với điều kiện con không được nghịch nữa.” Cậu tiếp tục thuyết phục thằng nhóc.
Nó bướng bỉnh được một lúc, rồi lại bắt đầu xìu xuống.
“Mấy chú sẽ yêu thương tôi sao?”
Nó không rõ, tại sao mọi người xung quanh lại mắng chửi nó? Nó chẳng làm gì sai hết, việc muốn được yêu thương là sai sao? Nó cũng lạnh, nó cũng sợ hãi, nó khóc để đòi mẹ thì có gì quá đáng?
“Tất nhiên rồi.” Khải Luân cười, nụ cười của cậu vô cùng ấm áp.
Đình Trường tiến lại gần hồn ma bé nhỏ, cậu bé cũng xoá bỏ được khoảng cách với hai người, chậm rãi tiếp nhận sự xuất hiện của cả hai.
Nó chỉ tay vào phần gốc cây đầy cỏ, nhẹ nhàng nói: “Xác của con ở đó.”
Cỏ đã bao phủ hết toàn bộ vết tích của quá khứ, loáng thoáng đâu đó là gò đất nhỏ như nấm mộ năm nào.
Dưới đám cỏ ấy là câu chuyện về người mẹ đã bỏ đi đứa con của mình để níu kéo người tình, và đứa trẻ chưa từng được yêu thương đã dùng cả linh hồn để căm thù người mẹ.
“Hai chú có thể đem thả xuống biển.” Nó muốn biết biển là một nơi thế nào.
Những đứa trẻ xung quanh đây đều nhìn thấy biển, chỉ riêng nó là chưa được một lần nhìn thấy.
Dứt lời, hồn ma nhỏ bé chui lại vào trong chiếc hộp, nằm im lìm ở đó để chờ đợi hành động tiếp theo của cả hai.
Khải Luân nhẹ cười.
Cậu nhìn thấy điều mà hồn ma nhỏ đang khao khát.
“Hai chú sẽ đưa con đến biển.”
Đình Trường đào hộp gỗ lên, bất ngờ trước thiết kế đẹp mắt của nó.
Dù bị đất sình bám chặt nhiều năm nhưng thân gỗ vẫn giữ được độ bóng, mặt gỗ màu nâu trầm, mang theo chút gì đó cổ điển.
Cả hai mang hộp nhỏ ra biển.
Khải Luân mở chiếc hộp ra, cái xác bên trong của đứa trẻ đã bị mục rữa từ lâu, chỉ còn trơ lại đống xương nhỏ.
“Con đã thấy biển chưa?”
Linh hồn tạm trú trong chiếc hộp gỗ khẽ gật đầu.
Biển thật đẹp, màu xanh thẫm như muốn ôm trọn cả linh hồn của nó.
Cả ba cứ đứng cho đến khi hoàng hôn kéo đến.
Khải Luân không rải xương xuống biển mà đậy nắp lại rồi mang trở về chôn trong nghĩa trang của nhà Đình Trường.
Vừa chôn xong, linh hồn của cậu bé lại hiện ra, âm u nhìn hai người.
Khải Luân và Đình Trường ngó nhau, khoé môi bất giác nở nụ cười.
“Giờ đây là nhà của con.
Vào với chú nào!” Đình Trường khẽ gọi, bàn tay ngoắc mấy cái.
Linh hồn của cậu bé lập tức bay theo vào nhà.
Khoảng thời gian sau đó, Đình Trường và Khải Luân vẫn tiếp tục dẫn dắt những linh hồn còn lại trong danh sách.
Sau khi trở về nhà, họ sẽ cùng nhau xử lý các công việc tại nghĩa trang và nuôi cậu nhóc ma.
Họ đặt tên cho cậu nhóc là Bình An, thường gọi bé An.
Mỗi đêm, cậu bé sẽ xuất hiện, rồi được cả hai chăm sóc, dạy dỗ.
Đình Trường sẽ kể truyện cổ tích cho nó nghe, kể về một nghìn lẻ một câu chuyện thú vị nhất trần đời.
Còn Khải Luân sẽ chơi cùng cậu bé, nào là bắt bóng, nào là chơi trốn tìm quanh nhà và đố cậu bé tìm ra được mình…
Mỗi một ngày trôi qua, oán khí trên linh hồn cậu bé dần nhạt đi, nụ cười ngày một trong trẻo hơn, hố mắt đen ngòm cũng xuất hiện một đôi mắt lấp lánh..