Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Da đầu Kỳ Trường Ức bị túm đau đến lợi hại, đau đến đáy mắt hắn mờ kín một tầng hơi nước.
Hắn muốn tránh thoát tay Kỳ Y Nhu chính là bởi vì thân thể còn yếu, hắn căn bản là không có sức lực, chỉ có thể một bên nhỏ giọng kêu đau, một bên tiếp tục giải thích nói, "Tam tỷ tỷ, ta thật sự không có gặp qua Anh Anh, ta hôm nay rơi xuống hồ hoa sen bị phong hàn, cả buổi chiều đều ở trong điện ngủ. A......"
Kỳ Y Nhu nghe xong càng thêm tức giận.
"Ngươi lời này có ý tứ gì, là nói bản công chúa hại ngươi bị phong hàn, muốn trách cứ bản công chúa! Còn có, không cho phép ngươi gọi ta là tỷ tỷ, ta không phải tỷ tỷ của ngươi, mẫu phi ngươi bất quá là cái yêu nghiệt ngoại tộc, thông đồng với địch phản quốc hạ tiện, từ khi nào có thể cùng bản công chúa đánh đồng!"
Mẫu phi Ninh quý của Tứ hoàng tử cùng Cửu hoàng tử là nữ tử ngoại tộc diện mạo yêu dã mê hoặc, nhưng mà toàn bộ hoàng cung đều biết ngoại tộc đã xảy ra phản loạn, Ninh quý phi liền bị gán tội danh thông đồng với địch phản quốc, bị lăng trì xử tử, chết cực kỳ thảm thiết.
Nghe nói chuyện Ninh quý phi thông đồng với địch là bị chính nhi tử Tứ hoàng tử của mình tố giác trước mặt hoàng thượng, Ninh quý phi trước khi chết chỉ cầu Hoàng Thượng về sau có thể đối xử tử tế Cửu hoàng tử lẻ loi có chút ngu dại, Hoàng Thượng đáp ứng.
Mà Tứ hoàng tử tố giác có công đại nghĩa diệt thân, từ đó về sau nhận được tín nhiệm của Hoàng Thượng, đi vào trong triều bình bộ thanh vân.
Sau đó Hoàng Thượng hạ mật lệnh, không được kẻ nào nhắc lại sự việc liên quan của Ninh quý phi, ai dám ở sau lưng nghị luận, liền trực tiếp kéo đi ra ngoài rút đầu lưỡi lăng trì xử tử.
Hiện nay nghe thấy Tam công chúa cả gan làm loạn cũng dám hai lần nhắc tới mẫu phi của Cửu hoàng tử, cung nữ nô bộc bọn thị vệ cho gan lớn cũng không dám nói ra.
Kỳ Trường Ức ngày thường tính cách mềm mại, nói chuyện cũng chân thật thật thà, hắn cũng biết ở trong cung không được đề cập mẫu phi nhưng lại không biết nguyên nhân, bởi vậy chỉ có thể đối với mẫu phi tưởng niệm dưới đáy lòng.
Chính là, mẫu phi của mình nhất mực kính yêu bị người ta chửi bới như vậy, hắn hốc mắt đều biến đỏ, dùng sức lực lớn nhất hung hăng đẩy Kỳ Y Nhu.
"Ngươi nói bậy! Mẫu phi của ta nàng không có như vậy!"
Tóc Kỳ Trường Ức bị nắm đến hỗn độn, ở trong đêm tối theo gió tung bay, trên người hắn còn mặc áo trong màu trắng, khóe mắt muốn nứt ra, hoàn toàn không có bộ dáng tiểu bạch thỏ dịu ngoan của ngày xưa, giống một tiểu thú đang bạo nộ.
Kỳ Y Nhu không kịp phòng bị, bị hắn đẩy liên tục lui về phía sau, phía sau các cung nữ chạy nhanh ra đỡ, nàng vẫn là ngã ngồi thật mạnh ngã ở trên mặt đất.
Ngón tay kéo xuống mặc phát, Kỳ Y Nhu sững sờ ở trước cửa tẩm điện.
Tên ngốc này! Dám đẩy nàng! Nàng nhất định phải trị tội hắn! Nhiều tội cùng phạt!
Nguyên bản Nhị công chúa Kỳ Băng Chi vẫn luôn đứng ở sau đám người không lên tiếng, không biết khi nào đi ra, đem Tam công chúa ngồi dưới đất đang nổi trận lôi đình nâng dậy.
"Tam muội, vẫn là mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh." Nàng thanh âm ôn ôn nhu nhu, có ý an ủi.
Kỳ Y Nhu rốt cuộc đứng dậy, nàng nhìn váy áo phức tạp trên người đều dính dơ bẩn.
"Kỳ Trường Ức! Ngươi cản gan dám đẩy bản công chúa, ngươi muốn làm phản! Hôm nay nếu không đem Anh Anh giao ra đây, bản công chúa liền mang ngươi chôn cùng!"
Kỳ Y Nhu phẫn nộ trợn lên, vênh mặt hất hàm sai khiến, bọn thị vệ phía sau tức khắc tản ra, ở tẩm cung Kỳ Trường Ức trong các sương phòng bắt đầu tìm kiếm, mặc kệ nhìn thấy thứ gì đều trực tiếp ném ra.
Này đâu còn là cấm vệ quân rõ ràng là thổ phỉ cường đạo xuống núi đánh người cướp của!
Kỳ Trường Ức nắm chặt tay đứng tại chỗ, cắn m0i dưới không nói một lời nguyên bản cánh môi tái nhợt không có huyết sắc lúc này bị hắn cắn biến đỏ.
Tam công chúa để một thái giám quỳ quỳ bò trên mặt đất, chính mình ngồi thoải mái dễ chịu ở trên lưng hắn, còn có hai cái cung nữ cấp miệng nàng uy nho.
Nhị công chúa ngược lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Trường Ức vài lần, trong mắt khó có được vài phần lo lắng.
Không biết qua bao lâu, bọn thị vệ tìm kiếm rốt cuộc ngừng lại, đi đến Tam công chúa trước mặt nói nhỏ vài câu, sắc mặt Tam công chúa tức khắc trở nên khó coi.
"Phế vật, một đám phế vật! Phụ hoàng nuôi các ngươi làm gì không biết, nơi này lớn như vậy một con chó mà tìm không thấy!"
Nàng đá thủ lĩnh thị vệ sang bên cạnh, sau đó chỉ vào Kỳ Trường Ức cách đó không xa nói, "Đem hắn đi cho ta, ta muốn đi tìm phụ hoàng nói rõ lí lẽ."
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn từ tẩm điện Cửu hoàng tử đi tới, ở bóng đêm xuyên qua tường cung cao lớn, hướng về Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng bước vào.
Kỳ Trường Ức đi cuối cùng đội ngũ, hai thị vệ đi theo phía sau hắn không ngừng xô đẩy hắn, bảo đảm để hắn đuổi kịp kiệu liễn của Tam công chúa.
Cách đó không xa trên mái nhà có bóng người màu đen âm thầm quan sát hết thảy, đoàn người ngừng ở trước Dưỡng Tâm Điện, nhẹ nhàng dẫm lên cung tường đi.
Còn chưa tiến vào trong điện, Kỳ Y Nhu liền hung hăng cấu đùi trong của mình một phen nước mắt mãnh liệt chảy ra, nàng lớn tiếng kêu, "Phụ hoàng, ngài cần phải làm chủ cho nữ nhi a, có người khi dễ nữ nhi......"
Hoàng Thượng nghe thấy thanh âm tiểu nữ nhi của mình đau lòng khóc sướt mướt, tâm đều mau nát, vội vàng tới đón, lau khuôn mặt nhỏ của nàng hỏi, "Làm sao vậy, ai dám khi dễ nữ nhi ngoan của trẫm? Ân? Không muốn sống nữa có phải hay không!"
Lúc này Kỳ Trường Ức theo ở phía sau cũng rảo bước tiến đến giữa Dưỡng Tâm Điện, Hoàng Thượng nhìn xuyên qua áo trong màu trắng của hắn, liền nhăn mày lại.
Kỳ Y Nhu ủy khuất khóc lóc thêm mắm thêm muối đem hành động Kỳ Trường Ức biến ác quở trách, còn không quên cường điệu chi tết hắn đem đẩy mình thật mạnh ngã trên mặt đất.
Hoàng Thượng càng nghe mặt mày tức giận càng lớn, hung hăng nhìn về phía Kỳ Trường Ức.
"Trẫm vốn tưởng rằng ngươi tài trí không đủ, tâm tính thật ra thuần lương, hiện tại xem ra ngươi dám đem ái khuyển tỷ tỷ nuôi lớn tra tấn đến chết, còn dám chống đối trưởng tỷ, tuổi còn nhỏ liền tàn nhẫn độc ác như thế, không hiểu lễ nghĩa, trẫm nên hảo hảo quản giáo quản giáo ngươi!"
Hoàng Thượng phẫn nộ phất ống tay áo, Kỳ Trường Ức chạy nhanh quỳ rạp xuống đất, thanh âm có chút nghẹn ngào.
"Phụ hoàng, nhi thần thật sự không có a, chuyện không làm nhi thần tuyệt đối không nhận."
Hoàng Thượng thanh âm nghiêm khắc, "Còn không thừa nhận, chẳng lẽ Nhu Nhi sẽ đổ oan uổng cho ngươi!"
Kỳ Y Nhu bĩu môi, nước mắt lại rớt xuống, khiến Hoàng Thượng đau lòng không thôi.
"Người tới, đem Cửu hoàng tử giao cho phủ Nội Vụ, trẫm hôm nay phải trị hắn tội khi quân!"
Kỳ Trường Ức nghe thấy ba chữ phủ Nội Vụ Phủ, liền sợ hãi rùng mình, mẫu phi đã dạy hắn, mặc kệ ở đâu khi nào đều không thể nói dối, cho nên hắn sẽ không nhận tội.
Thị vệ không chút nào thương tiếc đem Kỳ Trường Ức từ mặt đất kéo lên, như là kéo miếng chiếu vải rách, cường ngạnh đem hắn mang ra ngoài.
Tinh tế nhìn một chút chỗ Kỳ Trường Ức vừa mới nằm bò nơi đó lưu một ít nước mắt, còn điểm màu đỏ tươi.
Thái giám vội vàng tiến lên đem lau khô.
Hoàng Thượng an ủi tiểu nữ nhi một hồi lâu, cửa bị thái giám vội vội vàng vàng chạy vào cấp báo.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Bùi thừa tướng có chuyện quan trọng cầu kiến."