Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Lâm: Chỉ tổn thương nhau thôi.
Quay xong, dọn thiết bị, điều chỉnh ánh sáng, hậu trường lại một lần nữa vô cùng bận rộn.
La Hồng rất tin tưởng Giản Lâm, sau khi diễn thử mấy lần, hắn cho rằng đã khá ổn liền bắt đầu quay chính thức.
Nhưng lần này không chỉ quay cảnh hai người đi lên lầu, mà là quay một người đi từ dưới lên, sau đó thời điểm đi qua đụng vai một cái, còn phải quay cảnh quay phụ của mỗi người đi đến cầu thang và vẻ mặt của Lâm Dự khi liếc nhìn Lâm Hi.
Điều này tương đương với việc phải quay nhiều cảnh, cùng một nội dung nhưng phải quay nhiều lần.
Giản Lâm luôn có trạng thái tốt trước ống kính, bắt đầu quay một cái thì cậu là Lâm Hi: Cậu bước lên lầu, vừa đi vừa nghĩ điều gì đó.
Phương Lạc Bắc nhập vai lại càng nhanh, quay cái gì cũng có hiệu suất cao, biểu cảm của anh khi nhìn thấy Lâm Hi, trực tiếp quay một lần đã qua, không cho La Hồng cơ hội quay lần thứ hai.
Mà mỗi lần đến phiên Phương Lạc Bắc quay, La Hồng đều sẽ kéo Giản Lâm tới trước máy quay phim, dặn dò cậu: "Xem nhiều sẽ học được nhiều." Lại che miệng lại sau đó hạ giọng, lén lút giảng: "Người ta tốt xấu cũng là tam kim ảnh đế, nhân phẩm tính cách gì đó đối với cậu mà nói không quan trọng, diễn mới là mấu chốt, cũng không phải lần nào cũng có thể hợp tác với ảnh đế, có cơ hội này thì nhất định phải nắm bắt."
Giản Lâm đồng ý: "Vâng ạ."
La Hồng cười: "Ai, cậu nói xem sao tôi lại vừa ý cậu như thế này." Nghĩ nghĩ, "Là do ánh mắt tôi tốt." Lại nói: "Cậu nói xem có ai thích tôi không?"
Lời này chọc Giản Lâm bật cười, cũng nói: "La đạo, anh cũng có người thích mà."
La Hồng thấy cậu cười, hỏi cậu: "Trước kia lúc cậu ở đoàn phim khác, thật sự không có đạo diễn nào tinh mắt để ý cậu như tôi sao?"
Giản Lâm: "Có ạ."
La Hồng: "Ai vậy?"
Giản Lâm: "Vương đạo."
La Hồng sửng sốt: "Hả? Ai?"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét to: "Tiểu Lâm Lâm!" Tổng đạo diễn phim《 Cảnh Xuân 》 Vương Ý Vương đạo, rốt cuộc khoan thai tới muộn mà tiến tổ.
La Hồng không thể tin được mà trừng mắt, nhìn Giản Lâm: "Cậu quen Vương đạo sao?"
Vương đạo, tên thật Vương Ý, cũng giống như Phương Lạc Bắc, ông cũng dành được tam kim giải thưởng, nhưng khác nhau chính là Phương Lạc Bắc nhận giải thưởng của diễn viên, Vương đạo nhận giải thưởng mục đạo diễn và nhiếp ảnh.
Vương Ý năm nay đã hơn 50 tuổi, không giống như nhiều đạo diễn khác trong nước vẫn đang tiếp tục sự nghiệp, Vương Ý đã về hưu mấy năm trước, cùng vợ con định cư ở nước ngoài, mỗi ngày du lịch, sống một cách thoải mái nhất.
Vương đạo quả thật có quen Giản Lâm, lần đầu tiên họ gặp nhau là khi ông làm đạo diễn cho bộ phim cổ trang của đài CCTV.
Giản Lâm làm diễn viên quần chúng, Vương đạo phụ trách một số cảnh quay của bộ phim.
Giản Lâm khi đó còn rất nhỏ, mới mười mấy tuổi, Vương đạo quay cho cậu mấy cảnh liền để ý đến cậu, còn rất thích, cứ thế lão bằng hữu cùng tiểu bằng hữu quen nhau, rồi làm cặp bạn vong niên [1]
[1]: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Vương đạo vốn còn muốn có cơ hội thì kéo Giản Lâm lên, đáng tiếc ông lại về hưu sớm, trong vòng không ai giúp đỡ, sau đó thì ông định cư ở nước ngoài, mỗi năm cũng chỉ ngẫu nhiên liên hệ chứ chưa từng gặp nhau.
Lần này quay 《 Cảnh Xuân 》, Vương đạo cũng coi như một lần nữa rời núi, thế nhưng ai nghĩ rằng sẽ trùng hợp như vậy, trong lúc đang chọn diễn viên chính Giản Lâm lại là một trong những người được đề cử.
Vương đạo lập tức gọi điện thoại từ nước ngoài về đoàn phim, nói: "Mọi người đều đã nói là phù hợp, vậy thì chọn cái gì nữa, lập tức chọn Giản Lâm đi."
Vốn Vương đạo không nói trước là nghĩ đến khi vào đoàn phim sẽ cho Giản Lâm một bất ngờ, nhưng sau khi Giản Lâm tiến tổ có nghe nhiều người nhắc đến Vương đạo, lại nghe nói là đạo diễn vô cùng lợi hại, người am hiểu kết cấu của phim nghệ thuật nhất, hơi chút ngẫm lại cũng biết Vương đạo này chính là Vương Ý.
Ngày quay thứ hai cuối cùng thì tổng đạo diễn cũng tới rồi.
Ông vừa tới liền đi thẳng đến tổ của La Hồng, xuống xe liền chạy thẳng đến chỗ Giản Lâm, giống như một lão nhi đồng, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay: "Tiểu Lâm đệ đệ! Tôi tới rồi!"
Giản Lâm nghe thấy tiếng gọi Tiểu Lâm đệ đệ, dở khóc dở cười, chạy qua: "Vương ca!"
Vương đạo: "Tiểu Lâm đệ đệ!"
Hai người ngay trước mặt cả đoàn phim ôm nhau thật tình huynh đệ.
La Hồng: "......"
Từ từ, bối phận thế này hình như hơi không đúng nha?
Vương đạo thả Giản Lâm ra, đẩy thành một khoảng cách, quét mắt từ trên xuống dưới: "Đã lớn như thế này rồi sao, còn cao như thế?"
Giản Lâm cười: "Cháu đã mười tám, thành niên rồi đó." (*)
Vương đạo vui mừng: "Không tồi không tồi, không xấu, càng lớn lại càng đẹp trai."
Phương Lạc Bắc chống tay lên bệ cửa sổ ở giữa tầng hai và tầng ba nhìn xuống, lớn giọng không đàng hoàng mà nói: "Vương đạo, anh cũng đã nhiều năm chưa gặp tôi."
Vương đạo ngẩng đầu: "Cậu cũng đâu có phát dục lần thứ hai, vẫn nguyên như vậy."
Cả hội trường bật cười.
Về chuyện Vương đạo cùng Giản Lâm vốn đã quen từ trước, mọi người cũng đã tận mắt chứng kiến, kinh ngạc rồi cũng chấp nhận.
Toàn bộ đoàn phim vẫn phải tất bật chuẩn bị quay.
Cảnh này của Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc đã quay xong rồi, nhưng trước khi chuyển cảnh, Vương đạo vẫn gọi hai người đến, nói sơ qua về cốt truyện.
Không nói về cái khác, chỉ nói về cảnh Lâm Hi và La Dự gặp thoáng qua ở hành lang.
Mà Vương đạo giảng diễn, so với La Hồng tinh tế hơn nhiều.
Vương đạo: "Cảnh quay này, La Dự vì sao lại chú ý Lâm Hi? Là bởi vì bản thân anh ấy là một người quan sát rất tốt......"
Sắp đổi cảnh, tiếng thiết bị di chuyển, tiếng người ầm ỹ, ba người đứng trong một góc.
Vương đạo đồng thời nhìn Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm, Giản Lâm đối mặt với Vương đạo, Phương Lạc Bắc đứng ở một bên, cạnh một bức tường xây màu trắng.
Vương đạo nói xong "Quan sát tốt", lại nói tiếp: "Nhưng cái liếc mắt của La Dự, không chỉ đơn giản là có người đi ngang qua anh trên cổ có vết thương anh liền nhìn, mà là bởi vì cái vết thương như vậy hình như cách đây không lâu anh đã gặp qua, là ở một quán bar."
Giản Lâm vừa nghĩ trong lòng, gặp qua? Vậy chẳng phải là nói......!
Vương đạo: "Không sai, khi đi ngang qua hàng lang này, lúc gặp nhau, Lâm Hi đã nhận ra La Dự là người nam nhân bị tạt rượu kia, tuy rằng La Dự trước kia chưa từng thấy Lâm Hi, nhưng bởi vì nhận ra vết thương của Lâm Hi, điều này có ý nghĩa là trong giây phút này, trong mắt hai người họ thật ra đều nhận ra đối phương."
Vương đạo: "Từ góc độ nội dung mà bộ phim muốn truyền đạt, thì cảnh quay của hai người hôm nay sẽ truyền cho khán giả cảm giác là hai người không hề quen biết nhau."
Vương đạo: "Nhưng trên thực tế, dựa theo cốt truyện và hình ảnh, Lâm Hi cùng La Dự đều có nhận ra đối phương."
Giản Lâm lẳng lặng nghe lại có một chỗ không rõ: "Nhìn thấy vết sẹo thì cũng như nhận ra người đó sao ạ?"
Vương đạo: "Cháu không hiểu cũng bình thường, bởi vì đây là góc nhìn của La Dự, không phải của Lâm Hi."
Vương đạo: "Đại khái chính là do vận mệnh chú định, vận mệnh chú định lúc cháu nhìn thấy người này, cháu đã nhận ra người đó, cũng thật tình cờ là người đó cũng nhận ra cháu, nhận ra hai người đã từng gặp nhau."
Vương đạo: "Cũng giống như Lâm Hi, cháu nhận ra La Dự là bởi vì cháu đã thấy anh ấy bị tạt rượu."
Vương đạo: "Ở bên phía La Dự, thì anh ta thực sự nhận ra Lâm Hi, thậm chí trước khi gặp mặt Lâm Hi đã có điểm để nhận biết, điểm nhận biết này chính là vết thương mà anh đã từng nhìn thấy."
Vương đạo nói một lúc, theo thói quen liền nói ví dụ: "Ví dụ như lúc cháu gặp thầy Lạc, hai người trước khi chân chính quen thì có gì liên quan không?"
—— Có
"Chắc cháu không có khả năng nhìn thấy vẻ mặt của thầy Lạc sau khi bị người ta tạt rượu như thế nào đúng chứ?"
—— gặp rôi ạ, tạt cháo.
"Thầy Lạc cũng không có khả năng nhìn thấy cái gì liên quan đến cháu tỷ như cổ, tay, hay gót chân gì gì đó."
—— gặp luôn rồi ạ, là bàn tay đưa cháo qua cánh cửa.
"Đúng không?"
Vương đạo nói nửa ngày, nói đến câu "Đúng không?" này cố ý dừng một chút để nghe câu trả lời như "Đúng" "Đúng vậy".
Kết quả câu hỏi "Đúng không" vừa hỏi, thì ánh mắt Giản Lâm liếc nhìn sang bên cạnh, Phương Lạc Bắc dựa tường, không nhìn sang bên này, cũng không nói gì.
Vương đạo: "?" Không trả lời câu nào cũng thật xấu hổ.
Vương đạo hắng giọng, tiếp tục: "Nhưng mà hiện thực không có cũng không sao, làm diễn viên trong lúc đóng phim vẫn phải có niềm tin."
Vương đạo: "Phải tin tưởng nhất định có kiểu vận mệnh chú đính, nhất định là có duyên phận đã được sắp đặt sẵn.
Vậy thì vận mệnh và duyên phận này có thể là gì?"
Vương đạo kết thúc bằng một câu được dồn khí: "A! Đó là tình yêu!"
Giản Lâm: "......"
Cậu mới mười tám, vẫn còn trẻ, lúc này cậu thật sự không chịu nổi cảnh tượng này.
Giản Lâm cho tay vào túi quần lật đồng xu trong lòng bàn tay, nói sang chuyện khác: "Ông nội Vương, bên kia chuyển cảnh rồi, chúng ta đi thôi."
Vương đạo trợn tròn mắt: "Cháu kêu tôi là gì cơ? Ông nội? Tôi là anh của cháu!"
Giản Lâm đi qua, vừa đi vừa kéo theo ông: "Đi thôi, đi thôi, cứ đi trước đã."
Cảnh mới là ở quán bar, cách chỗ này khá xa nên cần phải đi xe đạp điện.
Lúc Giản Lâm cùng Vương đạo đi ra, La Hồng đã lấy mất chiếc xe của cậu, những chiếc xe khác trên yên xe đều là thiết bị, La Hồng chỉ chỉ chiếc xe điện bốn chỗ bên cạnh, nói: "Đó là xe của thầy Lạc, không phải cậu còn trợ lý sao, vừa vặn ba người cùng đi cái này."
Giản Lâm dìu Vương đạo lên, nói vâng với La Hồng.
La Hồng vừa đi, Trần Dương cách đó không xa liền xách ba lô tới nhìn nhìn.
Trần Dương đuổi theo cậu, vừa đi vừa hỏi: "Không có xe sao? Tôi thấy ở kia vẫn còn xe bốn người đi mà?"
Giản Lâm không mún ngồi chiếc xe kia: "Đi bộ qua đi."
Trần Dương trừng mắt, hít không khí: " Cậu phải nói sớm chứ! Lúc nãy cậu nên nói sớm với tôi là sẽ không có xe!"
Đi bộ sẽ không bị mệt chết sao? Thầy Giản cậu mở mắt lên xem trường quay này rộng lớn như thế nào?
Đang đi thì Phương Lạc Bắc lái xe từ phía sau theo đi lên, dẫm phanh giảm tốc độ.
Trần Dương: Nam thần!
Nam thần ngồi trên xe, nghiêng đầu như suy tư gì mà nhìn Giản Lâm, mắt Giản Lâm vẫn đang nhìn thẳng về phía trước.
Ngay lúc Trần Dương cho rằng nam thần của hắn chuẩn bị chủ động đề nghị để anh cho họ đi nhờ xe thì Phương Lạc Bắc hỏi Giản Lâm: "Tô cháo kia vẫn luôn là cậu đưa đúng chứ?"
Giản Lâm tự mình đi đường mình, bước như bình thường, biểu tình bình tĩnh, không có quay đầu, nhưng lại trả lời: "Không nhớ rõ."
Phương Lạc Bắc: "Trước ngày Tết Âm Lịch, ở cao ốc Quảng Duyên cậu có đến giao hàng không?"
Giản Lâm: "Không có."
Phương Lạc Bắc: "Tô cháo lần đó, cậu có ở đó đúng không?"
Giản Lâm: "Không ở ạ."
Phương Lạc Bắc quẹo xe: "Thang máy của lầu sáu có camera."
Giản Lâm: "......"
Sự im lặng này làm cho Phương Lạc Bắc có cảm giác là bánh xe đang đè lên đuôi sói nhỏ, tính tfnh của con sói nhỏ là còn rất ngang ngược, một tiếng cũng không nói, chỉ ô ô ô ô trong lòng.
Phương Lạc Bắc không đùa cậu nữa, nói: "Lên xe."
Vốn tưởng rằng với tính khí cứng đầu của sói nhỏ sẽ không thèm lên xe, không nghĩ mới vừa nói Giản Lâm đã cúi đầu thấp xuống, chui vào ghế phụ ngồi xuống.
Trần Dương cũng đi lên ngồi ở hàng phía sau, đoạn đối thoại vừa nãy của hai người hắn đến một chữ cũng không hiểu, điều đó khiến hắn hơi ngu ngơ.
Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy được một màn càng làm cho hắn cảm thấy khó hiểu——
Chỉ thấy Giản Lâm giơ tay phải của mình lên, hỏi Phương Lạc Bắc: "Thầy Lạc, thỉnh giáo một chút, anh có thể nhớ rõ bàn tay này không? Lúc đi trên đường lớn có thể nhìn thấy cánh tay liền nhận ra không?"
Phương Lạc Bắc rũ mắt nhìn bàn tay đã từng vươn ra từ sau cánh cửa đưa đồ ăn, im lặng lái xe, một lát sau: "Không thể."
Giản Lâm thu tay lại.
Trần Dương: "?"
Trần Dương thật sự không kìm lòng được, dịch dịch mông sang phải, lúc dịch sang bên cạnh liền cúi người đến trước, che miệng lại nhẹ giọng hỏi Giản Lâm: "Hai người nói gì vậy?"
Giản Lâm thần sắc bình tĩnh, ngữ điệu không cao không thấp: "Không nói gì cả."
Trần Dương: "?"
Giản Lâm: Chỉ tổn thương nhau thôi.
Chú thích:
Xe điện bốn chỗ
(*): Xưng hô giữa Vương đạo với Tiểu Lâm quá thật khiến tôi đau đầu, bởi vì xưng hô thân thiết giữa họ có tiểu Lâm đệ đệ và Vương ca, nhưng hầu hết xưng hô trong truyện sẽ là ngươi và ta.
Để chính sửa sao cho phù hợp với chuyện và bối phận của họ tôi sẽ để tiểu Lâm xưng với Vương đạo là cháu, gọi là anh.
Còn Vương đạo xưng tôi còn gọi tiểu Lâm là cháu.
Tiếng Việt thật là khó, nếu mọi người thấy không phù hợp nhớ nhắc tui tui sửa nhé >︿<.