Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ Trường Ức bị một cỗ lực mạnh mẽ lỗi kéo tỉnh mộng, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất lạnh băng, lòng bàn tay theo bản năng chống đất, miệng vết thương vất vả mới khép lại tức khắc bị xé rách, máu đỏ nhiễm đầy băng gạc.
Hắn mê man mở to mắt, nửa mặt Bùi Tranh ẩn vào bóng đêm, chỉ lộ ra đôi mắt âm lãnh không có tia hơi ấm.
Bùi Tranh tiến đến nâng cằm tiểu nhân nhi, ánh trăng chiếu lên mặt hắn, vì đau đớn nên trán rị tầng mồ hôi.
Tiểu nhân nhi khẽ nhăn mũi, mùi rượu nồng nặc k.ích thích khiến hắn nhăn mày.
Biểu tình thật nhỏ rơi vào mắt Bùi Tranh, mắt hắn phát khí lạnh quét lên người nọ.
"Người đâu! Như thế nào còn không có đưa tới!"
Thanh âm có chút bạo nộ vang lên, thị vệ ngốc lăng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuống quít mang theo dây xích chạy vào.
Bùi Tranh vũng tay, tiểu nhân nhi lập tức ngã bò lên mặt đất.
"Trói lại."
Kỳ Trường Ức nằm bò trên đất liền trực tiếp bị túm dậy, xích sắt thoe cánh tay gầy yếu trắng nõn vòng mấy vòng sau đó buộc chặt.
"Ngạch......"
Kỳ Trường Ức rầu rĩ hừ một tiếng, Bùi Tranh đứng một bên nghe thấy, tức giận chất vấn "Không phải nói ngươi có thể nhịn đau? Chỉ như thế này ngươi đã không nhịn được?"
Kỳ Trường Ức cắn chặt môi, khuôn mặt hiện tại của Bùi Tranh âm trầm đáng sợ, hắn trước đây đôi với mình rất tốt, hắn làm sao có thể quên bản chất của người kia.
Bản chất Bùi Tranh chính là không từ thủ đoạn tàn nhẫn thô bạo, giết người như ma.
Bùi ca ca rõ ràng trước kia không như thế.
"Bùi ca ca, ngươi làm sao vậy......"
Tay Kỳ Trường Ức bị trói hai bên cột trụ của giường, hắn sớm không để ý lòng bàn tay đang chảy máu, hốc mắt đỏ hồng.
Bùi Tranh tiến lên, nhéo cằm hắn nói " Ta làm sao, ta thật sự tốt. Ta còn muốn hỏi ngươi, vì cái gì không nghe lời ta nói? Vì cái gì không nghe lời?"
Nước mắt từ hốc mắt Kỳ Trường Ức lăn xuống "Ta biết sai rồi, ta về sau sẽ không chạy loạn, ta sẽ ngoan ngoãn...."
Bùi Tranh tựa hồ căn bản không muốn nghe hắn nói, bỗng dưng đem đai lưng rút ra, giương tay đánh lên thân thể tiểu nhân nhi.
Đai lưng mềm mại, đánh lên người cũng sẽ không tạo thành vết thương nhưng đau đớn lại không như thế, lưu lại từng vệt đỏ sưng to, nhưng rất nhanh biến mất.
"Không dưỡng thân, khắp nơi khắp chốn muốn đối nghịch với ta!"
Bùi Tranh dừng tay lại hung hăng quất vài cái "Rõ ràng hứa hẹn xong, đảo mắt lại không làm được!"
Đôi mắt Bùi Tranh đỏ tươi, ý thức sớm bị cồn rượu kéo lên chín tầng mây, chỉ lo phát tiế.t.
"Có phải hay không, có phải hay không các ngươi sinh trong hoàng tộc, liền sẽ bạc tình quả nghĩa! Được, ta đây liền so với các ngươi vô tình, lạnh hơn tuyết!"
Thanh âm quất đánh lần thứ hai vang lên, Kỳ Trường Ức nắm chặt tay, môi dưới đều bị cắn rách máum trên mặt đầy nước mắt, đè nén tiếng khóc khiến tâm người phát run.
Tiếng khóc như ẩn như hiện, Bùi Tranh dừng động tác, không đúng, không đúng, thiên chi kiêu tử lãnh ngạo sẽ không khóc như vậy, càng sẽ không đánh mất tôn nghiêm cầu xin mình.
Ném đai lưng xuống, nhìn cặp mắt như trân châu không ngừng rơi lệ, như là muốn nhìn rõ mặt hắn, âm u không nói lời nào.
Trong đầu hắn lại nghĩ tới cái đêm tuyết rét lạnh đó, tiểu thiếu gia mặc áo tơ vàng ra lệnh một tiếng như mang hắn tới quỷ môn quan một chuyến, ánh mắt ghét bỏ tới cực điểm, hắn vẫn nhớ ngần ấy năm.
Tâm ma che trời lấp đất đem hắn cắn nuốt, Bùi Tranh đột nhiên duỗi tay bóp cổ Kỳ Trường Ức, tay khác xé mở quần áo trước người tiểu nhân nhi, xương quai xanh đơn bạc trắng nõn lộ ra.
Khối thân thể trắng tinh không tỳ vết, trong bóng đêm thật chói mắt.
Tay bị buộc chặt, nghe thấy được thanh âm "Ô ô ân ân" khó chịu nức nở, hắn thò đầu lại gần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liế.m lên xương quai xanh.
Sau đó đột nhiên há mồm cắn lên làn da mỏng, mùi máu tươi chảy ra, hắn cứ cắn như vậy đến khi máu theo làn da chảy xuống.
Bùi Tranh ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay xoa môi.
Dấu răng chỉnh tề bám vào phía dưới xương quai xanh, quyến rũ giống như đóa hoa nở rộ, để lại ấn ký vĩnh cửu.
Đem máu tươi trong miệng nuốt xuống, Bùi Tranh rốt cuộc thanh tỉnh một chút, tiểu nhân nhi trước mắt hai mắt nhắm chặt, giống như ngoan ngoãn ngủ.
Nhéo nhéo giữa mày, đầu Bùi Tranh đau như muốn nứt ra, như có hàng vạn chỉ sâu cắn nuốt trong đầu hắn, hắn thối lui khoảng cách một chút, thấy rõ mảnh giường hỗn độn, khăn trải giường nửa bên còn vết máu ám muội.
Trái tim bất an nảy vài cái, Bùi Tranh cuống quít vỗ mặt tiểu nhân nhi kêu "Điện hạ, điện hạ?"
Người kia chắc chắn sẽ cười đáp lại chính mình, hiện tại lại không chịu nhúc nhích.
"Người đâu!" ngữ khí Bùi Tranh mang theo chút nôn nóng, "Tìm Giang thái y tới!"
Lúc chờ Giang Du Bạch tới, Bùi Tranh sai người đem Kỳ Trường Ức cởi xích, ám vệ kia bị ánh mắt âm trầm của Bùi Tranh nhìn chằm chằm khiến tay hắn run như cái sàng như thế nào cũng không cởi được
Bùi Tranh tức giận một chân đem người đá văng "Cút ngay, đồ vô dụng".
Sau đó tự mình tháo xích trói cho Kỳ Trường Ức, tay còn hơi phát run.
Rốt cuộc cũng đem xiềng xích thô nặng tháo ra, ném sang một bên, tiểu nhân nhi sống trong nhung lụa toàn thân phủ đầu vết thương.
Nhẹ nhàng đem Kỳ Trường Ức đặt lại trên giường, đôi mắt nhắm chặt không có dấu hiệu muốn mở.
Ánh trăng dần mờ đi, mặt trời đã le lói.
Thừa Phong mang Giang Du Bạch vội vàng chạy tới, Bùi Tranh đnag ngồi bên giường nắm chặt tay tiểu nhân nhi nhìn chằm chằm hắn.
"Chủ nhân," Thừa Phong hành lễ nói, "Giang thái y tới rồi, ngài cũng nên chuẩn bị thượng triều."
Bùi Tranh mí mắt giật giật, nhìn hai người đang đứng bên ngoài điện, cuối cùng là đứng dậy đi ra ngoài.
Lướt qua người Giang Du Bạch, mùi rượu trên người hắn khiến Giang Du Bạch thiếu chút nữa ngất xỉu.
Vị đại nhân này như là rớt vào lu rượu à?
"Bùi đại nhân." Giang Du Bạch gọi hắn lại, đưa viên thuốc, "Ăn đi rồi thượng triều, giải rượu."
Bùi Tranh tiếp nhận rồi némvào miệng, liếc mắt nhìn nội điện im ắng "Bên trong.... Phiền toái". Nói với Thừa Phong theo sau "Ngươi chờ ở đây, chờ hắn tỉnh lại".
Trong điện tĩnh lặng.
Giang Du Bạch nhẹ nhàng thở ra, xách theo hòm thuốc hướng nội điện đi vào, mang theo tiến oán than dậy đất "Thái Y Viện nhiều thái y như vậy, không biết Bùi Tranh coi trọng ta cái gì, ta đã biết nhiều bí mật của hắn như vậy, sẽ không có một ngày bị giết người diệt khẩu đi......"
Vừa bước vào nội điện, Giang Du Bạch ngửi ra chút mùi rượu còn xót lại, cùng với mùi máu ngập tràn trong không khí.
Trong lòng hắn căng thẳng, bước nhanh đến bên giường, không khỏi hít một khẩu khí lạnh.
Nhiều máu như vậy, nhiều vết thương như vậy, tiểu điện hạ đau đớn đến cỡ nào mới ngất xỉu đi?