Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Kiều và Trần Thâm ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, cho tới khi cô gia nhập đoàn làm phim mới. Bộ phim mới này lấy cảnh ở thành phố này, cho nên nếu có thể về nhà, cô sẽ về nhà ở. Trần Thâm cũng dần chuyển công việc, trong tay không có kịch bản nào muốn diễn, ngoại trừ lúc đến công ty thì còn lại đều ở nhà.
Hôm nay, Mạnh Kiều hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi.
Hai người đều ngồi ở phòng khách. Mạnh Kiều để máy tính của mình lên TV để xem chương trình. Trần Thâm nằm gối đầu lên chân cô, dùng điện thoại của cô để chơi trò chơi. Bây giờ, trấn nhỏ của Mạnh Kiều là do Trần Thâm quản lý.
Mạnh Kiều chạm nhẹ lên đầu Trần Thâm, hỏi anh: “Chúng mình ra ngoài hẹn hò được không ạ?”
Trần Thâm đặt điện thoại xuống, ngồi dậy: “Hẹn hò phải làm những gì?”
“Ừm…” Mạnh Kiều vặn người, nói: “Ăn cơm, xem phim đúng không nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên em yêu đương, em cũng không rõ lắm.” Mạnh Kiều nói thêm.
“Thật trùng hợp, anh cũng vậy.” Trần Thâm vươn tay, giữ lấy cằm Mạnh Kiều, để cô quay sang nhìn anh, cúi đầu hôn một cái.
“Muốn đi dâu nào?” Trần Thâm hỏi.
“Đợi một chút, em đi lấy quyển sổ.”
Cô muốn thực hiện một kế hoạch hẹn hò ngọt ngào một trăm điểm!
Mạnh Kiều cầm giấy bút ngồi dưới đất, suy nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào.
Trên tay cô là chiếc bút hình cà rốt, Trần Thâm nhìn chiếc bút chạm vào cằm cô. Anh cũng ngồi xuống đất, trong lúc Mạnh Kiều đang vùi đầu viết, anh dùng ngón trỏ đẩy lông mày cô.
Mạnh Kiều ngẩng đầu, cắn vào ngón trỏ của anh. Trần Thâm cười, quả nhiên giống con thỏ.
“Đồng chí Tiểu Trần, anh có ý kiến gì muốn cống hiến không?” Khuỷu tay Mạnh Kiều chống lên bàn, tay cầm quyển sổ, hỏi Trần Thâm.
“Để anh xem em viết gì nào.” Trần Thâm nhận lấy quyển sổ của cô.
Kế hoạch một ngày hẹn hò của anh Thâm và em Kiều.
Mấy chữ anh Thâm và em Kiều viết lớn hơn những chữ còn lại khá nhiều, còn dùng khung trái tim, bên cạnh đó còn có một đám mây.
Hóa ra cô vùi đầu viết lâu như vậy là để viết tiêu đề. Phong cách chẳng khác gì Trần Yên viết thư tình khi học cấp hai.
Nhìn khóe miệng cong lên của Trần Thâm, Mạnh Kiều nhắm mắt, nói: “Được rồi, em là người sống trong quá khứ. Anh muốn cười thì cứ cười đi.”
“Không có, rất đáng yêu.” Nói xong, Trần Thâm cầm lấy bút, vẽ hai cái đầu nhỏ ở bên cạnh. Mạnh Kiều nghiêng đầu lại gần, vẽ cũng ra gì đấy chứ.
“Ăn cơm trước nhé?” Trần Thâm xoay bút một vòng, hỏi.
“Được ạ. Em muốn ăn món Nhật lần trước anh đưa em đi.”
“Được.” Trần Thâm viết một hàng phía dưới tiêu đề.
“Sau đó chúng ta đi dạo phố? Em muốn mua cặp tóc.”
Mạnh Kiều nói một điều, Trần Thâm viết một điều, viết xong còn đưa sổ cho cô bổ sung.
Dùng tay che quyển sổ lại, Mạnh Kiều lặng lẽ xoay người, viết thêm những khoảnh khắc thân mật mà mình sắp xếp.
Đến khi viết xong rồi, cô ngồi dậy, Trần Thâm ngồi sau lưng cô, nhìn lén.
“A! Anh làm em sợ muốn chết.”
“Lén lút viết gì thế?”
“Kế hoạch bất ngờ cho Trần Thâm, không được hả?” Mạnh Kiều giấu quyển sổ ra sau lưng mình.
“Được.” Trần Thâm đừng lên, “Đi thay quần áo rồi ra ngoài.”
Mạnh Kiều đứng dậy đi lên lầu thay quần áo. Đi được nửa đường, cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua. Trần Thâm bỗng chạy về phía cô, quả nhiên là anh giả vờ! Cô sợ tới mức ôm chặt quyển sổ vào lòng, chạy nhanh lên lầu.
Nhưng mà chân không dài, còn chưa được mấy bậc đã bị người phía sau ôm ngang người lên.
“Giấu cái gì?” Trần Thâm đổi thành tư thế ôm công chúa, ôm cô lên lầu.
“Thôi được rồi, cho anh xem, cho anh xem.” Mạnh Kiều đưa quyển sổ đến trước mặt Trần Thâm, để anh liếc mắt một cái, sau đó hỏi: “Thấy chưa? Em cất đây.”
Trần Thâm cũng không thật sự muốn xem.
Ôm cô lên lầu, chờ cô thay quần áo xong xuôi là có thể ra ngoài.
Trước khi cất quyển sổ vào túi xách, Mạnh Kiều chụp tiêu đề lại, sau đó đăng lên Weibo. Đã lâu không đăng gì, cô ẩn núp trong fan club, biết rằng mọi người đều than vãn suốt ngày.
Cô hiểu chuyện như vậy, rất biết suy nghĩ vì người hâm mộ đấy nhé!
Đi tới cửa, Trần Thâm mở cửa ra, Mạnh Kiều còn chưa đuổi kịp, anh xoay người nhìn cô.
Nhìn thấy cô đứng cách đó không xa, hai tay giơ lên làm thành cái loa nhỏ: “A! Trần Thâm!”
Cô bắt chước cảnh quay của hai người trong bộ phim điện ảnh.
Nhưng không nhớ rõ câu thoại tiếp theo, cô chỉ gọi Trần Thâm, sau đó đứng ở đó ngẩn người hai giây.
Trần Thâm mím môi, cố gắng không bật cười thành tiếng.
Nhớ lại một màn trong bộ phim, lúc Trần Thâm ngẩng đầu lên đã trở thành một người đàn ông thâm tình. Anh dang hai tay, chờ người kia chạy như bay vào lòng mình.
Mạnh Kiều cười hì hì chạy tới.
Trần Thâm cúi người, để cô hôn lên mặt mình.
Yes! Kế hoạch thứ nhất tác chiến thành công.
Hai người tay trong tay đi tới gara. Thời tiết chuyển lạnh, nhưng hôm nay cũng không tồi.
Trần Thâm nhìn chiếc túi màu xanh hồng trên lưng Mạnh Kiều. Đó là do mẹ Trần Thâm ở nhà rảnh rỗi đã tự làm, tặng cho Mạnh Kiều mấy cái. Sau đó, ngày nào Mạnh Kiều cũng dùng những cái túi đó.
Gần đây còn nói muốn theo học mẹ Trần Thâm, cô muốn đan cho Trần Thâm một chiếc khăn quàng cổ và mũ.
“Khăn quàng cổ của anh đâu?” Anh hỏi.
“Trước khi lập đông sẽ đưa cho anh.” Mạnh Kiều cũng tự hiểu, “Nhưng mà anh không nên mong đợi nhiều đâu.”
“Có là được.”
Lên xe, Mạnh Kiều tháo mũ xuống, nói: “Đi thôi!”
Trần Thâm lái xe, Mạnh Kiều không quấy rầy anh mà tự ngồi ngắm phong cảnh ngoài đường hoặc chơi điện thoại.
Vừa rồi đăng một bài đăng mới trên Weibo, bây giờ cô đang ngồi đọc bình luận.
Rất khó để chụp được nguyên một hàng tiêu đề, cho nên những kế hoạch hẹn hò phía dưới cũng bị lọt vào ống kính. Mạnh Kiều dùng những nhãn dán đáng yêu để che lại.
Hot comment 1: “Đệch! Cuối cùng thì CP của tôi cũng đăng bài rồi!
Hot commnet 2: “Tiêu đề này… Cháu gái học tiểu học của tui cũng không vẽ như thế đâu ha ha ha…
Hot comment 3: Ồ, hẹn hò đúng không? Đi đâu thế nhỉ? Tui cũng muốn tới đó!
Hot commnet 4: Chỉ có tiêu đề thôi á? Những thứ bên dưới đâu rồi? Kiều Kiều, chị đi ra đây cho em!
Mạnh Kiều nghĩ thầm, hừ, ghét tui hả, lần sau không đăng nữa!
“Che miệng làm gì?” Trần Thâm nhìn cô.
“Em bị ghét.” Mạnh Kiều cáo trạng, “Em có ý tốt phát cơm chó cho người hâm mộ bị đói. Thế mà họ còn chê cơm chó của em không cao cấp!”
Trần Thâm cười, “Em đăng cái gì?”
“Lịch trình hẹn hò của chúng mình. Tất nhiên là chỉ có tiêu đề thôi.”
“Vậy chắc chắn là năng lực thưởng thức của họ không đủ.”
Mạnh Kiều gật đầu: “Không phải là em đưa họ trở lại quá khứ sao? Cảm nhận cảm giác hồn nhiên tốt đẹp của mối tình đầu…”
Trần Thâm cũng phụ họa.
Hôm nay là cuối tuần, trên đường có rất nhiều xe, có lẽ lát nữa tới tiệm đồ ăn Nhật cũng đông người.
Xuống xe, hai người đeo mũ và khẩu trang, định đi tới phòng ăn đã đặt trước.
Mặc dù bây giờ có rất nhiều người ra ngoài cũng đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng trên lưng Mạnh Kiều còn có cái túi kia, Trần Thâm còn đội mũ. Đã xuất hiện trước ống kính rất nhiều lần, hai người họ vẫn bị nhận ra.
Người hâm mộ vây quanh hai người, Trần Thâm ôm Mạnh Kiều, đứng yên.
“Xem Weibo chưa?” Anh hỏi.
Người hâm mộ ở xung quanh gật đầu.
“Vậy hôm nay có thể để hai chúng tôi hẹn hò riêng được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");