Trái tim Trần Hùng chợt thắt lại. Lâm Ngọc Ngân cũng đã bỏ rơi bé không thèm lo tới, ra ngoài phóng đãng với người đàn ông khác, vậy mà bé còn suy nghĩ cho cô? “Thanh Thảo, mẹ đối xử với cháu tệ như vậy, sao cháu, còn..." Thế nhưng, Trần Hùng còn chưa nói xong, Lâm Thanh Thảo đã trở mặt, hậm hực trừng anh, rõ ràng là đã nổi giận. “Mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên đời, mọi người đều ức hiếp Thanh Thảo, chỉ có mẹ là bảo vệ Thanh Thảo." "Chú là người xấu, ai nói xấu mẹ cháu đều là người xấu hết!" Nói xong, Lâm Thanh Thảo bật khóc, quay người chạy ra ngoài. Trần Hùng không ngờ phản ứng của con gái lại gay gắt đến vậy, vội ôm lấy Lâm Thanh Thảo, nói: “Thanh Thảo chú xin lỗi, chú không phải cố ý, chú xin lỗi cháu." Trần Hùng chưa từng nhíu mày giữa bão đạn, lúc này đứng trước mặt con gái, lại có thể lúng túng. “Để chú gọi thêm một phần đùi gà, đóng gói cho mẹ nhé?" “Thanh Thảo đừng giận chú nữa."