Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những lần diễn sau này Giản Lâm chỉ cần đạo diễn kêu dừng là lập tức mặc áo choàng tắm, không cần ai nhắc nhở.
Trần Dương có đi vào phòng ngủ phụ xem vài lần, hắn cảm thấy thật thần kỳ, anh trai này tốt cuộc cũng cảm thấy lạnh rồi sao? Đúng là không dễ dàng.
Khoảng một giờ chiều, sau khi quay xong cảnh trong phòng tắm là thời gian nghỉ ngơi ăn cơm.
Giản Lâm thay quần áo của mình, vừa bước ra khỏi hậu trường Trần Dương đã nhắc nhở: Nịnh nọt, phần cháo nịnh nọt hôm nay cậu chưa có đưa.
Giản Lâm cầm lấy túi, xoay người đi tìm Phương Lạc Bắc bên ngoài, im lặng đi qua đưa túi.
Phương Lạc Bắc đang ngồi trên ghế nghỉ chân lướt di động, ngước mắt lên nhìn cậu, không nói gì mà duỗi tay cầm lấy.
Mới cầm, Giản Lâm đã xoay người rời đi.
Phương Lạc Bắc nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, trong lòng buồn cười, con sói nhỏ này tính tình cũng không nhỏ.
Ngô đạo lúc này tới nói Vương đạo kêu anh đến chỗ ông.
Phương Lạc Bắc đứng dậy, đặt túi đựng cháo sang ghế nghỉ chân, tạm thời rời đi.
Một bên khác, Giản Lâm trở về liền chuẩn bị ăn cơm.
Trần Dương đã dọn cho cậu một hộp cơm nhỏ đặt trên cái ghế dài, lấy đũa dùng một lần, rót cho cậu một ly nước, một bên hầu một bên nói chuyện phiếm với Vân Dao, Khâu Soái.
Nói rất nhiều nhưng Giản Lâm chỉ vùi đầu ăn cơm, không chú ý nghe, hình như là Khâu Soái đang nói về đoàn phim của người bạn cậu ta.
Trong lúc trò chuyện, Khâu Soái bỗng nhiên nói một câu: "Đúng rồi, lần trước lúc tôi đi ra ngoài ở nhờ khách sạn người bạn đó, cậu ấy có nói một chút chuyện về thầy Lạc."
Nhắc tới Phương Lạc Bắc, cả ba người lập tức phấn chấn tinh thần, đầu tự giác gom lại một chỗ, hạ giọng.
Vân Dao: "Chuyện gì thế?"
Khâu Soái: "Là nói về lí do vì sao thầy Lạc ít ăn cơm ở đoàn phim."
Trần Dương: "Vì sao?"
Khâu Soái: "Nghe nói là trước đây anh ấy ở trong một đoàn phim bị hạ độc trong cơm."
Trần Dương: "Đậu má."
Vân Dao: "Thiệt hay giả vậy! Không thể đi? Hạ cái gì, thuốc hả?"
Khâu Soái: "Cái này thì không biết, chỉ biết nghe đồn có chuyện như vậy."
Vân Dao: "Khó trách anh ấy trong đoàn phim đều không thể ăn cái gì, uống nước cũng chỉ nước khoáng."
Trần Dương nghĩ: "Đúng đúng đúng, tôi lúc trước còn cảm thấy khó hiểu, sao anh ấy đến uống nước cũng chỉ uống những chai còn nguyên chưa mở nắp, uống mấy miếng xong liền bỏ." Hóa ra là như vậy.
Khâu Soái: "Cũng không chắc là thật, truyền thuyết về Lạc đại lão nhiều như vậy, ai biết thiệt hay giả."
Vân Dao: "Cũng đúng ha, không phải trước kia đoàn phim của chúng ta đều nói thầy Lạc không ăn là bởi vì ăn uống không tốt sao."
Trần Dương: "Ừm, cũng có khả năng đều không phải thật sự, tôi thấy anh ấy ăn cháo rất ngon miệng."
Khâu Soái: "Nhưng cũng chỉ là cháo."
Hai lỗ tai Giản Lâm đã sớm dựng lên, nghe vậy động tác ăn cơm dừng lại.
Trần Dương hỏi Khâu Soái: "Còn gì nữa không?"
Khâu Soái nghĩ nghĩ: "Không còn, bạn học của tôi không biết thầy Lạc đóng chung đoàn phim với tôi, trong lúc vô ý chỉ tùy tiện nói vài câu."
Khâu Soái: "Cũng đúng, sức ảnh hướng của thầy Lạc rất lớn, rất nhiều chỗ không tốt."
Vân Dao cùng Trần Dương đồng thời lộ ra biểu tình "Đương nhiên".
Trần Dương giơ tay chỉ cửa sổ đằng sau mình: "Lúc ấy tôi đứng chỗ đó, anh ấy đi ngang qua là tôi đã thấy có chỗ không đúng rồi."
Thấy Giản Lâm nhìn qua, Trần Dương giải thích: "Ngay lúc cậu đang đóng phim, tôi đi ra cũng nói với bọn họ là cậu để người trần đến áo choàng tắm cũng không thèm mặc kiểu gì cũng bị cảm lạnh.
Lạc đại lão vừa vặn đi qua phòng khách bên này, lúc đi qua tôi không thấy rõ, chỉ cảm thấy khí tràng của anh ấy rất mạnh."
Giản Lâm dừng một chút, theo bản năng hỏi: "Anh ấy nghe không?"
Trần Dương nhún vai: "Không biết."
Vân Dao: "Hẳn là nghe được đó, cửa sổ cũng không đóng lại."
Giản Lâm bưng hộp cơm, im lặng vài giấy, bên tai thổi qua câu "Tôi là đang đau lòng em".
"......"
Giản Lâm để hộp cơm xuống, đứng dậy.
Trần Dương: "Cậu không ăn nữa hả?"
Giản Lâm không đáp, giống như vừa nãy đi đưa cháo, không tiếng động nhanh chóng bước đi, đi vòng qua nội cảnh đến trước mặt Phương Lạc Bắc, cúi đầu nhìn, cháo chưa ăn, anh chỉ mới mở nắp của bình giữ nhiệt.
Phương Lạc Bắc thấy cậu lại tới, nhướng mày.
Giản Lâm nhìn cháo trong tay anh, hạ giọng: "Đừng ăn."
Phương Lạc Bắc: "?"
Giản Lâm khom lưng, đóng nắp bình giữ nhiệt lại rồi cầm cả cháo cả đồ ăn kèm đi, mới vừa xoay người đã quay đầu lại, sờ túi phát hiện chiếc hộp điện thoại, không đưa qua mà trực tiếp đặt xuống băng ghế dài chỗ mà Phương Lạc Bắc chuẩn bị ăn cơm.
Phương Lạc Bắc nhìn cả buổi, ánh mắt theo động tác của Giản Lâm, cuối cùng dừng lại bàn tay mới đặt hộp đựng điện thoại xuống, tay mới vừa thu lại, Phương Lạc Bắc đã nói: "Quay lại đây."
Giản Lâm đứng im, xoay người.
Phương Lạc Bắc không nhìn di động, quét mắt nhìn cái túi trong tay Giản Lâm, chậm rãi hỏi: "Cháo làm sao vậy?"
Giản Lâm không nói gì.
Phương Lạc Bắc chờ.
Giản Lâm mím môi: "Khét."
Khét?
Phương Lạc Bắc vẫn đang nhìn túi: "Chỉ có mỗi cháo khét?"
Giản Lâm: "Trong trứng có bỏ thêm chút muối."
"......"
Cháo khét, trứng nhiều muối, không đổ mà còn đưa cho anh?
Phương Lạc Bắc có chút bất ngờ, đây là tính tình không nhỏ, lá gan cũng lớn: "Cố ý nấu như vậy sao?"
Giản Lâm rầu rĩ: "Không có."
Phương Lạc Bắc giống như thầy giáo gọi học sinh cá biệt vào văn phòng, cứ một chút một chút hỏi: "Đến đây lấy lại là do lương tâm không chịu nổi sao?"
Giản Lâm hít mũi.
Phương Lạc Bắc: "Có gì liền nói."
Giản Lâm lại nói: "Tôi cũng muốn hỏi."
Phương Lạc Bắc ý bảo cậu hỏi đi.
Giản Lâm không nói, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn với nội dung nằm dưới câu "Tôi là đang đau lòng em"
Giản Lâm: Anh đi vào phòng ngủ phụ nhìn là muốn tôi mặc áo vào để tránh bị cảm lạnh sao?
Phương Lạc Bắc nhìn di động, có chút bất ngờ là cậu sẽ biết, nhiều bất ngờ hơn chính là câu hỏi trực tiếp, ngước mắt nhìn Giản Lâm, nhướng mày.
Giản Lâm lại gửi qua một câu: Anh có thể nói mà.
Giản Lâm: Đừng lấy ánh mắt quét như vậy.
Mỗi một câu là một chủ đề.
Giản Lâm: Giống như câu"Tôi là đang đau lòng em" này, cũng không cần nói như vậy, có thể nói thẳng, "Tôi đang quan tâm em".
Bởi vì "Quan tâm" nên mới mua điện thoại mới cho cậu, bởi vì "Quan tâm" nên mới hy vọng cậu mặc áo vào đừng để cảm lạnh, chỉ dùng đôi mắt thì không nói được.
Phương Lạc Bắc ngồi trên ghế, im lặng.
Giản Lâm đem lời muốn nói thành tin nhắn, cầm theo túi muốn rời đi, lại bị gọi lại: "Sao cháo lại khét?"
Giản Lâm trấn định: "Cho ít nước, nồi cũng không tốt lắm."
Phương Lạc Bắc: "Trứng thì sao?"
Giản Lâm: "Tôi quên cho muối cho nên cho nhiều hơn một chút."
Phương Lạc Bắc: "Sau đó vẫn đưa cho tôi?"
Giản Lâm: "......"
Phương Lạc Bắc: "Lại là cảm thấy thẹn với lương tâm, cảm thây tôi quan tâm cậu, cậu không thể làm như vậy với tôi nên qua đây lấy lại?"
Giản Lâm cam chịu.
Phương Lạc Bắc hừ nhẹ: "Lá gan cùng tính tình lớn như nhau"
Là câu trả lời cho câu ở huyền quan: Đang buồn bực.
Thật ra cũng không phải do cậu cố ý cho nhiều muốn, nhưng cảm thấy khó chịu nên mới vẫn cầm lại đây.
Mới đưa qua không bao lâu đã cảm thấy hối hận, lại đi qua lấy lại để "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng".
Móng vuốt sắc bén được thu lại, con sói nhỏ vẫn là con sói nhỏ.
Phương Lạc Bắc không tức giận, bỏ qua tô cháo khét, nói Giản Lâm ngồi xuống, lại nói đến điện thoại trước mắt: "Biết là quan tâm , cũng không nhận sao?"
Giản Lâm vẫn là câu nói kia: "Tôi có thể tự mình mua"
Phương Lạc Bắc: "Không cần?"
Giản Lâm kiên trì: "Không cần."
Phương Lạc Bắc gật đầu, không nói nữa, chỉ hỏi: "Hiện tại tốt hơn chưa?"
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc: "Cháo khét, trứng nhiều muối, di động cũng trả lại cho tôi, tâm trạng đã tốt chưa? Không buồn bực nữa chứ?"
Giản Lâm chậm rãi ngồi thẳng, vẻ mặt dần trở nên trong trẻo, không khó chịu gật đầu.
Phương Lạc Bắc bật cười.
Giản Lâm hít mũi, cậu cũng không phải người không biết điều, người khác đối xử với cậu như thế nào, trong lòng cậu ra biết ơn, Phương Lạc Bắc ở đoàn phim bao dung cậu rất nhiều: "Cảm ơn thầy Lạc."
Phương Lạc Bắc ý bảo cậu có thể đi rồi: "Ừm, đi ăn cơm đi."
Giản Lâm đứng dậy: "Cháo ngày mai tôi sẽ nấu."
Phương Lạc Bắc buồn cười: "Không phải nồi không tốt, dễ bị cháy sao?"
Chuyện này thì đơn giản, Giản Lâm: "Cho nhiều nước hơn là được."
Phương Lạc Bắc cười, cho dù không ăn cơm cũng không cảm thấy bực.
Điện thoại tặng người ta không nhận cũng không cảm thấy mất mặt.
Giản Lâm bên kia, bởi vì đã trả lại điện thoại, lời muốn nói cũng đã nói, trong lòng vô cùng thoải mái.
Một cái điện thoại hơn một vạn, cậu không thể nhận.
Về phần vì sao cháo khét, trứng nhiều muối, loại cảm xúc tức giận đã kìm nén từ tối hôm qua cho tới sáng hôm nay cậu cũng không rõ.
Tất cả những câu hỏi "Vì sao" đều theo tâm tình tốt hơn mà ném ra sau, chuyện gì cũng đã qua rồi, không có gì cả.
Trần Dương bọn họ thấy cậu trở về liền hỏi làm sao vậy, Giản Lâm cũng nói không có gì.
Chỉ có Nhị Béo, người thật sự không biết gì cả, lúc nhận được điện thoại của Giản Lâm vào tối hôm qua, hỏi câu "Làm sao vậy", không nhận được một câu "Không có gì", mà là ——
Giản Lâm đứng trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, nhíu mày nhìn cái nồi chính mình nấu khét: "Nồi khét."
Nhị Béo: "Khét? Sao lại khét?"
Giản Lâm còn cau mày: "Không biết."
Nhị Béo buồn bực: "Không biết?"
Nhìn cái Giản Lâm cố gắng nhớ lại cách đây không lâu ——
Sau khi Phương Lạc Bắc gửi tin nhắn kia, cậu không trả lời mà đứng trước bàn một lát sau đó đi nấu đồ ăn mà mai phải mang đi.
Điều kiện phòng trong khách sạn hạn chế, mang theo nồi rất bình thường, theo thói quen của cậu thì cậu sẽ nấu cháo trong nồi một lúc cho đến khi chín, sau đó mở đổ vào ấm giữ nhiệt để một buổi tối.
Kết quả không biết lúc ấy cậu phát điên cái gì, nhìn vừng đen lại tưởng là gạo, vốc lấy một nửa ném vào nồi, đến khi vo gạo thì hạt vừng nổi lên mặt nước, lọc xong thì đổ hết vào bồn, đổ nước xong thì hết nước, hết "vừng", chỉ có một cái nồi không.
Giản Lâm: "......"
Không chỉ có như thế, nấu cháo còn không thêm nước, lọc sạch vừng rồi trực tiếp nấu, ngửi được mùi khét thì nhanh chóng rút dây điện, rửa nồi nấu một lần nữa cũng vẫn khét.
Về phần trứng chiên thì còn thảm hơn, cậu đập trứng gà, trứng thì bỏ vào thùng rác, vỏ trứng ném vào chảo chiên.
Giản Lâm: "......" Mình đang làm gì vậy? Mình đang nghĩ gì vậy? Mình đang phát điên cái gì vậy?
Ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, vẻ mặt sững sờ ánh mắt ngơ ngẩn, không giống cậu.
Nhị Béo vẫn còn bên kia đầu điện thoại, Giản Lâm như đi vào cõi thần tiên trực tiếp cúp, bấm mở WeChat, ngơ ngác nhìn câu nói "Tôi là đang đau lòng em."
Đau lòng......!Thật ra là quan tâm đúng không?
Hẳn là thế.
Tình tính phát điên như bây giờ, cụ thể, Giản Lâm cũng không nói được, hình như điều đó đã xảy ra từ lúc cậu kết thúc công việc vào hôm qua, không có vì sao nhưng cứ như vậy.
Mà giờ phút này, những cái đó đều đã qua.
Tâm tình Giản Lâm thoải mái cầm túi ngồi xuống ghế nghỉ chân, trong lòng ngoại trừ đóng phim còn một chuyện.
Sau khi công việc bắt đầu vào buổi chiều, cậu gõ trong điện thoại.
Giản Lâm: Anh có đói bụng không?
Lúc đó đã là buổi chiều, chuẩn bị quay cảnh La Dự cầm ly nước ấm vào phòng ngủ phụ xem Lâm Hi.
Giản Lâm mặc áo choàng tắm dài ngồi trên cửa sổ lồi, trong tay cầm di động, Phương Lạc Bắc dựa vào bức tường bên cạnh cửa sổ lồi.
Vương đạo giảng diễn xong đang ngồi phía sau màn hình theo dõi nói gì đó cùng đạo diễn hình ảnh.
Giản Lâm hỏi như vậy, Phương Lạc Bắc nhìn thấy liền quay sang nhìn cậu với biểu tình "Cậu đoán xem"
Giản Lâm: Anh muốn ăn trái cây không?
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, không nói gì.
Giản Lâm hiểu, không từ chối tức là có ăn.
Giản Lâm cầm điện thoại, cúi đầu xem, một lát sau Trần Dương xách theo một túi quýt chưa lột đi vào phòng ngủ phụ, sợ bị đạo diễn mắng nên hắn không dám đi qua máy quay trong phòng, Giản Lâm đang muốn đứng dậy, Phương Lạc Bắc đã đi qua trước một bước cầm lấy túi quýt, để lại Trần Dương với vẻ mặt mộng bức ——
Đợi chút, là ai muốn ăn vậy?
Đại lão không phải không ăn cái gì sao?
Nhưng mà từ đã, hai người không phải chuẩn bị chụp cảnh hôn sao?
Quay cảnh hôn ăn quýt làm gì?
Trong đầu môt ngàn dấu chấm hỏi nhưng hắn không dám hé răng, chỉ có thể trợn tròn mắt.
Trừng cũng vô dụng, Giản Lâm căn bản không thấy được.
Cách lần quay chính thức còn một lúc nữa, Giản Lâm ngồi trên cửa số lồi, cầm lấy túi quýt, bỏ điện thoại xuống bắt đầu lột.
Lột quả đầu tiên liền đưa cho Phương Lạc Bắc, lột một quả nữa là để cho cậu ăn.
Phương Lạc Bắc từ trên tường ngồi xuống cửa sổ lồi, ngồi đồi diện cậu, đợi quay phim quá chán, anh cứ vậy mà nhìn Giản Lâm: "Cậu ăn uống rất khỏe."
Giản Lâm không đáp, gõ chữ trên WeChat: Tuổi còn nhỏ, tiêu hóa nhanh.
Đọc được tin nhắn Phương Lạc Bắc cũng cầm di động: Tôi lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi?
Giản Lâm một bên ăn, một bên gõ bàn phím: Hơn không ít, anh so với anh trai tôi lớn hơn tận 2 tuổi.
Phương Lạc Bắc đùa cậu: Anh trai cậu đã ngoài 50 tuổi.
Giản Lâm nhìn Vương đạo bên kia, hé miệng cười: Không phải anh trai này.
Phương Lạc Bắc cũng hướng Vương đạo bên kia nhìn lướt qua: Với độ tuổi của anh trai này, cậu có thể gọi là ông.
Giản Lâm: Tôi có thể gọi, anh cũng có thể gọi.
Cả hai cùng lúc nhìn lên, trong mắt là ý cười.
Quả quýt ăn rất nhanh, chỉ cần một lúc là họ đã ăn hết rồi.
Phương Lạc Bắc đứng dậy trước, tạm thời bước ra khỏi phòng ngủ, Giản Lâm buộc túi lại, ném cho tổ sản xuất rồi bước vào phòng tắm trong phòng đánh răng.
Đánh răng xong, cậu cởi áo choàng tắm treo lên, quấn khăn lông quanh eo rồi đi ra ngoài.
Phương Lạc Bắc đã trở lại, ngước mắt nhìn Giản Lâm, ánh mắt quét trên người cậu.
Giản Lâm không nói gì, ngồi xuống cửa sổ lồi rồi an tĩnh.
Khoảng thời gian ăn quýt ngắn ngủi đó phảng phất như không phải xảy ra giữa họ.
Giản Lâm đóng phim lâu như vậy, đây là lần đầu tiên trước khi quay mà cậu cảm thấy căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía tấm rèm của cửa sổ lồi, ngồi một lát lại cảm thấy gì đó, giơ tay lấy điện thoại từ bên trong ngăn kéo của chiếc bàn cửa sổ lồi.
Phương Lạc Bắc: Đừng căng thẳng.
Giản Lâm nhìn, để diện thoạt lại, thả chậm hô hấp.
Không cần căng thẳng, đóng phim mà thôi.
Mười phút sau.
Vương đạo: "Nào, chúng ta quay thử."
【 Ly trà nóng được đặt trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ lồi, lặng lẽ xuyên qua phòng.
La Dự chỉ nói đơn giản rằng sự việc đã được giải quyết, đừng lo lắng quá, sau đó không nói thêm nữa, ngồi xuống bên kia cửa sổ lồi.
Lâm Hi trần nửa người, quanh eo quấn một cái khăn lông, ngồi ở bên cửa sổ.
Cậu không nhìn La Dự, không nghĩ cái gì, không cảm thấy lạnh, cũng không hoảng loạn, suy nghĩ như bị rút cạn, cứ ngồi đó một cách đờ đẫn.
Chỉ là cậu có thể cảm giác được, La Dự vẫn đang nhìn cậu.
Ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cậu.
"Lâm Hi."
Lâm Hi quay đầu lại, bóng dáng cậu ở trong ánh mắt La Dự.
Không ai nói gì.
Giờ khắc này, Lâm Hi mới thực sự hiểu, cảnh tượng xảy ra dưới tán ô trước con hẻm nhỏ, cậu hiểu từ tận đáy lòng.
Nhưng vào hôm nay, vào giờ phút này, cậu mệt đến mức nói cũng không muốn.
Cho dù ngay tại phòng ngủ phụ này, trên chiếc cửa sổ lồi này, ngồi ngay trước mặt La Dự cũng không khiến cậu thấy cần phải đề phòng.
Trong lòng cậu cảm thấy, chỗ này an toàn.
Có lẽ vì vậy mà cách tiếp cận của người đàn ông trước mặt này lại trở thành một sự đồng ý lặng lẽ.
Lâm Hi nhìn anh, cảm thấy hơi thở ngày càng gần nhau hơn......】
Giản Lâm thót tim, thả chậm hơi thở lại, theo yêu cầu của cốt truyện, cậu trợn tròn mắt dưới nụ hôn đầu tiên, sao đó lặng lẽ nhắm lại dưới những cám dỗ từ nụ hôn mang lại.
Trong cảnh hôn này, cậu không cần đáp lại.
Bởi vì lúc này Lâm Hi đang trống rỗng, cam chịu tới gần chỉ là cảm giác an toàn, là bằng chứng của sự động lòng.
Mà thiếu niên thường có những suy nghĩ đơn giản hơn người trưởng thành, và chúng cũng can đảm hơn những gì người lớn mong đợi.
Sự gần gũi này không thể nói là chiến thắng của những người trưởng thành, đúng hơn thì nó là "sự mạo hiểm" mà chỉ những thiếu niên mới có.
Ai cũng biết rằng, chỉ có trẻ con mới không sợ trời không sợ đất, còn người lớn chỉ biết lo trước lo sau, đau đầu tính toán.
Bởi vậy, Giản Lâm cũng như Lâm Hi, an tĩnh mà nhận lấy.
Một nụ hôn rất ngắn, hơi thở gần kề nhau.
Lúc này Lâm Hi sẽ nghĩ cái gì?
Giản Lâm không biết.
Cậu chỉ biết trong đầu mình bây giờ rất loạn, thần kinh rất căng thẳng, nụ hôn thân mật cùng hơi thở bao quanh khiến cậu càng ngày càng không còn biện pháp để thả lỏng, muốn cố gắng nín thở mới có thể tránh việc lộ ra biểu cảm không giống nhân vật.
Cảnh thân mặt chỉ có lẫn nhau như vậy, giống như khoảng không khí ngăn cách, che chắn toàn bộ những chân thật từ thế giới bên ngoài.
Giản Lâm bị lạc ở giữa, từ hơi thở lạnh lẽo không thuộc về mình cùng không gian im lặng không một tiếng động kéo cậu hãm sau.
Giản Lâm có một lát bừng tỉnh, tựa hồ nghe được rồi một tiếng "Cut", hơi thở lạnh lẽo kia dừng lại ở bên môi, còn có một tiếng: "Thả lỏng, đừng khẩn trương." Nhẹ nhàng mà dùng môi trấn an.
Giản Lâm ngước mắt lộ ra chút nghi ngờ, đây là lần đầu tiên cảnh diễn thân mật lên đợi giai đoạn đỉnh điểm, cậu không thể không căng thẳng, cũng không thể khống chế tim đập.
Quay lại.
Còn chưa kịp động đã nghe Vương đạo lớn giọng nói: "Thầy Lạc! Được rồi!"
Hơi thở lạnh lẽo ấy rời đi.
Giản Lâm nháy mắt hoàn hồn, không nghe được tiếng "Cut" khiến cậu không rõ tình huống, cơ thể căng cứng chớp chớp mắt.
Rốt cuộc cũng không cần cứng người nửa, chậm ra thả lòng, cảm xúc kiên nhân lúc diễn xuất nhát mắt bị thổi đi ——hai tai cũng đôi mắt không hề thất vọng chậm rãi đỏ.
Vết đỏ này giống như cơn lũ lụt, trong nháy mắt lan ra toàn thân, cả người đều đỏ ửng.
Sự bình tĩnh của Giản Lâm không chịu nổi được trường hợp này, yên lặng ngồi đó, da mặt cũng không chịu đựng được, cong chân lên, khoanh tay trên đầu gối.
mặt vùi vào khuỷu tay.
Trên màng tai, một chút một chút, tiếng tim đập như bão không có biện phải dừng lại, cảm giác tồn tại mãnh liệt này không bao giờ có thể bỏ qua.
Phảng phất về tới ngày hôm qua, khi nhìn đến lời nhắn "Tôi là đang đau lòng em".
Một bên, thanh âm của Phương Lạc Bắc giữa tiếng ồn ào của trường quay có vẻ ôn hòa dị thường: "Dọa cậu rồi sao."
Giản Lâm ở tiếng tim đập bang bang thả nặng hơi thở.
Giọng điệu của Phương Lạc Bắc thật sự quan tâm một cách nghiêm túc: "Cứ từ từ, chờ cậu có thể thích ứng."
Phòng ngự thất bại, tim lại lần nữa đập gia tốc..